Sáng sớm, mặt trời từ từ nhô lên ở phương đông, ánh sáng dịu dàng lan tỏa, nhuộm cả tầng mây một màu sắc rực rỡ, mỹ lệ.

Ánh nắng dần trở nên chói chang, không chút kiêng dè mà chiếu thẳng vào ban công. Dù bị lớp rèm dày che phủ, vẫn có vài tia len lỏi vào phòng, khiến không gian u ám bỗng sáng lên đôi chút.

Tống Triết hoảng hốt tỉnh giấc, cánh tay đau nhức như tê dại khiến cậu nhíu mày. Giống như cả đêm qua gối đầu lên tay, vừa hơi cử động đã thấy đau nhói như kim châm. Cậu hít một hơi thật sâu, rồi sau đó mới nhận ra — trước mặt tối đen như mực.

Cậu ngơ ngác quay đầu nhìn quanh, trong lòng dấy lên cảm giác bất an. Không đúng... đây không phải là phòng của cậu. Rốt cuộc đây là đâu?

Tống Triết vừa xoa xoa cánh tay đau nhức, vừa cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra trước đó. Rõ ràng cậu vừa hoàn thành một vụ lớn — giúp một oan hồn chết oan giải được nỗi hận, lấy được tiền thù lao xong liền ung dung nằm nhà chơi game mấy ngày liền.

Nếu cậu nhớ không lầm, thì lúc đó đang cùng đám đồng đội mở một trận game căng não trong phòng mình.

Thế quái nào lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?

Chẳng lẽ... là mấy tên đạo sĩ giả nhân giả nghĩa kia âm thầm giở trò sau lưng?

Nghĩ tới đây, thần sắc Tống Triết lập tức trở nên cảnh giác. Cậu vừa định bật dậy thì bỗng nghe thấy tiếng chuông báo thức vang lên từ giường phía trên. Ánh sáng hắt ra từ chiếc điện thoại khiến cậu lờ mờ nhìn thấy căn phòng này.

Chỉ là… đúng một cái liếc mắt ấy, suýt nữa làm tròng mắt Tống Triết rớt ra ngoài.

Cái quỷ gì vậy?

Sao cậu lại đang ở trong… ký túc xá sinh viên?!

Từ trước đến nay luôn sống buông thả, không ràng buộc, đây là lần đầu tiên Tống Triết cảm thấy có chút mộng bức* vì chuyện xảy ra trên chính cơ thể mình.

*Mộng bức (梦逼) là một từ lóng trong tiếng Trung, thường dùng trong văn mạng hoặc nói đùa giữa bạn bè. Ý nghĩa của nó khá linh hoạt nhưng chủ yếu mang sắc thái trêu chọc hoặc chỉ trích nhẹ nhàng ai đó có hành vi, lời nói "phi thực tế", "ảo tưởng", hoặc "rất thiếu tỉnh táo".

Lúc này, Trần Khoa Hi — thằng bạn cùng phòng — gãi đầu lồm cồm bò dậy, ngáp một cái rõ to rồi tắt chuông điện thoại. Hắn là người duy nhất trong phòng ngủ có thể dậy sớm mỗi ngày. Nếu sáng có tiết lúc 8 giờ, thì nhất định sẽ đặt báo thức từ 7 giờ.

Còn ba cái lười heo còn lại trong phòng thì chưa tới giờ chắc chắn không bao giờ chịu rời giường.

Trần Khoa Hi mặc quần áo chỉnh tề, gấp gọn chăn rồi bước xuống giường. Khi đang xỏ giày thì vô tình liếc mắt sang — ngay lập tức hắn sững người.

Một bóng dáng đang đứng thẳng tắp ở góc phòng, không nhìn rõ mặt, chỉ thấy đôi mắt kia trong bóng tối lại sáng rực, đang trừng trừng nhìn hắn không chớp.

Trần Khoa Hi sợ đến suýt nghẽn tim, vội vàng giơ điện thoại lên soi. Khi thấy rõ là Tống Triết, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được mắng một tiếng:

“Lão Tứ, cậu có độc à? Tối thui tối mò đứng đó làm gì, dọa chết người ta!”

Tống Triết vẫn với vẻ mặt mộng bức nhìn hắn bật đèn, sau đó lẹp xẹp lê dép đi ngang qua, còn tiện miệng hỏi:

“Sáng nay luận văn phải nộp rồi đúng không?”

Biểu cảm của cậu như thể đang viết nguyên một bài tiểu luận mang tên ‘Tôi là ai? Đây là đâu? Tôi đang làm gì ở đây?’

Trần Khoa Hi như cũng cảm giác được sự kỳ lạ, đang đánh răng trong nhà tắm còn ló đầu ra, lơ mơ hỏi:

“Lại thức cả đêm đuổi luận văn hả? Trông như mất hồn vậy?”

