Lão nhị Trần Khoa Hi đẩy đẩy mắt kính, làm bộ tức giận nói:
“Lão tứ, cậu đúng là thiên vị! Tôi giúp cậu hoàn thành luận văn, công lớn như vậy, mà cậu không biết đường bưng trà rót nước cảm ơn tôi à?”
Tống Triết bật cười, cầm khăn giấy dí sát vào miệng hắn:
“Được rồi được rồi, soái ca, tặng miễn phí dịch vụ lau miệng, cậu vận khí hôm nay không tồi đâu nha!”
Trần Khoa Hi giật mình, né sang một bên, xua tay lia lịa:
“Thôi thôi, không dám dây vào, không dám dây vào! Cậu là yêu nghiệt, tôi không chơi với cậu nữa!”
Lão tam Ngô Hạo Nghĩa ném bịch nilon xuống, liếc nhìn đồng hồ, lập tức hét to:
“Ngọa tào! Chỉ còn năm phút! Chạy nhanh lên!”
Vừa dứt lời, lão nhị Trần Khoa Hi lập tức lao đi như gió, lão đại cũng theo sát phía sau. Duy chỉ có Tống Triết vẫn mang vẻ mặt thảnh thơi, tựa như cái khái niệm “đi học trễ” chưa bao giờ tồn tại trong đầu cậu.
Lão đại quay đầu lại, thấy Tống Triết còn đang chậm rì rì gặm bánh bao, suýt nữa tức đến bốc khói. Không nói không rằng, hắn quay lại, một tay xách cậu lên, rồi phi như bay về phía khu giảng đường.
Lão đại hồi trung học từng tham gia đội điền kinh, lại yêu thích thể hình, bên ngoài còn làm thêm nghề vác đồ, tứ chi phát triển vô cùng. Dù vác thêm một người như Tống Triết, tốc độ vẫn dư sức vượt mặt Trần Khoa Hi bọn họ.
Cuối cùng thì cũng không bị trễ. Nhưng cái giá phải trả là... Tống Triết thở hồng hộc như sắp lên cơn hen, mà bánh bao thì vẫn chưa kịp ăn xong.
Buổi sáng
Tiết đầu tiên là tiết giảng bài, bốn lớp học chung, đến trễ thì chỉ có thể ngậm ngùi đối mặt với cảnh không còn chỗ ngồi. Tất cả vị trí tốt đều đã bị chiếm sạch.
Tống Triết nhìn quanh, thản nhiên ngồi xuống hàng cuối cùng trong góc lớp, khoát tay nói:
“Ngồi tách ra đi, không còn chỗ đâu.”
Trần Khoa Hi mấy người vốn đã quen với cảnh tượng này, chẳng mấy chốc đã tản ra, mỗi người kiếm được một chỗ ngồi riêng.
Môn học này không bắt buộc, kiểm tra cũng được mở sách, chỉ cần chú ý những phần thầy cô nhấn mạnh trong giờ. Tống Triết chống cằm, nhìn về phía bục giảng – vì khoảng cách quá xa nên đến mặt giảng viên còn chẳng thấy rõ – chẳng bao lâu đã bắt đầu mơ màng gà gật.
Cậu điều chỉnh tư thế, vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo, liếc sang thấy mấy học sinh bên cạnh đang ghi chép lia lịa, đành cầm bút lên, giả bộ chăm chú viết theo.
Quanh Tống Triết, đa phần đều đang chơi điện thoại. Chỉ đến lúc thầy nhấn mạnh trọng điểm, họ mới chịu cầm bút chép lại. Trong số đó, duy chỉ có nam sinh ngồi cạnh là nghiêm túc từ đầu đến cuối.
Tống Triết nhìn hắn một hồi, quyết định ăn theo người ta ghi chép trọng điểm.
Nhưng vì chưa quen với nội dung môn học, hễ nghe sót từ nào là Tống Triết lập tức lạc trôi, không theo kịp bài giảng. Cuối cùng, mặt dày nhích lại gần nam sinh kia, nhỏ giọng hỏi:
“Giảng đến đâu rồi? Tôi không tìm thấy đoạn đó…”
Nam sinh nghe vậy, quay sang nhìn cậu. Hắn rất đẹp trai, mái tóc màu sợi đay hơi rối, ngũ quan rõ nét. Đôi mắt hắn dường như lúc nào cũng mang ý cười, hơi cong lên một cách tự nhiên. Vừa nghe Tống Triết hỏi, hắn liền mỉm cười – một nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, tỏa sáng đến mức khiến người ta cũng phải bất giác mỉm cười theo.
