Một màn náo loạn cuối cùng cũng khép lại.

Nhưng dư âm của nó vẫn chưa tan biến.

Trước đó Kim Hàm từng nhận cho Diệp Thanh Trầm vài quảng cáo sữa bột dành cho người trung niên và cao tuổi, kết quả là sáng nay, tất cả các nhãn hàng đều gọi điện yêu cầu hủy hợp đồng, sợ sự kiện hot search lần này sẽ gây liên lụy.

Biết chuyện, Diệp Thanh Trầm cũng không tỏ ra không cam lòng, dù gì lúc đầu cô đồng ý quay quảng cáo cũng chỉ vì tiền. Mà số tiền đó, cô đã kiếm được gấp mấy chục lần ở chỗ Đỗ Nhược rồi.

Thành phố Ma Đô sau vài trận mưa xuân cuối cùng cũng trở nên ấm áp, dễ chịu.

Gần đây Diệp Thanh Trầm bận rộn học lời thoại, đến mức chẳng buồn bước ra khỏi cửa. May mà trong nhà còn có Hàn Tiểu Đồng lo liệu như một bà quản gia tận tụy, nếu không thì cô sớm đã biến thành ma đói rồi.

Như thường lệ, Hàn Tiểu Đồng dọn dẹp chén bát rồi để dành buổi tối rửa. Cô ấy không chỉ phụ trách chuyện ăn ở sinh hoạt của Diệp Thanh Trầm, mà còn đảm nhận một công việc quan trọng hơn — xử lý hộp thư cá nhân của cô.

Email riêng của Diệp Thanh Trầm được đăng ký bằng chứng minh thư của Diệp Nam. Vừa mở ra, bên trong đã kín đầy thư.

Từ lần đầu tiên Diệp Thanh Trầm mặc váy dạ hội tự tay thiết kế tham dự dạ tiệc đã bị hỏi dồn về danh tính nhà thiết kế, cô liền ngửi thấy mùi thương mại tiềm năng.

Từ hôm đó, cô bắt đầu lên kế hoạch cho thương hiệu cá nhân. Tuy nhiên, không phải việc gì cũng muốn là làm được. Cô mất khá nhiều thời gian mới tìm được nhà cung cấp vải chất lượng, dựa vào khả năng bán hàng của bản thân để gầy dựng lượng đơn đặt hàng. Cô từng thấy nhiều thương hiệu sau khi nổi tiếng thì bắt đầu ế ẩm, vì vậy ngay từ đầu đã quyết định chỉ nhận đơn đặt hàng cá nhân để giữ tính độc đáo, từ đó càng khiến người ta thêm tò mò và thích thú.

Lúc trước, vì ít lịch trình nên cô có nhiều thời gian làm váy, sau này nổi lên nhờ scandal, số lượng đơn giảm mạnh.

Năm năm trôi qua, thương hiệu CN cũng đã nổi danh khắp giới giải trí. Nhưng thân phận của nhà thiết kế bí ẩn đứng sau CN vẫn chưa từng bị lộ, chỉ biết là một phụ nữ, người Hoa.

Dù hiện tại có hàng dài đơn đặt váy dạ hội, nhưng không phải ai cũng được chọn. Phần lớn danh tiếng của CN đến từ hai bộ váy được chính nhà thiết kế làm thủ công mỗi năm.

Điều này đồng nghĩa với việc Diệp Thanh Trầm phải bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức để thực hiện. Cô vốn đã bận tối mắt, đơn đặt quá nhiều, mỗi năm chỉ nhận đúng hai bộ — một cho bản thân và một cho khách được chọn. Vì suất duy nhất này, các nữ minh tinh trong giới có thể tranh nhau đến mức đầu rơi máu chảy, ai mà không muốn trở thành tâm điểm giữa đám đông chứ?

Sắp đến buổi tiệc từ thiện thường niên — dạng tiệc có tính chất đặc biệt, yêu cầu trang phục vừa kín đáo vừa nổi bật, thực sự rất khó thiết kế.

Hàn Tiểu Đồng lọc qua đống đơn đặt hàng, giữ lại cái ra giá cao nhất, nhìn kỹ rồi kinh ngạc bật thốt: “Chị, cái này là đơn đặt của Ảnh hậu Bắc Huyên!”

Diệp Thanh Trầm đang đọc lời thoại thì khựng lại: “Ai cơ?”

Hàn Tiểu Đồng xem lại tên tiếng Anh, xác nhận: “Ảnh hậu Bắc Huyên.”

Diệp Thanh Trầm im lặng hồi lâu. Hàn Tiểu Đồng ngoảnh lại nhìn thì thấy sắc mặt cô vô cùng tệ, bèn rụt rè hỏi: “Nhận không chị?”

Diệp Thanh Trầm bỗng bật cười, nhưng giọng thì lạnh tanh: “Không nhận.”

Hàn Tiểu Đồng hơi ngạc nhiên. Dù gì đây cũng là một món tiền lớn, cô còn định hỏi thêm thì liếc thấy vẻ mặt âm trầm của Diệp Thanh Trầm liền lập tức im miệng.