Tống Triết hàm hồ đáp ừ một tiếng, rồi ngồi phịch xuống ghế, đầu óc rối loạn. Chuyện này là thế nào? Nếu thực sự có kẻ âm thầm ra tay sau lưng cậu, theo lý mà nói cậu phải cảm nhận được dao động trận pháp mới đúng. Nhưng căn phòng này… mọi thứ lại hoàn toàn bình thường.

Cậu gõ gõ đầu, mặt nhăn lại như bánh bao thiu, đầu óc toàn một đống hồ nhão.

Trần Khoa Hi đánh răng rửa mặt xong bước ra, thấy Tống Triết đang úp mặt lên bàn học, cả người toát ra khí tức sống không còn gì luyến tiếc, liền vội hỏi:

“Sao vậy? Luận văn còn chưa viết xong à?”

Tống Triết căn bản không hiểu hắn đang nói gì. Từ nhỏ cậu đã theo sư phụ học nghệ, tất cả đều là sư phụ dạy dỗ. Cái gọi là trường học, cậu chưa từng đặt chân đến. Trên mạng có từng lướt qua từ “luận văn”, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng thứ đó lại có liên quan gì đến cậu.

Do tình huống trước mắt chưa rõ ràng, Tống Triết tùy tiện đáp một tiếng, rồi hấp tấp chạy vào phòng tắm, tiện tay đóng cửa lại.

Cậu mở vòi nước, lấy nước lạnh vốc lên mặt liên tục, cố gắng khiến bản thân tỉnh táo. Ngẩng đầu lên, trong gương là gương mặt quen thuộc — là cậu, không sai. Khuôn mặt này, dáng vẻ này, như đúc từ một khuôn. Nhưng mà, cảm giác thì vẫn sai sai…

Ngay lúc cậu chuẩn bị thi pháp kiểm tra, một cơn đau dữ dội đột ngột giáng xuống đầu, đau đến mức cậu phải cắn chặt răng, hai tay chống mạnh lên bồn rửa, ánh mắt sắc bén hẳn lên.

Khoảng vài chục giây sau, cơn đau dần tan đi.

Tống Triết chậm rãi buông môi dưới đã suýt bị mình cắn chảy máu, mặc kệ mồ hôi đầm đìa trên trán, ngồi bệt xuống bồn cầu, bắt đầu nghiêm túc suy ngẫm về nhân sinh.

Vậy là… cậu xuyên rồi?

Xuyên tới một người vừa trùng họ trùng tên, khuôn mặt cũng giống y đúc?

Theo ký ức mới tràn vào, nguyên chủ là một cô nhi, lớn lên trong trại trẻ, trưởng thành thì tự ra ngoài làm thuê nuôi sống bản thân. Khó khăn lắm mới thi đậu đại học, nhưng để đủ học phí và sinh hoạt, mỗi ngày đều phải làm ba công việc vặt, còn phải gửi tiền về trại trẻ. Cuộc sống có thể nói là vô cùng cơ cực.

Nguyên thân chết, là do ban ngày làm việc, ban đêm lại thức trắng viết luận văn, cuối cùng đột tử ngay trong phòng ngủ. Mà đúng lúc đó, cậu thì… vì chơi game quá sung, chết bất đắc kỳ tử trong phòng mình.

Và rồi… chẳng hiểu kiểu gì, hai người hoán đổi linh hồn?

Tống Triết hoảng loạn — vậy người kia có đang ở trong thân thể của cậu không?!

Má nó, đây là tình tiết trao đổi linh hồn?

Còn có thể quay lại không đây?

Tuy từ sau khi sư phụ mất, cậu không còn lưu luyến gì nhiều với thế giới kia, nhưng cũng tích cóp được một căn nhà nhỏ, đàng hoàng là một người có tổ ấm đấy chứ! Nhìn lại nguyên thân… sinh viên nghèo, khổ bức, mỗi ngày quay cuồng với việc làm và học, đúng là nam sinh trầm mặc, nữ sinh rơi lệ.

Tống Triết xoa xoa huyệt thái dương, thật sự bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Tính kiểu gì, suy kiểu nào, cuối cùng cũng chỉ thấy bản thân thiệt thòi!

Cậu thử vận một pháp quyết, muốn kiểm tra tiềm năng thân thể này ra sao, nào ngờ một luồng tử linh khí từ đầu ngón tay tràn ra, hóa thành một tia sáng bắn thẳng vào vòi nước trên tay cầm. Vòi nước liền ào ào tuôn trào, như thể vui sướng phát tiết sau thời gian dài bị nghẽn.