“Ở đây, trang 45.” Nam sinh cầm bút chỉ vào phần trọng điểm đã gạch dưới, nói cho Tống Triết nội dung bài giảng.
Tống Triết làm theo lời hắn, rất nhanh liền tìm được đúng chỗ. Cậu cảm kích vô cùng, vội nói: “Thấy rồi thấy rồi! Cảm ơn cậu nhiều nha!”
Nam sinh mỉm cười, đáp: “Không cần khách sáo.”
Trong suốt khoảng thời gian còn lại của tiết học, Tống Triết lắc lư theo nhịp giảng bài, cố gắng ghi chú theo nam sinh ấy. Một tiết học trôi qua, cậu cảm thấy mình như sắp nằm bẹp tại chỗ.
Cái này còn mệt hơn cả việc vẽ bùa lập trận!
Sao trên đời lại có cái môn gọi là "Tư tưởng phẩm đức" chứ, toàn những lời lẽ mà Tống Triết nghe rồi cũng không phân biệt nổi là đang nói gì.
Khuôn mặt cậu đầy mỏi mệt, lòng rối loạn nghĩ: Mới năm hai thôi đấy, còn phải lê lết thêm hai năm nữa. Liệu cậu có thật sự cầm cự nổi không đây? Ban đầu Tống Triết nghĩ chỉ cần không nợ môn, lấy được bằng tốt nghiệp là đủ, nhưng giờ xem ra, có lẽ cậu đã đánh giá bản thân quá cao rồi.
Tống Triết nhìn những dòng ghi chép chi chít trong vở mình, rồi lại liếc sang hai nữ sinh bên cạnh đang vui vẻ tám chuyện và chơi điện thoại, tiếp đến là cả một hàng phía trước cũng đang cúi đầu cắm mặt vào màn hình. So với tình cảnh khổ cực của bản thân, cậu chỉ biết âm thầm lau đi giọt nước mắt chua xót.
Cứ như thể trên đời này chỉ có cậu và cậu bạn ngồi cạnh đang nghiêm túc học tập là tồn tại khác biệt duy nhất.
“Ai... tiết học này thật phải cảm ơn cậu nhiều lắm. Cậu tên gì vậy? Tôi là Tống Triết!” Tống Triết kéo tay chào hỏi, cảm thấy nếu tiết sau vẫn là môn của vị giáo viên này, thì việc kết giao với người bạn học giỏi là rất cần thiết.
Nam sinh mỉm cười, nụ cười như ánh mặt trời, trong mắt lấp lánh ánh sáng vụn, “Tôi là Cố Yến Thâm.”
Tống Triết bật cười: “À à, cậu học lớp nào thế?”
Giờ nghỉ giữa tiết mười phút, Tống Triết rất nhanh đã moi được kha khá thông tin về Cố Yến Thâm. Hóa ra hai người học cùng khoa, chỉ khác lớp—lớp hắn ta ở ngay cạnh, lớp 4. Mà mấy tiết giảng chung đông người như thế này thường gộp cả bốn lớp lại học, cho nên mới thường xuyên gặp mặt.
Trong lúc trò chuyện, thỉnh thoảng có vài nữ sinh tới tìm Cố Yến Thâm xin WeChat, nhưng đều bị hắn ta lịch sự và khéo léo từ chối. Tống Triết vừa chống cằm vừa nhìn, thầm nghĩ: Tình duyên với nữ giới của cậu này đúng là mạnh ghê!
Khi Cố Yến Thâm quay đầu lại, bắt gặp vẻ mặt “cười như không cười” của Tống Triết, không hiểu sao lại thấy hơi lúng túng.
Tống Triết nghiêng người, vỗ vai hắn ta một cái, nói đùa:
“Thẹn thùng gì chứ, đó là mị lực cá nhân của cậu đó! Cậu nhìn tôi đi, đến con muỗi cũng chẳng buồn tìm!”
Cố Yến Thâm nhìn nụ cười tươi rói của Tống Triết, khẽ lắc đầu:
“Đừng tự coi thường bản thân. Cậu là người rất tốt.”