……

Tối nay Lục Hành Châu ăn tối ở Hoa Đình. Vừa đẩy cửa phòng riêng, âm thanh bên trong liền nhỏ dần.

Vương Phương đứng dậy đầu tiên, theo sau là mọi người cùng đứng dậy chào.

Lục Hành Châu gật đầu lịch sự: “Đường đông quá, tôi đến muộn rồi. Các vị đều là tiền bối, để mọi người đợi thật ngại quá.”

Dù anh nói thế, nhưng với đẳng cấp của Lục Hành Châu, ngoài Vương Phương ra thì không ai dám ngồi trước nên đành cười gượng cho qua: “Giờ này kẹt xe là bình thường, hiểu mà, hiểu mà.”

Lục Hành Châu vốn không thích những buổi tụ họp kiểu này. Anh là người thực tế, cảm thấy thà dành thời gian ăn uống để đọc kỹ kịch bản còn hơn. Nhưng vì nể mặt nên đôi khi vẫn phải tham gia.

Sau vài vòng rượu, Vương Phương đột nhiên nhíu mày, thở dài.

Lục Hành Châu tinh ý, lập tức hỏi: “Thầy Vương, có chuyện gì vậy ạ?”

Vương Phương giấu trong lòng đã lâu, có người để trút bầu tâm sự liền không nhịn được: “Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là nữ chính Tô Phi yêu cầu tăng đất diễn.”

Đêm khuya, sao không sáng lắm, nhưng ánh trăng lại trắng đến chói mắt.

Diệp Thanh Trầm đứng cạnh cửa sổ, một tay cầm điện thoại, tay kia là điếu thuốc lập lòe cháy đỏ.

Trong điện thoại vang lên giọng của Kim Hàm: “Thanh Trầm, có tin nội bộ, bên công ty Tô Phi bỏ tiền để tăng đất diễn cho cô ta, lý do là vai nữ phụ xây dựng quá xuất sắc, lấn át hào quang của nữ chính.”

Diệp Thanh Trầm rít một hơi thuốc, từ tốn nói:
“Đạo diễn vẫn chưa liên hệ với em, chứng tỏ việc này vẫn đang được thảo luận.”

Phần hai của 《Hồ sơ điều tra 1989》 đã công bố chỉ có 30 tập. Nếu Tô Phi muốn thêm đất diễn, thì bắt buộc phải cắt chỗ khác. Ngoại trừ nam nữ chính, vai có thời lượng nhiều nhất chính là Diệp Thanh Trầm. Xóa bớt ai, chuyện này nhìn là hiểu ngay.

Những năm gần đây, phim truyền hình bắt đầu xuất hiện xu hướng nữ phụ thông minh lấn át nữ chính ngốc nghếch ngây thơ. Cư dân mạng cũng thường xuyên mỉa mai nữ chính là "não tàn vì tình". Trong bối cảnh đó, Diệp Thanh Trầm — chuyên đóng vai nữ phụ — đã trui rèn diễn xuất đến mức thuần thục. Đây cũng có thể xem là một "lợi ích" khi mãi ở tuyến hai.

Kim Hàm không khỏi phẫn nộ: “Lúc em bị đồn được bao nuôi thì Tô Phi còn giả vờ bị em chèn ép đến đáng thương. Kết quả bây giờ lại đích thân mang tiền vào đoàn. Theo tôi thấy, người được bao nuôi thật sự chính là cô ta thì có!”

Diệp Thanh Trầm không thích nói xấu sau lưng người khác, nhất là mấy chuyện không có bằng chứng. Cô chỉ nhàn nhạt đáp:

“Cứ chờ thông báo đi, xem đạo diễn quyết thế nào. Nếu ông ấy đồng ý thì cũng hết cách. Trừ khi chúng ta cũng bỏ tiền, còn không thì chẳng thay đổi được gì.”

Kim Hàm biết công ty không đời nào vì Diệp Thanh Trầm mà bỏ tiền nên đành im lặng.

Vị trí của Diệp Thanh Trầm trong công ty rất lửng lơ. Không được nâng đỡ, nhưng cũng không phải dạng "vô hình" không có tiếng nói. Có tài nguyên, nhưng tuyệt đối không phải nữ chính. Thuộc dạng nhân viên khó quản lý nhất. Nên mỗi khi có chuyện liên quan đến cô, thái độ công ty thường là: để cô tự xoay xở.

Cúp máy, Diệp Thanh Trầm lặng lẽ ngắm bầu trời.

Hàn Tiểu Đồng không dám "chọc giận" chỉ có thể giả vờ gõ bàn phím ở bàn làm việc.

Một lát sau, Diệp Thanh Trầm bỗng hỏi: “Có email của Tô Phi không?”

Hàn Tiểu Đồng lập tức tìm kiếm: “Có.”

Diệp Thanh Trầm dụi tắt điếu thuốc, ném đầu lọc vào thùng rác. Mùi nho mát lạnh vẽ thành một vòng cung trong không khí. Cô nghĩ một chút rồi nói: 

“Trả lời Tô Phi, nói cô ấy là người may mắn được CN lựa chọn. Đồng thời gửi thư từ chối cho Bắc Huyên, nhớ ghi rõ lý do chúng ta chọn Tô Phi.”