Tống Triết trợn tròn mắt, há miệng ngẩn người. Ngay sau đó, cậu thu hai chân lại, ngồi chồm hổm trên bồn cầu, bắt đầu tĩnh tâm cảm nhận linh khí trong cơ thể.

Sau một vòng vận hành, Tống Triết kinh ngạc phát hiện thân thể này vậy mà ẩn chứa vô vàn linh khí — lấy không hết, dùng không cạn, luân chuyển tuần hoàn, ăn khớp hoàn mỹ. Ngay cả ở thế giới trước kia, thân thể cũ của câuh cũng chưa từng có đãi ngộ kiểu này!

Tấm tắc! Nguyên chủ không tu huyền học, đúng là phí của trời!

Vì phát hiện này, tâm trạng Tống Triết lập tức phơi phới. Thể chất này có thể nói là vạn người có một, thậm chí ngàn năm khó gặp!

Ngay lúc ấy, cửa phòng tắm bị đập loảng xoảng.

“Tống Triết! Tống Triết! Lão tứ! Lão tứ! Cậu sao rồi đấy? Chiếm WC lâu như vậy, táo bón à? Nhanh ra mau!”

Tống Triết nghe vậy, vội từ trên bồn cầu nhảy xuống, chạy tới mở cửa.

Lão đại Trương Lực Hằng đứng bên ngoài, thân hình cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn. So với thân thể gầy yếu, tay chân mảnh khảnh của Tống Triết lúc này, đúng là hai thái cực rõ rệt.

Trương Lực Hằng hấp tấp chen vào rửa mặt, lão tam Ngô Hạo Nghĩa cũng vọt theo, tay còn cầm trứng vịt bắc thảo gặm dở. Khi đang nặn kem đánh răng, thấy Tống Triết dán người lên tường, không biết đang suy nghĩ cái gì, hắn liền nhíu mày, nghiêm túc hỏi:

“Lão tứ, cậu luận văn còn chưa xử lý xong à?”

Tống Triết vừa quyết định dựa vào linh khí tung hoành dị giới, nghe đến đây liền sững người: “???” — Luận văn? Cái quỷ gì thế?

Trời ạ! Cậu suýt nữa quên mất — nguyên chủ vẫn còn là sinh viên đại học!

Cậu tiếp nhận thân xác này, cũng đồng nghĩa với việc phải giúp nguyên chủ hoàn thành nốt việc học, giải trừ nhân quả.

Chỉ là… chỉ là từ nhỏ hắn đã theo sư phụ học Bát Quái Dịch Kinh, chưa từng được học hành chính quy, giờ lại phải ôm sách vở mà học lại từ đầu — chẳng phải muốn ép cậu chết sao?

Sư phụ của cậu giữ một đạo quán nhỏ nát, bản thân còn lo không xong cái ăn cái mặc, huống chi là nuôi thêm một đứa như cậu, mỗi ngày sống đều như đang chịu khổ hình.

Sau khi phát hiện câuh có thiên phú về huyền học, sư phụ liền dốc sạch túi mà truyền thụ, vì vậy Tống Triết luôn đặc biệt cảm kích ân tình ấy.

Cậu theo sư phụ sống trong đạo quán suốt hơn hai mươi năm. Mãi đến khi sư phụ bệnh nặng qua đời, cậu mới bước chân ra thế tục, dựa vào bản lĩnh sư phụ truyền dạy, từ hai bàn tay trắng mà dựng nên cơ nghiệp, có nhà có cửa, sống yên ổn.

Chỉ là… ai ngờ đâu! Một sớm xuyên qua dị giới, tất cả đều phải làm lại từ đầu! Làm lại thôi cũng được đi… còn bắt cậu đi học nữa?!

Tống Triết tuyệt vọng đến cực độ. Hồi nhỏ, sư phụ từng đưa cậu tới trường một lần, câuh chẳng vui vẻ gì, dỗi không chịu đi. Sư phụ cũng không ép, biết cậu thiên tư thông tuệ, liền dắt cậu về đạo quán, tự tay dạy dỗ.

Chẳng lẽ… mệnh cậu trời định là trốn không khỏi chuyện đi học này sao?

Cậu rõ ràng là tân tinh đang lên của giới huyền học, tương lai sáng chói lấp lánh cơ mà, sao có thể chết chìm trong đống sách vở chứ?!

“Lão Tứ, nhanh lên! Còn thiếu hơn hai ngàn chữ nữa đó, mà cái này chiếm tới 30% điểm cuối kỳ đấy!”

Giọng của Lão Nhị – Trần Khoa Hi – từ bên ngoài vọng vào, khiến Tống Triết giật bắn, hoảng hồn như cô hồn dạt về ký túc xá.

