Tống Triết nói chuyện với ba người bạn cùng phòng một lúc, sau đó liền rời ký túc xá, chuẩn bị ra ngoài đi dạo quanh khu phố buôn bán gần đó để thăm dò tình hình. Cậu muốn xem thử cái gọi là đoán mệnh phố ở thế giới này rốt cuộc là như thế nào.

Lão đại Trương Lực Hằng sau khi tiễn mắt theo bóng lưng Tống Triết cũng rời khỏi trường, chuẩn bị đến phòng gym rèn luyện như thường lệ, một ngày cũng không bỏ sót.

Vừa xuống xe buýt, Trương Lực Hằng xuyên qua đám đông, không ngờ lại thấy ngay bên cạnh thùng rác có một tờ tiền 50 tệ bị gió thổi bay tới dưới chân mình.

Ngoài ý muốn nhặt được của trời ban!

Trương Lực Hằng mừng rỡ đến nỗi mặt mày hớn hở. Sau khi kiểm tra thật giả, xác định tờ tiền kia đúng là tiền thật, hắn liền vui vẻ cất vào túi. Trên đường đến phòng tập gym, hắn chợt nhớ tới lời Tống Triết từng dặn: “Đừng nhặt bừa đồ rơi trên đường.” Khi ấy, Trương Lực Hằng chỉ cười thầm, cảm thấy Tống Triết quá lo xa, lại còn nói mình biết tính toán này nọ, kết quả cũng chỉ là đoán mò. Hắn nghĩ, lát nữa về vẫn nên khuyên nhủ lại, đừng mê tín quá mức, lỡ như thật có chuyện thì chỉ tổ phiền toái.

Tập luyện trong phòng gym hơn hai tiếng đồng hồ, Trương Lực Hằng đi tắm rửa, thay đồ xong xuôi rồi định ra ngoài ăn tối.

Ra tới ngã tư, hắn dừng lại chờ đèn đỏ. Nhàn rỗi chẳng có việc gì, liền lấy điện thoại ra lướt vài cái. Bất chợt ánh mắt hắn lướt qua mặt đường, liền trông thấy một cái bao lì xì nằm chình ình trên vạch qua đường.

Hắn ngó quanh một lượt — không một bóng người. Trương Lực Hằng cúi xuống nhặt bao lì xì lên. Ồ, khá nặng tay đấy!

“Hôm nay trúng vận cẩu hoàng kim gì vậy trời?” Hắn hừ một tiếng đầy khoái chí, vừa mở bao lì xì ra xem, không khỏi trợn tròn mắt — tầm tầm sơ sơ cũng phải gần một ngàn tệ!

Trương Lực Hằng nhíu mày. Lần này tiền hơi lớn, khó mà làm ngơ được. Nếu chỉ là vài chục tệ, hắn còn có thể giữ lại không ai hay, nhưng bao lì xì này tới gần một ngàn, nếu người làm mất là thật sự cần gấp thì phiền toái lắm. Nghĩ vậy, hắn quyết định đứng bên lề đường, chờ người đánh rơi quay lại tìm.

Thế nhưng đứng mãi, đợi mãi, người thì không thấy đâu, bụng thì bắt đầu sôi lên vì đói. Trương Lực Hằng nghĩ bụng: thôi ăn tạm bữa cơm rồi quay lại chờ tiếp cũng được.

Vì thế, tranh thủ lúc đèn xanh bật, hắn đi sang đường.

Nào ngờ đúng lúc ấy, một chiếc xe tư nhân phóng như bay, chẳng buồn để ý đèn đỏ, cứ thế lao thẳng về phía hắn.

Trương Lực Hằng vừa nhìn thấy xe lao đến, chân mềm nhũn, sợ đến không thể nhúc nhích. Ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, có một người bất ngờ nhào tới, ôm chầm lấy hắn, kéo cả hai lăn ra khỏi làn xe.

Chiếc xe tư nhân vì đánh lái gấp mà đâm thẳng vào bồn hoa ven đường, đầu xe méo mó, vỡ vụn như đồ chơi.

“Không sao chứ?” Tống Triết nhìn Trương Lực Hằng mặt mày trắng bệch, lo lắng hỏi.

Trương Lực Hằng hoảng loạn lắc đầu, ánh mắt dừng lại trên gương mặt lo lắng của Tống Triết, rồi lại nhìn về chiếc xe tư nhân đã bị đâm đến tan tành, mồ hôi lạnh lấm tấm rịn trên trán.