Hàn Tiểu Đồng nhìn chăm chú vào màn hình, linh cảm Diệp Thanh Trầm sắp làm chuyện lớn nên hăng hái gật đầu. Cô ấy chuẩn bị viết thư từ chối thì chợt hỏi lại:

“Chị ơi, lý do chọn Tô Phi là gì? Vì cô ta tăng đất diễn hả?”

Diệp Thanh Trầm quay người bước vào phòng ngủ, ném lại ba chữ: “Tự nghĩ đi, càng hay càng tốt.”

Hàn Tiểu Đồng vò đầu bứt tai, nghĩ mãi không ra ưu điểm nào của Tô Phi, đành gõ cứng ngắc một đoạn: 

"Kính gửi cô Bắc Huyên, cảm ơn cô đã gửi thư mời đến thương hiệu CN. Tuy nhiên, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, chúng tôi cảm thấy khí chất của cô Tô Phi phù hợp hơn với chủ đề của bộ sưu tập lần này. Rất tiếc không thể phục vụ cô."

Hai ngày trôi qua, Diệp Thanh Trầm không nhận được bất kỳ thông báo nào từ phía đạo diễn. Nhưng trong tình huống này, không có tin tức lại là tin tốt nhất. 

Mãi đến ngày trước khi vào đoàn, chuông điện thoại đột ngột vang lên, như muốn giục người chết sống lại.

Phản ứng đầu tiên của Diệp Thanh Trầm là: đạo diễn gọi đến thông báo kết quả.

Cô cầm điện thoại lên mới thấy là Kim Hàm. Người này vốn bận rộn, không có chuyện lớn thì tuyệt đối không gọi.

Vừa nghe máy, bên kia đã như pháo nổ: “Em bỏ tiền vào đoàn phim?!”

Diệp Thanh Trầm ngơ ngác: “Sao có thể chứ.”

Cô còn lo không kiếm đủ tiền kìa.

Kim Hàm trấn tĩnh mấy giây, định nói tiếp thì có người gửi ảnh chụp màn hình qua máy tính. Vừa thấy nội dung, sắc mặt cô – vốn đang bình tĩnh – lập tức sụp đổ. Đồng thời, cô hít một hơi thật sâu.

Qua điện thoại, Diệp Thanh Trầm cũng nghe thấy tiếng hít thở của quản lý: “Rốt cuộc sao thế?”

Kim Hàm nén xúc động, trầm giọng nói: “Có người thay em bỏ tiền.”

Diệp Thanh Trầm: “Chắc chứ?”

Với mối quan hệ của cô trong giới giải trí, người ta không chê bai hay giẫm đạp cô đã là tốt rồi, lấy đâu ra ai dám bỏ tiền vì cô?

Kim Hàm run tay gửi cho cô một tấm ảnh: “Người quen trong đoàn gửi cho chị.”

Diệp Thanh Trầm nhíu mày mở ra xem, phát hiện đó là một bản ghi nhận chuyển khoản. Phần ghi chú có dòng: 

"Fan Diệp Thanh Trầm. Không nói nhiều, chỉ bỏ tiền. Dám thì tiếp tục đấu."

Sự bá đạo bất chấp lý lẽ này chẳng khác gì phong cách của Diệp Thanh Trầm mỗi khi phỏng vấn.

Cô không ngờ mình lại có fan đại gia như vậy. Fan thật sự của cô không nhiều, chịu chi tiền thì càng ít, phần lớn chỉ là khán giả thấy cô diễn tốt, mà mấy người đó đến sản phẩm cô đại diện còn chưa chắc đã mua.

Rốt cuộc là fan đại gia ở đâu ra thế?

Diệp Thanh Trầm trầm ngâm: “Chị có thể xin bạn cậu thông tin liên lạc của người đó giúp em không?”

Kim Hàm đáp ngay: “Chị hỏi rồi, giờ gửi cho em. Yên tâm, chuyện em bỏ tiền vào đoàn sẽ không bị truyền ra ngoài đâu. Công ty nói sẽ xử lý.”

Diệp Thanh Trầm vốn chẳng trông mong gì vào công ty, lập tức kết bạn với người kia trên WeChat: 

“Xin chào, tôi là Diệp Thanh Trầm. Số tiền một triệu mà anh/chị chuyển cho đoàn phim, tôi sẽ hoàn trả vào tối nay. Mong anh/chị kiểm tra tài khoản.”

Đối phương nhanh chóng trả lời: 

“Không cần. Tiền của tôi, tôi vui là được.”

Diệp Thanh Trầm: 

“Đây là một khoản tiền không nhỏ, tôi không thể nhận…”

Người kia lập tức phản hồi đầy gấp gáp: 

“Không phải cho chị, là cho đoàn phim! Ai bảo cô ta đòi thêm cảnh! Đừng khuyên nữa chị Thanh Trầm, tôi nghèo đến mức chỉ còn mỗi tiền thôi. Giờ tôi đang bận lắm, không trả lời nữa đâu.”

Diệp Thanh Trầm: …

Đối phương đã nói là không trả lời thì thật sự không trả lời, những lời khuyên nhủ phía sau cũng chẳng khác gì hòn đá ném xuống biển.