Lão Đại – Trương Lực Hằng – đang rửa mặt, vừa lau khăn vừa hô hô cười nói: “Lão Tứ hôm nay nhìn đờ đẫn ghê, chắc học tập quá độ rồi hả?”

Lão Tam thì vứt khăn lông lên giường, nhún vai: “Tên này tám phần là không làm xong luận văn, chuẩn bị game over rồi.”

Trong phòng ký túc xá, Tống Triết ngồi đờ ra trước bàn, nhìn màn hình máy tính đầy chữ, mặt mày xám xịt. “Roberts – Phân tích tính cách”? Roberts là ai? Tính cách là cái gì? Muốn cậu phân tích cái gì mới được chứ!

Lão Nhị nhìn Tống Triết như thể mất hết ý chí sống, rốt cuộc cũng không nhịn được: “Biết ngay là cậu không làm kịp mà, nên tôi lén giúp cậu viết nốt phần sau rồi. USB đây, copy lẹ đi!”

Ba người trong phòng đều biết Tống Triết là trẻ mồ côi, vì sinh hoạt mà phải vất vả làm thêm nên họ luôn cố gắng giúp đỡ hắn hết mức có thể.

Tống Triết nhận lấy USB, trong ký ức nguyên thân thì Trần Khoa Hi chính là học bá của phòng, năm nào cũng ôm học bổng, học lực top đầu. Quan hệ giữa bốn người trong phòng rất tốt, thân như anh em ruột.

Nhờ có ký ức của nguyên thân, Tống Triết cũng tự nhiên sinh ra cảm giác thân thiết với ba người họ.

“Lão Nhị, cảm ơn! Đợi qua ải này rồi, hôm nào tôi mời huynh đệ một bữa ra trò!” – Tống Triết cười hì hì vỗ vai Trần Khoa Hi, sau đó chạy đi copy bài.

Trần Khoa Hi bật cười: “Thôi khỏi, tiền cậu kiếm không dễ, đừng lãng phí.”

Tống Triết vốn định nói “tiền tôi kiếm là có thể làm sáng mắt chó các cậu đó”, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại… đành yên lặng mà nuốt xuống.

Luận văn xử lý xong, cậu cảm thấy như sống lại lần hai.

Bụng bắt đầu kêu ùng ục, Tống Triết phất tay: “Huynh đệ, đi ăn sáng thôi!”

Lão Đại cười to: “Vừa nãy còn giống giun đất, giờ lại như rồng bay lên trời!”

Tống Triết giả vờ cảm khái: “Đó là nhờ học bá Lão Nhị cứu mạng đó!”

Trần Khoa Hi chau mày, giọng đau răng: “Lão Tứ, đừng có gọi là ‘Lão Nhị’ nữa, nghe chướng lắm!”

Giỡn qua giỡn lại một hồi, bốn người cầm thẻ căn tin rồi cùng nhau rời đi. Tống Triết là người nhanh nhẹn, hoạt bát, đi đâu cũng có thể hòa nhập được. Lại có thêm ký ức của nguyên thân, cộng với vài câu bông đùa vừa rồi, rất nhanh đã khôi phục lại không khí thân thiết với cả phòng.

Ba người còn lại cũng cảm thấy Tống Triết hôm nay có vẻ đặc biệt vui vẻ, nói chuyện không ngừng, truyện cười cứ tuôn ra như suối.

“Tống Triết, cậu hôm nay trúng số hả?” – Lão Đại vừa ăn bánh bao vừa nghi ngờ hỏi.

Tống Triết uống sữa đậu nành, vô tội trợn tròn mắt: “Không có nha! Tôi ngày nào chẳng vui vẻ như vậy mà!”

Nói thật thì, mấy năm đại học qua, Tống Triết của nguyên thân ngày nào cũng đi sớm về trễ, ít khi trò chuyện cùng ba người còn lại. Tuy không thân thiết lắm, nhưng tình cảm giữa họ vẫn rất ổn.

Ban đầu đầu óc cậu chỉ toàn xoay quanh vụ xuyên hồn và cái luận văn chết tiệt, không chú ý đến Lão Đại. Giờ liếc mắt một cái, lại thấy trên trán đối phương có chút hắc khí.

Tống Triết rút khăn giấy ra, làm bộ lau mồ hôi cho Lão Đại, tay tiện thể xóa bớt vết đen giữa trán, mặt nghiêm túc nói: “Nhớ kỹ, hôm nay đừng nhặt linh tinh ngoài đường.”

Lão Đại còn đang ngơ ngác vì bị Tống Triết “chăm sóc” bất ngờ, cảm thấy hành động này kỳ lạ ghê, nhưng cũng không để tâm lời cậu nói. Mãi đến khi Tống Triết nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại, hắn mới gật lấy lệ: “Biết rồi, biết rồi…”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play