“Không… không sao… lão Tứ, thật sự… cảm ơn cậu!” Hắn nói, giọng run rẩy.

Chỉ cần nghĩ đến việc nếu không có Tống Triết cứu kịp thời, e rằng chính mình đã bị đâm bay, Trương Lực Hằng liền thấy lạnh cả sống lưng.

Hắn tay chân mềm nhũn, được Tống Triết đỡ dậy, trong lòng vẫn còn sợ hãi, đứng bất động tại chỗ không dám cử động. Trong xe, người gây tai nạn bị đâm đến vỡ đầu chảy máu, hôn mê bất tỉnh.

Tống Triết lập tức gọi xe cấp cứu, đồng thời báo cảnh sát.

Cảnh sát và xe cứu thương nhanh chóng có mặt. Có người qua đường làm chứng, xác nhận chiếc xe riêng kia không màng đèn đỏ, lao bừa vào đường, suýt nữa đâm trúng Trương Lực Hằng. Sau khi lấy lời khai, cảnh sát yêu cầu hắn đến bệnh viện kiểm tra một lượt.

Trương Lực Hằng vẫn còn run lẩy bẩy, Tống Triết liền đi cùng hắn tới bệnh viện. Báo cáo kết quả cho thấy không có vấn đề gì lớn, chỉ bị trầy xước nhẹ, không đáng lo.

Tống Triết đưa Trương Lực Hằng về ký túc xá. Lúc này trong phòng không có ai khác, lão nhị và lão tam đều ra ngoài. Trương Lực Hằng mơ màng, thần hồn chưa định. Tống Triết rót cho hắn một ly nước, ánh mắt lướt qua người hắn, sát khí chợt lóe, lạnh giọng hỏi:

“Cậu vừa rồi... có phải lại nhặt thứ gì không?”

Trương Lực Hằng liếm môi khô khốc, hơi sửng sốt:

“Sao cậu biết được luôn vậy?”

Tống Triết bất đắc dĩ nhíu mày:

“Tôi không phải đã nói rồi sao, đừng có nhặt đồ linh tinh!”

Sau chuyện vừa rồi, Trương Lực Hằng bắt đầu sinh ra một chút kính sợ với lời Tống Triết.

“Chẳng lẽ tôi suýt bị đâm... là vì cái bao lì xì này?”

Hắn móc trong túi ra chiếc bao lì xì vừa nhặt, bỗng cảm thấy như đang cầm củ khoai lang phỏng tay.

Bao lì xì kia toàn thân tỏa ra sát khí, rõ ràng đã bị người động tay động chân. Tống Triết mở ra, phát hiện bên trong có một ngàn đồng và một sợi tóc.

Cậu vốn biết hôm nay Trương Lực Hằng có một kiếp nạn, nhưng không ngờ lại ứng vào tình huống này.

“Lão... lão tứ à, cái bao lì xì này... có vấn đề thật à?”

Trương Lực Hằng lắp bắp, mắt nhìn chằm chằm Tống Triết đang dùng hai tay kẹp lấy sợi tóc, ngón tay khẽ động, tạo thành pháp quyết phức tạp. Ngay sau đó, tiền trong bao tự nhiên bốc cháy không cần lửa.

Nhìn thấy cảnh đó, Trương Lực Hằng suýt nữa bị chính nước miếng của mình sặc chết.

“Cái quỷ gì vậy—!”

Lão Tứ y như mấy thần côn trên TV, ngón tay vừa động, ngọn lửa liền tự nhiên bốc lên? Đây là... ảo thuật hả?

Tiền giấy vừa chạm lửa lập tức từ màu đỏ rực rỡ biến thành thứ khiến người ta dựng tóc gáy — từng tờ minh tệ*, sau đó cháy rụi thành tro tàn.

*Minh tệ (冥币 / 纸钱) là loại “tiền âm phủ” làm bằng giấy, được đốt để “gửi” xuống cõi âm cho người đã khuất dùng.

Ánh lửa phản chiếu lên gương mặt Tống Triết, khiến làn da trắng nõn của cậu như phủ một lớp sơn dầu trầm mặc, ánh lên một cảm giác lạnh lẽo khó diễn tả. Cậu híp mắt lại, thần sắc bình thản đến đáng sợ.