Lúc nhìn thấy câu “Tôi nghèo đến mức chỉ còn lại tiền”, trong lòng Diệp Thanh Trầm nhói lên một cách rõ rệt.

Ngày vào đoàn quay, Diệp Thanh Trầm đến từ rất sớm.

Vì toàn bộ ê-kíp đều là người cũ, nên bầu không khí tại hiện trường cũng không quá căng thẳng, hôm nay thậm chí còn náo nhiệt hơn bình thường.

Mấy diễn viên chính sau khi nghe được tin tức thì tụ lại rì rầm to nhỏ, hai chữ “thêm cảnh” vừa nghe đã thấy nổi bật hẳn lên, khi Diệp Thanh Trầm đi ngang qua, những ánh mắt đó liền né tránh như chuột gặp mèo.

Trực giác mách bảo cô rằng, đây chẳng phải chuyện tốt lành gì.

“Thanh Trầm!” Kỷ Tinh Nghiêu vừa thấy cô đến liền vội vã chạy tới, nói: “Em sao thế? Sao mọi người đều nói em mang tiền vào đoàn để thêm cảnh vậy?”

Diệp Thanh Trầm dừng bước, vẻ mặt kỳ quái: “Mọi người đều nói? Ai nói?”

Kỷ Tinh Nghiêu thấy cô có vẻ thực sự không biết, liền giơ điện thoại lên: “Trên Weilang đều đang nói đó, còn lên hot search luôn rồi!”

Quả nhiên, đứng đầu hot search chính là:

#DiệpThanhTrầmMangTiềnVàoĐoànYêuCầuThêmCảnh# 

Thứ hai là: 

#Tô PhiThậtĐángThương#.

Diệp Thanh Trầm: “……”

Cô gọi điện cho Kim Hàm: “Không phải chị nói công ty sẽ xử lý à?”

Kim Hàm cũng rất sốt ruột, giọng cao hơn thường ngày, mang theo sự sắc bén đặc trưng của phụ nữ: 

“Chị đã hỏi rồi, họ nói ảnh hậu Bắc Huyên vừa đi du lịch về nước mới nhận một bộ phim mới, vì đây là phim truyền hình được chiếu đầu năm nên công ty rất xem trọng, định đưa vài gương mặt hot vào làm phụ, nên các bộ phận đang bàn bạc, rồi… quên mất chuyện của em!”

Diệp Thanh Trầm: “……”

Minh chứng rõ ràng cho kiểu nghệ sĩ bị thả rông trôi.

Kim Hàm đau đầu: “Giờ phải làm sao đây? Người người đều nói là em muốn thêm cảnh, nhưng chị đoán chắc là do phía Tô Phi tung tin. Tối qua bọn họ vừa thêm mấy trăm vạn, nhưng lại bị fan nhà em ném tiền đè ngược lại, chắc tức quá nên mới đi đưa tin cho các tài khoản marketing.”

Diệp Thanh Trầm không đáp lại, tự mình cúp máy rồi đăng nhập vào Weilang. Những cư dân mạng rảnh rỗi lại bắt đầu mắng chửi cô ở cấp độ mới. Nhưng cô không hề sợ những chuyện này, ngược lại, đây đều là độ hot. So với việc tự bỏ tiền cho mình lên hot search, thì chuyện lần này đúng là quá lời rồi.

Độ hot miễn phí, kẻ ngốc mới không cần.

Diệp Thanh Trầm nhắn cho Kim Hàm: Bảo công ty đăng tấm ảnh chụp màn hình đó lên.

Một giây sau, Kim Hàm trả lời: OK.

Ngay sau đó, Giải Trí Trường Minh đăng thông báo kèm ảnh chụp màn hình, chứng minh rằng người mang tiền vào đoàn không phải là Diệp Thanh Trầm, mà là do fan tự bỏ tiền giúp cô.

Cư dân mạng lập tức tìm ra điểm để tiếp tục công kích:

[Làm diễn viên mà để fan bỏ tiền giúp, khác gì làm ‘gái’?]

[Coi fan như máy rút tiền à?]

[Tư cách của một diễn viên ở đâu? Người thế này cũng xứng làm diễn viên?]

[Hành vi rẻ tiền. Đây là diễn viên à? Là ăn mày thì có!]

[Một lần vung tay là một triệu rmt*, chắc phải bán hết gia sản, vay tiền thêm nợ mới có được chứ gì? Đó là tiền mồ hôi nước mắt của fan, cô dám nhận à?]

*rmt: nhân dân tệ, đơn vị tiền Trung.

[Các bình luận có vấn đề à? Là fan tự bỏ tiền mà, liên quan gì đến Diệp Thanh Trầm?]

[Sao lại không liên quan? Fan tung tiền như thế chứng tỏ Diệp Thanh Trầm không hề quản lý fan! Cô ta từng nghĩ fan cũng cần ăn ngủ chưa? Cũng phải nuôi gia đình đó!]

[Tóm lại nói gì thì cũng là lỗi của Diệp Thanh Trầm, đúng là đáng thương.]

[Tô Phi mới là đáng thương đó!]