Tống Triết nghe xong câu phát thẻ "người tốt" vào ngày đầu quen nhau, không nhịn được cong mắt cười, “Tôi cũng nghĩ thế đấy!”
Buổi sáng kết thúc, hai người trao đổi số điện thoại. Tống Triết nói nếu sau này có vấn đề gì về học tập sẽ hỏi thêm, Cố Yến Thâm đương nhiên vui vẻ đồng ý.
Lúc Tống Triết tạm biệt Cố Yến Thâm để về ký túc xá, vừa vặn bị lão Nhị bắt gặp. Hắn đẩy gọng kính, giọng đầy ngạc nhiên:
“Lão Tứ, cậu quen với cậu ta à?”
Tống Triết đút tay vào túi, đáp tỉnh rụi:
“Mới quen thôi. Hồi nãy học chung tiết nên ngồi cạnh nhau. Sao? Mấy cậu đều quen cậu ta à?”
Lão Tam Ngô Hạo Nghĩa nhanh miệng chen vào:
“Tất nhiên rồi! Cố Yến Thâm là hoa của khoa chúng ta kiêm học bá, còn là hội trưởng Hội học sinh nữa. Thành tích cuối kỳ lần nào cũng đứng đầu khoa, đè ép lão Nhị của chúng ta một cái đầu luôn!”
Tống Triết tán thưởng:
“Ghê vậy luôn hả? Bảo sao đi học nghiêm túc thế, hỏi gì cũng biết!”
Lão Đại – một con cẩu độc thân chính hiệu – thở dài:
“Cố Yến Thâm đúng là đỉnh thật. Mà đội ngũ nữ sinh theo đuổi cậu ta xếp hàng ra tận cổng trường rồi ấy chứ. Tôi không tham vọng, chỉ cần chia cho tôi một người là được…”
Bốn người túm tụm tám nhảm về Cố Yến Thâm một hồi, gần đến ký túc xá thì lão Nhị Trần Khoa Hi đột nhiên lên tiếng:
“Ê Lão Tứ, lát nữa cậu không phải còn đi làm thêm à? Sao lại đi với tụi này?”
Lão Đại cũng góp lời:
“Phải đó, nhớ đừng đến muộn. Ông chủ chỗ cậu làm keo kiệt nổi tiếng, đến trễ là trừ lương không thương tiếc đâu.”
Hồi trước Lão Đại từng đi làm thêm chung với Tống Triết, nên đã lĩnh giáo cái sự ‘hà khắc’ của ông chủ. Vì vậy làm được vài buổi là nghỉ luôn, chỉ còn Tống Triết vẫn cắn răng chịu đựng vì thiếu tiền, cố mà bám trụ tới giờ.
Tống Triết lúc này mới nhớ ra chuyện kia, cậu khẽ nhíu mày, nhớ lại bộ dáng keo kiệt cùng điệu bộ khó ưa của ông chủ trong trí nhớ nguyên thân, còn có những uất ức từng phải chịu… Không nói hai lời, cậu lập tức quyết định từ chức. Giỡn à? Từ khi cậu nổi danh đến nay, có bao giờ phải nuốt nhịn như vậy!
"Không đi nữa, tôi tính đổi công việc khác. Việc này vừa mệt, tiền lại ít, còn bị xem thường, ai mà chịu được!" Trước đây nguyên thân chọn việc này chẳng qua vì thời gian không trùng với hai việc làm thêm khác, lại có thể kiếm thêm chút tiền nên mới nhận.
Nhưng nếu đổi lại là Tống Triết, cậu dứt khoát không làm.
Ba người lão đại, lão nhị, lão tam nhìn nhau đầy kinh ngạc.
“Không phải chứ lão tứ, câuh thật sự nghỉ à?”
Tống Triết gật đầu, bình tĩnh nói: “Ừ, tôi tính kiếm việc khác. À mà… các cậu biết quanh đây có đoán mệnh phố* nào không?”
*Đoán mệnh phố (算命铺) trong cách nói kiểu Trung là chỉ một cửa tiệm hoặc gian hàng nhỏ chuyên dùng để xem mệnh, bói toán, coi tướng số, xem phong thủy… Có thể hiểu nôm na là nơi tụ tập nhiều sạp hay cửa hàng đoán mệnh, không khác gì một khu phố nghề chuyên xem bói theo văn hóa Trung Quốc.