Trương Lực Hằng há hốc mồm, kinh hãi đến nỗi không khép miệng lại được.

“Này này này— chuyện gì vậy? Lão Tứ từ bao giờ biết phun lửa? Với cả vừa rồi là một ngàn tệ mà? Sao giờ lại biến thành minh tệ?”

Trương Lực Hằng lạnh sống lưng, da gà nổi đầy người.

Tống Triết cười lạnh: “Có kẻ muốn dùng thứ này để đổi mạng, tâm thật độc!”

Cậu vận chuyển linh khí trong người, tay kết ấn cực nhanh, ấn chú lao thẳng về phía thân thể Trương Lực Hằng.

Linh khí nhanh chóng quấn lấy sát khí, như rồng dữ nuốt chửng, một khắc sau liền tan biến vào không khí.

Trương Lực Hằng không nhìn thấy, cũng không nghe được gì, nhưng hắn rõ ràng cảm giác cơ thể như nhẹ hẳn đi, ngay cả vết trầy trên tay cũng đã khép miệng đóng vảy.

Má ơi... Lão Tứ vừa làm gì vậy? Ghê gớm vậy luôn?

Hắn trợn tròn mắt nhìn Tống Triết, như thể đang đối diện một sinh vật thần kỳ.

Tống Triết chẳng buồn để ý đến vẻ mặt kinh hãi của hắn, chỉ khẽ thổi một hơi vào sợi tóc trong tay, kết pháp quyết, linh khí hóa thành một sợi chỉ mảnh, nhẹ nhàng kéo tóc lơ lửng trôi đi.

Tóc... tóc bay lên thật kìa! Bay y như có cánh, bồng bềnh phiêu dạt, theo làn gió từ từ lướt ra khỏi cửa sổ, dần dần tan biến vào không trung.

Trương Lực Hằng bị mấy chiêu liên hoàn của Tống Triết làm cho chết lặng tại chỗ. Hắn ngồi phịch xuống đất, hai tay run rẩy đón lấy ly nước Tống Triết đưa, nốc một hơi, cảm giác như đang uống tiên lộ ngọc dịch*, dư vị còn quanh quẩn mãi nơi đầu lưỡi.

*Tiên lộ ngọc dịch là linh dịch hoặc rượu tiên cực kỳ quý hiếm trong tu tiên giới, có tác dụng tăng tu vi, kéo dài thọ mệnh.

Tống Triết rùng mình nổi da gà: “Chỉ là ly nước thôi, có cần khoa trương như vậy không?”

Trương Lực Hằng buông ly nước, nhào tới ôm chầm lấy Tống Triết, khóc rống lên:

“Lão Tứ! Lão Tứ! Cậu đúng là huynh đệ ruột thịt của tôi! Sau này tôi nhất định ngoan ngoãn nghe lời cậu! Cậu nói đi đông, tôi tuyệt đối không dám bước sang tây! Cậu bảo ăn cơm, tôi tuyệt đối không dám đi ị! Cậu chính là nam thần trong lòng tôi! Là khắc tinh của mọi thế lực tà ác!”

Khóe miệng Tống Triết giật giật: “Cậu nếu thực sự muốn vừa ăn cơm vừa ị, tôi cũng không ngăn cản đâu.”

Trương Lực Hằng vẫn ôm chặt lấy cậu, còn làm bộ dễ thương mà dụi dụi vào người, “Không, không, tôi không đâu, cậu phải cản tôi chứ! Cậu muốn tôi làm gì cũng được mà!”

Đúng lúc này, lão nhị Trần Khoa Hi và lão tam Ngô Hạo Nghĩa vừa mở cửa bước vào, liền nghe thấy câu “cậu muốn tôi làm gì cũng được”, lại còn thấy Tống Triết và Trương Lực Hằng đang ôm nhau chặt đến mức không gỡ ra được. Trương Lực Hằng thân hình cao lớn, ôm lấy Tống Triết khiến cậu càng thêm mảnh khảnh, cứ như một đôi tình nhân vậy.

Rầm! Trần Khoa Hi lập tức đóng cửa cái “bịch”, đẩy mắt kính, nghiêm túc nhìn về phía phòng ngủ:

“Các cậu... là đang muốn ra mắt công khai đấy à?”