Khi bình luận tiêu cực lan rộng đến một mức độ nhất định, Diệp Thanh Trầm nắm đúng thời cơ đăng bài.

Cô rất thích kiểu trêu chọc anti fan thế này.

@DiệpThanhTrầmV: Rất xin lỗi vì chuyện cá nhân mà chiếm dụng tài nguyên công cộng. Tôi đã liên hệ với fan, đoạn chat như trong hình. Tất nhiên, số tiền đó tôi không thể nhận, đã trả lại rồi, ảnh hoàn tiền như hình. So với việc quan tâm đến tin đồn vô căn cứ rằng tôi mang tiền vào đoàn để thêm cảnh, chi bằng chú ý đến lời fan tôi nói: “Có gan thì tiếp tục đấu.”

Trước đây Diệp Thanh Trầm vốn không để tâm đến những tin tức kiểu này, cũng chẳng bao giờ đặc biệt đính chính, cùng lắm là khi phỏng vấn mới nói một câu cho có. Nhưng gần đây, sau khi vướng vào tin đồn với Lục Hành Châu, cô đột nhiên có chút ý định “quay đầu là bờ”.

Giờ độ hot đã đủ, là lúc cần xoay chuyển danh tiếng, chuẩn bị cho tương lai, dần dần tẩy sạch hình ảnh “hắc bạo” của bản thân. Mà hiện tại là một thời điểm tuyệt vời, có sẵn sự việc giúp cô trải đường.

Thế nhưng, dưới bài đính chính lần này, lại không phải là những lời mắng mỏ như thường lệ, mà là:

[Trời đất, nghèo đến mức chỉ còn tiền?! Đây là lời người nói ra được sao?]

[Ra tay một cái là một triệu, tôi thực sự ghen tị với kiểu sống như vậy...]

[Đứa bé trong bụng đột nhiên đổi cha =)))]

[Vị đại gia đó còn thiếu thần tượng không? Tôi có thể cố gắng thêm chút nữa.]

[Lạy đại gia.]

[Nói mới nhớ, đại gia nói “cô ta đòi thêm cảnh” là ai vậy? Trước tiên loại trừ nam chính Kỷ Tinh Nghiêu đi.]

[Bỏ một phiếu cho nữ chính Tô Phi. Khi “1989” tuyển diễn viên, phần lớn vai phụ đều là người mới vào nghề nhưng có kỹ năng tốt, là để tạo cảm giác tươi mới. Những người đó lấy đâu ra tiền để mua thêm cảnh?]

[+1008611]

[Fan của Diệp Thanh Trầm thật đáng ghét, bảo vệ idol nhà mình là quay sang cắn nhà người ta. Tô Phi là độc nhất vô nhị!]

[Người trên kia, cô nghĩ Tô Phi là thứ gì vậy? Lúc cô ta bóng gió mỉa mai người khác, chắc cô không đang giả câm giả điếc?]

Khi thấy hướng gió dần chuyển sang phía mình, Tô Phi bắt đầu mất bình tĩnh.

Cô ta đã ở trong phòng trang điểm nghe ngóng chuyện bên ngoài từ sớm. Ban đầu vì bôi xấu được Diệp Thanh Trầm lại còn được CN chọn vào vai, nên tâm trạng vô cùng vui vẻ. Nhưng chớp mắt cái đã bị phản tác dụng.

Làn sóng chỉ trích thậm chí còn ác liệt hơn cả phần bình luận của Diệp Thanh Trầm, khiến Tô Phi - dù không phải kiểu người dễ tổn thương, cũng bắt đầu rối loạn.

Bình thường cũng có anti fan, nhưng chưa bao giờ nhiều đến thế này, chắc chắn là có người mua thủy quân cố tình dẫn dắt dư luận!

Người này, chắc chắn là Diệp Thanh Trầm! Chỉ có cô mới nhằm vào mình như vậy!

Nhưng lần này, cô ta thật sự đoán sai rồi.

……

“Cái cô Tô Phi này nhìn cũng chẳng có gì nổi bật cả.” 

Trong một studio cá nhân, Bắc Huyên ngồi co mình trong chiếc ghế treo màu trắng sữa, ôm gối, mặt âm trầm, lật xem ảnh thật của Tô Phi lan truyền trên mạng, càng xem mày càng nhíu chặt: 

“Thân hình bình thường, mặt bình thường, diễn xuất bình thường, khí chất cũng bình thường, một người bình thường đến mức này, CN nhìn trúng cô ta ở điểm nào vậy?”

Không chỉ CN, Bắc Huyên phát hiện ra Tô Phi còn là nghệ sĩ ký hợp đồng với chính công ty Nghệ Gia Giải Trí của nhà cô. Tuy hiện tại đã tách ra làm studio riêng, nhưng trên danh nghĩa vẫn là người của Nghệ Gia, điều đó khiến cô rất tức giận.

Một ảnh hậu lại bị một lính mới cùng công ty vượt mặt, chuyện này chẳng khác gì trò cười.

Trợ lý bên cạnh hỏi: “Có cần mua thêm một đợt thủy quân nữa không ạ?”

