Hiện trường quay của bộ phim truyền hình trinh thám hiện đại 《Hồ sơ điều tra 1989》.
Cảnh quay cuối cùng trên sườn núi.
Diệp Thanh Trầm đảm nhận vai nữ phụ số hai. Cô mặc trang phục bó sát, quần được nhét gọn vào đôi bốt cao cổ, tay nắm chặt con dao Thụy Sĩ giả. Lúc này, tóc cô rối bù, mặt dính bẩn, ngay dưới mắt khoảng ba phân còn có vài vết máu rõ rệt, máu rỉ ra từng giọt. Đây không phải là hiệu ứng hóa trang, mà là kết quả sau chín lần quay hỏng cùng một cảnh đánh nhau.
Cảnh này kể về việc Diệp Thanh Trầm đơn thân đột nhập doanh trại địch để điều tra nơi giam giữ nam chính Kỷ Tinh Nghiêu, không ngờ lại chạm mặt nữ chính Tô Phi – người cũng có cùng mục đích. Giữa đêm tối, không biết thân phận nhau, hai người tất nhiên sẽ xảy ra xung đột.
Vốn chỉ là một cảnh đơn giản, nhưng Tô Phi liên tục viện cớ để quay lại nhiều lần
Biểu cảm chưa ổn, quay lại.
Ánh mắt chưa đủ sâu sắc, quay lại.
Tư thế giơ tay không đẹp, quay lại.
Tóc bị gió thổi dính vào khóe môi, quay lại.
Ôi, tay trượt, quay lại nhé.
...
Trong mắt người ngoài, đó là sự chuyên nghiệp, cầu toàn, yêu cầu cao với bản thân. Nhưng trong mắt Diệp Thanh Trầm – người đã bị lăn lộn nhiều lần – thì rõ ràng Tô Phi chỉ đơn thuần không muốn cô được yên ổn.
Không ai hiểu Tô Phi hơn cô.
Bầu trời đêm âm u, gió thổi qua là mây đen che khuất cả trăng.
Trời như sắp mưa rồi.
Gặp mưa trong rừng sâu thì chẳng phải chuyện chơi.
"Ôi trời ơi, Thanh Trầm, cô không sao chứ? Tôi thật sự không cố ý đâu!" Sau lần quay thứ mười, Tô Phi chạy xuống từ sườn núi, mặt tỏ vẻ áy náy, vươn tay về phía Diệp Thanh Trầm
"Tôi cũng chỉ vì chất lượng bộ phim thôi, cô hiểu mà, đúng không?"
Diệp Thanh Trầm nằm ngửa dưới đất, phun ra cọng cỏ trong miệng rồi ngồi dậy.
Bàn tay trắng muốt của cô vươn ra, các khớp tay trầy xước chi chít, nắm lấy tay Tô Phi.
"Tôi cũng là diễn viên, đương nhiên hiểu được." Diệp Thanh Trầm mỉm cười, nhưng tay phải lại âm thầm siết chặt khiến nụ cười trên mặt Tô Phi gần như không giữ nổi. Cô mạnh mẽ khác thường, từng có lần xách bình nước suối lớn leo hai tầng lầu mà không thở gấp lấy một hơi.
Tô Phi giằng mãi không rút được tay, chỉ nghe Diệp Thanh Trầm bình thản nói: "Nhưng tôi thấy trời sắp mưa rồi, sức khỏe cô yếu, đừng kéo dài nữa, kẻo cảm cúm thì lại chậm tiến độ."
Tô Phi mặt đỏ lên, cảm giác như xương tay sắp bị bóp nát, nghiến răng nói: "Tất nhiên rồi."
Diệp Thanh Trầm mỉm cười, buông tay.
Lập tức bước vào lần quay thứ mười một.
Tô Phi cố gắng điều chỉnh trạng thái, nhịn cảm giác muốn tát Diệp Thanh Trầm, bắt đầu thoại: "Cô là ai? Sao lại xuất hiện ở đây vào nửa đêm?"