Lão đại nghi hoặc: “Đoán mệnh phố? Cậu định đi coi bói hả?”
"Không phải, tôi định cho người ta coi bói. Đây mới là sở trường giữ nhà của tôi đó." Tống Triết ngồi thẳng lưng, giọng đầy tự tin. “Trước kia thấy còn tự nuôi được thân nên không định sống bằng nghề này, nhưng bây giờ cảm thấy… có lẽ nghề này kiếm được nhiều tiền hơn.”
Lão nhị tròn mắt, mặt đầy ngơ ngác: “Tụi tôi sao chưa bao giờ nghe cậu nói cậu biết coi bói vậy?”
Tống Triết khoát tay, thản nhiên: “Nói ra các cậu lại bảo tôi mê tín, nên tôi không nói thôi. Với lại tôi nói thật thì các cậu tin chắc?”
Ba người thành thật lắc đầu:
“Giờ cậu nói tụi tôi cũng không tin đâu! Lão tứ à, tuy tụi tôi chưa từng coi bói nhưng ít ra cũng từng coi phim. Trên TV mấy ông thầy bói đều râu ria xồm xoàm, mặt đầy nếp nhăn, ai lại giống cậu—trẻ măng, da còn non nớt?”
Lão đại bỗng nhiên hăng hái: “Hay là… tụi tôi mua cho cậu ít râu giả hóa trang một chút?”
Lão nhị nhìn hắn như nhìn người ngốc: “Cậu tưởng người ngoài đều mù hết à? Nữ giả nam còn bị lộ, thiếu niên hóa trang thành lão nhân lại không ai nhận ra?”
Lão đại gãi đầu, vẻ mặt khó xử: "Tôi… tôi chỉ muốn giúp thôi mà…" Rồi như sực nhớ điều gì, hắn đập tay một cái: “Đúng rồi! Vậy sáng nay cậu kêu tôi đừng nhặt cái bóp là vì chuyện này? Câuh thật sự biết coi bói?”
Tống Triết gật đầu rất chi là khiêm tốn: “Cũng tạm tạm thôi.”
Ba người nghe vậy, lập tức nhất trí cho rằng Tống Triết đã phát điên vì tiền. Lão đại thì nghi ngờ cậu lấy mình ra làm chuột bạch, dở khóc dở cười không thôi.
“Cậu có cần mua quyển Kinh Dịch Bát Quái không?”
“Hay sắm thêm cái gậy trúc, đeo kính râm vào? Tôi thấy trên mạng mấy ông thầy bói thường đóng vai người mù, vậy mới khiến người ta tin là linh.”
“Nhưng vấn đề là lỡ có người thật sự tới coi bói, lão tứ mà đoán trật thì sao? Có nên gọi sẵn xe cấp cứu không?”
“Đúng đó! Lỡ cậu bị người ta đập cho một trận thì rắc rối. Hay là… quay lại làm cho cái ông chủ keo kiệt kia đi?”
Tống Triết bật cười: “Trời ơi, mấy người đừng lo! Tôi biết chừng mực mà.”
Nguyên thân có ba công việc làm thêm: ngoài tiệm cà phê ban ngày, còn có một công việc huấn luyện buổi tối và dạy kèm vào cuối tuần. May mà quán cà phê có thể đổi ca, nên cũng không ảnh hưởng đến hai việc còn lại.
Lúc này, lão đại lại nói:
“Tôi nghe gần đây có chỗ tuyển nhân viên nam mô* đó, kiểu phục vụ tú nữ, ngươi cao ráo đẹp trai như vậy, hay thử một lần?”
*Nam mô (男模) là viết tắt của "nam người mẫu" trong tiếng Trung. Ở Trung Quốc, khi nói “kiêm chức chiêu nam mô” tức là “tuyển dụng người mẫu nam làm thêm”,Trong văn nói/hài, từ này đôi khi bị dùng để châm chọc hoặc ám chỉ nghề "bán mặt kiếm cơm" dựa vào ngoại hình. Vì vậy, khi lão đại đề xuất Tống Triết đi làm "nam mô", đó là kiểu nửa đùa nửa thật, ám chỉ Tống Triết đẹp trai thì nên tận dụng "nhan sắc mà kiếm tiền".
Tống Triết lập tức đen mặt. Đời này cậu chưa từng có ý định hy sinh nhan sắc để kiếm tiền, ok?