Bắc Huyên vứt điện thoại: “Cô ta còn chưa xứng. Bảo người bên Nghệ Gia nói một tiếng, đè cô ta xuống, không phải ai cũng nhét vào showbiz được.”

Bên Tô Phi đang đau đầu kiểm soát bình luận, nhưng đúng lúc then chốt, khi bình luận tiêu cực bắt đầu giảm dần, thì có một ID tên “Trích Tử Hí” bất ngờ đào ra một tin sốc: người thật sự mang tiền vào đoàn là Tô Phi!

Tin này lại hoàn toàn khớp với câu nói trong ảnh mà fan Diệp Thanh Trầm đăng: “Ai bảo cô ta đòi thêm cảnh.”

Sau khi mọi chuyện được làm sáng tỏ, phần lớn mọi người cuối cùng cũng nhận ra: chuyện này rốt cuộc thì có liên quan gì đến Diệp Thanh Trầm chứ? Cô ấy bị chửi oan suốt thời gian dài, kết quả lại là người ta vốn dĩ chẳng làm gì cả! Mặt mũi giờ bị tát sưng lên rồi phải không?

Trong phòng VIP của khách sạn, Vương Phương nhìn Lục Hành Châu, bất lực nói: “Giờ thì được rồi chứ?” 

Màn hình điện thoại ông ta vẫn sáng, đang dừng lại ở giao diện Weilang, tài khoản phụ nổi tên: Trích Tử Hí.

Thông tin nội bộ như vậy, người ngoài gần như không thể moi ra được, chỉ có người trong cuộc mới có thể lấy được bằng chứng.

Tối hôm đó, tuy Vương Phương còn đang phân vân có nên đồng ý để Tô Phi thêm cảnh hay không, nhưng sau khi bị Lục Hành Châu cảnh cáo, cộng thêm trách nhiệm đối với kịch bản gốc, ông đã từ bỏ ý định này. Khi đang chuẩn bị uyển chuyển từ chối thì lại nhận được một khoản chuyển tiền từ Ô Tư Nguyên, thật đúng là tiến thoái lưỡng nan. Biết thế thì ngay từ đầu nên từ chối thẳng thừng.

Lục Hành Châu ngồi đối diện, chân dài hơi co lại, tay phải đặt lên tay vịn, tay trái lướt qua các bình luận.

Dư luận đã bắt đầu đổi chiều, những lời chửi mắng Diệp Thanh Trầm cũng ít dần.

Lục Hành Châu hài lòng tắt màn hình: “Cảm ơn chú, chú Vương.”

Vương Phương bỗng dưng nổi hứng, ghé sát nhỏ giọng: “Nói thật đi, cháu phải lòng Thanh Trầm rồi đúng không? Ngay từ đầu chú đã thấy có gì đó lạ lạ rồi, bình thường cháu đâu có quan tâm chuyện người khác…”

Lục Hành Châu nghiêng đầu, chớp mắt: “Không được sao?”

Vương Phương lập tức ngồi thẳng dậy, lấy tay che miệng, như thể chưa tiêu hóa nổi: “Nhóc con, đến giờ vẫn chưa có nổi bạn gái, chú cứ tưởng cháu thích trợ lý nhà cháu cơ đấy, giờ thì tốt rồi, chú có thể về trò chuyện nghiêm túc với bố mẹ cháu rồi!”

Lục Hành Châu hơi bất đắc dĩ: “Cháu còn chưa theo đuổi được, đừng làm cô ấy sợ.”

Vương Phương khoát tay, không để tâm: “Chú biết, cháu mà theo đuổi được mới là lạ đó.”

Lục Hành Châu định gật đầu, nhưng phản ứng kịp lời ông nói, trên đầu như hiện ra một dấu hỏi chấm to tướng.

Vương Phương đắc ý liếc cậu một cái, sau đó nghiêm túc nhắc nhở: “Thanh Trầm sống quá tỉnh táo trong giới này, không dễ bị dắt mũi đâu. Mấy chiêu trò màu mè của cháu, dùng ít thôi!”

Diệp Thanh Trầm tuy thiếu tiền, nhưng không giống người khác dùng thân xác để đổi lấy tài nguyên, cô có nguyên tắc của riêng mình, rất rõ ràng điều mình muốn. Trong giới này, cô không dùng tình cảm, không xen lẫn dục vọng, chỉ chăm chăm kiếm tiền.

Chi phí điều trị tâm lý, viện phí và học phí gia sư của Diệp Nam suốt chín năm nay đều là những khoản không nhỏ. Ban đầu cô vay nợ, sau này có khả năng thì vừa trả nợ vừa tự chi trả. Cô cho em trai những điều tốt nhất, tiền mỗi tháng cứ như nước mà đổ ra. Bản thân cô tiết kiệm đến mức chẳng dám tiêu, chỉ có đồ chăm sóc da mặt là đắt tiền một chút, nhưng với Diệp Nam thì không hề tiếc gì cả.

Diệp Thanh Trầm rất cưng chiều em trai, kiểu chiều đến mức nếu Diệp Nam muốn mặt trăng, cô cũng sẽ không nói hai lời mà nghĩ cách hái xuống cho bằng được. Không vì điều gì khác, chỉ vì Diệp Nam xứng đáng.

