Tên tiểu lại bị lôi ra ngoài, tiếng kêu la thảm thiết vang lên, mấy tên thị vệ chứng kiến cảnh tượng này đều im lặng không nói.

Người chết mà thi đậu, thật là trò cười cho thiên hạ.

Sở Thanh Nhai mở danh sách thí sinh ra, ba trăm chín mươi bảy sĩ tử đến từ các phủ huyện của Dự Xương đều có mặt, không thiếu một ai. Ba chữ “Điền An Quốc” ngay ngắn, đẹp đẽ.

Nét chữ này, còn đẹp hơn cả chữ của hắn, một người làm việc ở trong triều.

Nhà họ Điền giàu có, chắc chắn đã thuê người thế thân giỏi nhất của Quế Đường. Khoa cử bắt đầu vào ngày mùng chín, thí sinh phải vào trường thi từ giờ Dậu ngày mùng tám. Nếu người chết muộn hơn, kẻ thế thân sẽ không biết, vẫn tiếp tục thi.

Nhưng vẫn còn điểm đáng ngờ. Kỳ thi có ba buổi, sau hai buổi đầu thi xong, kẻ thế thân không nhận được tin người đã chết sao? Hay là Quế Đường cố tình để “hắn” mắc tội khi quân?

Hắn nhớ lại người tự xưng là “Điền An Quốc” mà hắn gặp ở Long Môn. Trông hắn ta như thế nào nhỉ? Mặt mũi đầy nước mưa, trên người còn thoang thoảng mùi hương hoa.

Sở Thanh Nhai nhíu mày, đổ chén trà vào bồn. Lũ hạ nhân ở đây không biết nghe ai nói hắn thích ngọt, lại cho mật ong vào loại trà quý hiếm như Bích Sơn Ngân Châm, mùi vị thật kỳ quặc.

Trà dở, việc cũng khó làm.

Lúc này, có người phong trần mệt mỏi bước vào.

“Có bồ câu đưa tin từ kinh thành, lão gia và phu nhân rất mong ngài trở về, nói là cuối tháng, sau khi ngài chấm thi xong, sẽ có tin vui báo cho ngài. Ngài có muốn hồi âm không?”

“Không cần. Báo cáo chính sự đi.”

 

“Tên thí sinh kia sau khi ra khỏi trường thi liền vào ngõ Yến Vĩ, trong ngõ có ba chiếc xe ngựa, đồng thời xuất phát về hướng đông, nam, bắc, thuộc hạ đã phái người truy tìm.”

Sở Thanh Nhai gật đầu: “Đừng để mất dấu hắn. Chuyện này vô cùng bí mật, không cho phép người ngoài biết, bài thi của hắn cứ giữ lại, đợi chấm xong, bổn quan muốn đích thân xem qua.”

Hắn cúi đầu nhìn quả cầu bằng ngà voi đeo bên hông, cầm lấy thưởng thức một lát, khóe miệng hơi nhếch lên, đôi mắt đen láy sâu thẳm không thấy đáy.

Tiểu thư sinh kia trông chỉ mười lăm mười sáu tuổi, vậy mà lại là một tay nói dối lão luyện, diễn vai một công tử yếu đuối đắc ý vênh váo, đột nhiên bị kinh hãi đến mức y như thật, nhưng vẫn để lộ sơ hở.

Hắn làm Thông phán ở phủ Thịnh Kinh ba năm, sau đó lại làm Hình bộ Thị lang ba năm, đối với việc khai báo án sai có một bộ phương pháp riêng để phân biệt, rất nhiều lúc dựa vào kinh nghiệm khi còn làm Huyện lệnh, dùng hình tra khảo tội phạm tích lũy được. Thí sinh này dáng người không cao, nhìn từ phía trước hơi mập mạp, nhưng khi quỳ lạy, cổ áo hở ra một đoạn cổ trắng nõn, xương cốt so với thân hình quá mức mảnh khảnh, thêm vào đó tay áo lau qua mặt có chút ố vàng, hẳn là do hóa trang.

Còn cặp lông mày dính giọt nước kia…

Sở Thanh Nhai nhìn về phía đầm nước mưa rơi ngoài cửa sổ.

Đôi lông mày thanh tú kia, tựa như trăng hiện trên mặt hồ phẳng lặng, sương mù nhuộm màu núi non mùa xuân, quả thật nhìn thấy mà thương, nhưng lại mọc trên khuôn mặt của một tiểu tử choai choai miệng đầy lời dối trá, thật sự là lãng phí.

Chỉ có một điều hắn vẫn chưa rõ.

“Hắn” nhìn thấy đai lưng của mình, vì sao lại kinh ngạc như vậy?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play