Ngô Hạo Nghĩa cảm thán: “Không ngờ Tống Triết lại thích kiểu đàn ông thô kệch như lão đại!”

Tống Triết: ???

Ba tên bạn cùng phòng nguyên thân rốt cuộc có bị bệnh mèo gì không vậy!?

Không thèm khách sáo, Tống Triết một cước đá lão đại bay ra. Đối mặt với ánh mắt ủy khuất và ý đồ tiếp tục nhào tới của hắn, cậu chỉ nhướng mày, ánh nhìn cảnh cáo lạnh băng. Quả nhiên, Trương Lực Hằng không dám lại gần, cúi gằm mặt, u oán mà ôm chặt lấy ly nước như ôm bảo vật, ánh mắt nhìn Tống Triết đầy si mê khiến khóe mắt cậu giật liên hồi.

Trần Khoa Hi đặt hộp cơm lên bàn, lại đẩy kính, ánh mắt sắc bén đảo qua:

“Nào, nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Ngô Hạo Nghĩa kéo ghế ngồi cạnh, bốn người ngồi thành một vòng tròn như đang họp bàn việc lớn.

Trương Lực Hằng bắt đầu kể lại sự việc bằng một giọng điệu đầy kịch tính: từ việc suýt bị xe đâm, Tống Triết “anh hùng cứu mỹ nhân”, đến cảnh đốt tiền biến minh tệ đầy thần kỳ.

Trần Khoa Hi và Ngô Hạo Nghĩa đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt nói lên cùng một suy nghĩ:

Lão đại bị thần kinh rồi? Hay là Tống Triết chi tiền mướn cậu ta diễn?

"Ấy ấy! Các cậu đừng có không tin! Mau xem, bệnh viện trả kết quả rồi nè!” – Trương Lực Hằng hưng phấn đến mức muốn nhảy dựng, chạy đi lôi báo cáo y tế ra.

“Còn nữa! Các cậu nhìn thùng rác kia đi! Còn có tro của đống tiền đó!”

Trần Khoa Hi vừa nhìn, quả thật trong thùng vẫn còn một đống tro, ánh mắt lập tức nghiêm túc hơn hẳn.

“Cánh tay của tôi nữa, xem đi! Sáng nay bị trầy rõ ràng!” – Trương Lực Hằng vén tay áo lên, đưa cho cả hai xem những vết trầy đã kết vảy.

Vết thương đó rõ ràng không thể làm giả. Trần Khoa Hi còn đưa tay sờ thử – sờ rất thật, hơi thô ráp. Cậu ta chắc chắn cánh tay này đã từng bị thương, mà giờ kết vảy nhanh đến mức khó tin.

Trần Khoa Hi nhìn sang Tống Triết – người vẫn im lặng uống nước một cách bình thản, nửa tin nửa ngờ:

“Lão tứ... Cậu thực sự biết đoán mệnh? Là thật sao?”

Tống Triết búng tay một cái, nói như thể chuyện nhỏ:

“Thật. Trước kia không nói vì sợ dọa các cậu, chứ không thì tôi đã lộ sớm rồi. Nhưng lão đại gặp nạn, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn.”

Là người thân thiết nhất với nguyên thân, Tống Triết biết ba tên này chắc chắn không thể giấu mãi. Chuyện xảy ra với Trương Lực Hằng lần này là cơ hội tốt để bọn họ chấp nhận sự thật.

Trương Lực Hằng nghe xong, hai mắt long lanh, cảm động đến phát khóc:

“Lão tứ à, cậu thực sự quá tốt với tôi rồi! Trước kia tôi còn tưởng cậu xem tôi như chuột bạch thí nghiệm, là tôi ngốc, là tôi ngốc... Sau này cậu nói gì tôi cũng nghe, lời cậu nói, tôi coi như thánh chỉ!”

Tống Triết dở khóc dở cười, đúng là hết cách với tên này, thực sự bội phục luôn rồi.

Tuy rằng đã nghe kể toàn bộ câu chuyện, nhưng dù sao cũng không tận mắt chứng kiến, trong lòng cũng không chấn động như Trương Lực Hằng. Giờ phút này nhìn thấy bộ dạng phấn khích quá mức của cậu ta, Tống Triết chỉ cảm thấy cay cả mắt, cứ như thể Trương Lực Hằng vừa gia nhập một tổ chức tà giáo nào đó vậy.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play