Anti-fan thì ẩn mình sau mạng lưới rộng lớn, thỏa sức tung tin xấu về Diệp Thanh Trầm, hết vòng này đến vòng khác, như thể chỉ cần trút ác ý lên người khác là có thể xả được những bất mãn trong cuộc sống của chính họ.

Lúc mới bắt đầu con đường “hắc hồng”, cô vẫn còn đau lòng, nửa đêm chui vào chăn khóc thầm, trong lòng thắc mắc: tại sao chứ? Tại sao cô lại phải gánh chịu cuộc đời như thế? Tại sao cô là trẻ mồ côi, phải bị người ta ức hiếp như vậy? Dù sao thì con người cũng là máu thịt, khi ấy dù cô có mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ mới hai mươi tuổi. Nhưng sau này bị bôi nhọ nhiều quá, cô dần trở nên không còn sợ hãi nữa, vì cô hiểu, thế giới này vốn không công bằng, có người đứng trên cao, thì cũng sẽ có kẻ bị dìm dưới đáy bùn.

Chỉ khi nỗ lực mới có hồi đáp, cuối cùng cô đã dùng độ hot từ những lời chửi rủa để trở thành con người của hiện tại.

Lúc này, đoàn phim bắt đầu tổ chức tiệc khai máy.

Phó đạo diễn đặt một nhà hàng lẩu gần Hoành Điếm, nói là muốn làm lễ chào đón cho diễn viên đặc biệt.

Diệp Thanh Trầm cụp mắt, người cần được chào đón đặc biệt chắc chắn không phải nhân vật nhỏ. Dù sao thì danh tiếng của đạo diễn Vương ai mà chưa từng nghe qua? Được chọn vào phim của ông ấy là đã phải đốt nhang cảm tạ tổ tiên rồi, còn mong có lễ nghi gì nữa?

Người đến sẽ là ai đây? Khi đang nghĩ như vậy, bên cạnh bỗng có người xuất hiện, Kỷ Tinh Nghiêu khẽ đẩy tay cô: “Tô Phi nói trong người không khỏe, sẽ không đến, nhờ chúng ta nhắn lại với đạo diễn một tiếng.”

Diệp Thanh Trầm gật đầu.

Kỷ Tinh Nghiêu vừa đi vừa đoán người đến sẽ là ai, đoán hết cả dàn nam chính tuyến một, rồi lại thấy ai cũng có khả năng, liền hỏi ý kiến Diệp Thanh Trầm: “Em nghĩ sao?”

Kỷ Tinh Nghiêu lúc nào cũng nhiệt tình với Diệp Thanh Trầm đến mức khiến cô thấy có chút phiền: “Đừng hỏi, em cũng không biết.”

Nếu bị chụp lại cảnh này, chắc sẽ có tiêu đề: “Diệp Thanh Trầm mắc bệnh ngôi sao, bất hòa với bạn diễn.”

Phòng riêng đã chật kín người, rất nhanh sau đó, đạo diễn Vương Phương đẩy cửa bước vào, cười tươi rói nói: “Giới thiệu với mọi người, đây là diễn viên khách mời đặc biệt của chúng ta – Ảnh đế Lục Hành Châu.”

Lục Hành Châu vừa bước một chân vào cửa thì đã nghe thấy tiếng hò hét vang lên không dứt. Ngay cả người nổi tiếng cũng có thần tượng, chỉ là họ không biểu hiện lộ liễu mà thôi. Anh dường như đã quen với cảnh này, khẽ gật đầu với mọi người, rồi nhìn thấy Diệp Thanh Trầm đang ngồi phía bên.

Diệp Thanh Trầm không ngờ diễn viên khách mời đặc biệt lại là Lục Hành Châu!

Ảnh đế cỡ này, lại muốn đóng chung với cô?

Chớp mắt, cô nhớ lại câu anh từng nói: “Lần sau gặp lại.”

Thảo nào. Diệp Thanh Trầm cảm thấy hô hấp hơi khó khăn, chỉ biết trơ mắt nhìn Lục Hành Châu bước tới, nở nụ cười tiêu chuẩn mà đầy mê hoặc: “Chào em, nữ chính của anh.”

Trong kịch bản, vai bác sĩ tâm lý âm hiểm do anh đảm nhận, còn vai của Diệp Thanh Trầm chẳng phải chính là nữ chính của anh sao? Anh điều khiển cô hoàn thành ý muốncủa mình, trong thế giới của anh, Diệp Thanh Trầm là người sống duy nhất.

Các cô gái trong phòng bị câu gọi “nữ chính của anh” làm rung động, thi nhau hét lên như thể đang ở buổi hòa nhạc.

So với họ, Diệp Thanh Trầm lại bình tĩnh như người ngoài cuộc, cô cố gắng cười: “Chào anh, Lục ảnh đế.”

Lục Hành Châu khẽ “chậc” một tiếng, nheo mắt: “Em gọi anh là gì cơ?”

Diệp Thanh Trầm lập tức nhớ đến thỏa thuận trước đó giữa hai người, ngập ngừng rồi không tự nhiên gọi: “Anh Lục.”

Khóe môi Lục Hành Châu cong lên, đưa tay xoa nhẹ tóc cô.

Diệp Thanh Trầm: “?”

Diệp Thanh Trầm: “!”

Mắt cô mở to, ngẩng đầu nghĩ: Anh làm sao vậy? Nhiều người thế này mà không biết tránh tin đồn à?

Lục Hành Châu chẳng mấy bận tâm, ngồi xuống cạnh cô, tâm trạng vui vẻ: “Nữ chính của anh, thời gian tới mong được em chỉ giáo nhiều hơn.”

Bề ngoài Diệp Thanh Trầm vẫn mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng thì rối loạn: Ảnh đế này chắc chắn là hàng giả!

Việc quay phim diễn ra gấp rút.

Nắng xuân dịu dàng như có thể sưởi ấm lòng người, điều khiến cô cảm thấy ấm áp hơn là việc Tô Phi cuối cùng cũng thôi gây sự với cô. Vài ngày gần đây cô ta rất yên phận, có vẻ đang đợi cơn sốt này qua đi. Cô ta có công ty chống lưng, lại có fan trung thành, hot search kiểu này với cô ta chẳng là gì, thời gian sẽ khiến mọi thứ phai nhạt.

Không còn bị Tô Phi chọc phá, tâm trạng Diệp Thanh Trầm cũng rất tốt, nhiều cảnh quay chỉ cần một lần là đạt, ngay cả đạo diễn Vương cũng liên tục khen ngợi.

Lục Hành Châu trong phim không có nhiều đất diễn, nhưng lại giữ vai trò rất quan trọng trong toàn bộ kịch bản. Xét đến việc cánh tay anh còn đang hồi phục, đạo diễn Vương đã cắt bớt vài cảnh đánh nhau kịch liệt. Anh diễn rất xuất sắc, mỗi ánh mắt đều toát lên sự nhập vai, khiến người ta không biết mình đang ở thực tại hay trong phim. Có mấy lần Diệp Thanh Trầm đứng bên nhìn cũng bị cuốn vào diễn xuất, đến khi anh quay xong đứng cạnh cô, cô vẫn chưa nhận ra.

Lục Hành Châu tháo băng cổ tay xuống, nói: “Tỉnh lại rồi.”

Diệp Thanh Trầm đang đắm chìm trong cảm xúc, lập tức đẩy anh ra: “Anh đừng mong điều khiển tôi!” Mắt cô đỏ hoe, ánh mắt đầy căm phẫn.

Lục Hành Châu ngẩn người. Những người xung quanh cũng sững sờ, mặt ai nấy hiện rõ: Cô điên à? Dám đối đầu với Lục ảnh đế?

Trong phần hai của 《Hồ sơ điều tra 1989》, Diệp Thanh Trầm bị bác sĩ tâm lý điều khiển trở thành kẻ giết người. Cô đã từng vùng vẫy, từng bỏ trốn, cuối cùng vẫn khuất phục trước sự tàn độc của anh. Giờ là lúc quay cảnh cô vật lộn nội tâm.

Lục Hành Châu lập tức hiểu ra, một tay kéo đầu cô tựa vào vai mình: “Không sao rồi.”

Diệp Thanh Trầm như bừng tỉnh giữa vòng tay ấm áp, sau đó xấu hổ đến mức muốn độn thổ, lập tức lùi ra xa ba mét: “Xin lỗi, Lục ảnh… anh Lục, em chưa thoát khỏi vai diễn.”

Lục Hành Châu nhìn cô chăm chú, chợt lấy tay che miệng cười khẽ, sau đó xoa đầu cô: “Không sao, có chí tiến thủ là tốt. Cần gì thì cứ tìm anh, anh lúc nào cũng sẵn sàng giúp em.”

Diệp Thanh Trầm đỏ mặt tới tận mang tai. Cô biết Lục Hành Châu chỉ nói về chuyện diễn xuất, nhưng câu nói này nghe kiểu gì cũng thấy mờ ám. Suy đi nghĩ lại, cuối cùng cô cũng buông bỏ: Lục Hành Châu xưa nay vẫn vậy, nên giữ tâm thái bình thường.

Nhưng những người khác thì không bình tĩnh được như vậy, ánh mắt họ trao đổi ngầm với nhau, truyền đạt một thông tin: thì ra Lục ảnh đế cưng chiều Diệp Thanh Trầm đến vậy?

Quay phim đến nay đã một tuần, ngoài Diệp Thanh Trầm ra, Lục Hành Châu còn từng muốn chỉ dạy ai?

Trước đây nữ chính Tô Phi từng đến nhờ anh hướng dẫn, trang điểm lộng lẫy, giọng nói nhỏ nhẹ, như thể chỉ chờ được ôm vào lòng yêu chiều, khi đó anh đã nói gì?

Lục Hành Châu nói: “Xin lỗi, hôm nay tôi hơi mệt, cô có thể trao đổi với đạo diễn.”

Từ chối dứt khoát, không hề ngại ngùng.

Hiện giờ, ánh mắt mọi người đều đang nói lên một điều: tin đồn giữa Lục ảnh đế và Diệp Thanh Trầm, e là thật rồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play