Ánh mắt Diệp Thanh Trầm sắc lạnh, giọng cay nghiệt: "Chó ngoan không cản đường!"
Sau một hồi trao đổi chiêu thức, Diệp Thanh Trầm khéo léo lăn xuống sườn núi, máy quay dừng lại tại khoảnh khắc cô đứng dậy, ánh mắt âm trầm, đưa tay lau máu nơi khóe miệng.
Cả cảnh quay mượt mà, diễn xuất bùng nổ.
"Cắt!" Đạo diễn nhìn màn hình, tán thưởng.
"Lần này tốt đấy! Thanh Trầm diễn có hồn lắm!"
Diệp Thanh Trầm từ dưới đất đứng dậy, nghe tổ đạo diễn phấn khích hô "nghỉ quay, nghỉ quay", cô vừa đi lên vừa xoay vai giãn cơ.
Tô Phi cầm điện thoại, đợi trợ lý mang áo đến. Vừa liếc thấy Diệp Thanh Trầm trong bộ dạng tơi tả, cô liền bật cười khiêu khích: "Thanh Trầm, nghe nói đạo diễn phim Tình yêu hai chiều đã chọn cô làm nữ chính?"
Diệp Thanh Trầm nhìn Tô Phi, linh cảm đối phương còn chưa nói hết.
Quả nhiên, giây sau —
"Đáng tiếc thật đấy. Vừa rồi quản lý của tôi gọi tới nói vai nữ chính đổi người rồi, đổi thành tôi. Hay thế này nhé, tôi nói giúp với đạo diễn cho cô đóng vai nữ phụ, coi như không phí công thử vai. À, mà cô chưa từng đóng vai nữ chính bao giờ nhỉ? Cơ hội gần ngay trước mắt mà lại vụt mất, cô không giận tôi chứ?"
Ngón tay phải của Diệp Thanh Trầm đang buông thõng khẽ siết chặt.
Trước đó cô đã bỏ ra một tháng để nghiên cứu nhân vật trong 《Tình yêu hai chiều》, vừa giảm cân, vừa luyện tập, đến mức đạo diễn còn khen cô từ lời nói đến cử chỉ đều toát lên khí chất nữ chính và lập tức quyết định chọn cô.
Thế mà bây giờ...
Thấy Diệp Thanh Trầm như vậy, Tô Phi cười càng đắc ý.
Cứ khiến Diệp Thanh Trầm không vui, cô ta mới thấy hả dạ.
Tô Phi và Diệp Thanh Trầm vốn là đối thủ lâu năm.
Cả hai cùng tuổi, ký cùng công ty, những năm gần đây lại đều nổi bật nên luôn bị đem ra so sánh. Mọi thứ càng trở nên khó xử khi hai năm trước Diệp Thanh Trầm giành giải Nữ phụ xuất sắc vượt mặt Tô Phi, đặc biệt là khi thấy fan của cô ta trên mạng thi nhau bất bình.
— Đúng vậy, Diệp Thanh Trầm bị bôi xấu từ khi mới vào nghề, lại không được lòng khán giả, sao cuối cùng vẫn giành được giải? Trong khi Tô Phi không thua kém về nhan sắc, diễn xuất lẫn nhân cách, luôn giữ hình tượng tích cực, vậy mà vẫn bị làm nền?
Kết luận duy nhất: Diệp Thanh Trầm có kim chủ chống lưng!
Trước kia cô không có bối cảnh, từng debut với vai trò người mẫu tạp chí khi mới 15 tuổi, sau đó vào showbiz toàn nhận mấy vai cung nữ, vai phụ chết sớm, đóng phim dở nhiều vô kể, bị dân mạng chê đến mức không dám nhắc tên. Thế mà vài năm gần đây lại phất lên, phim mời liên tục, còn chen được vào cùng đoàn phim với Tô Phi – không ôm chân đại gia thì là gì?
Cả ngày tỏ vẻ thanh cao trong sạch, ai ngờ lại là loại giả tạo giỏi đóng kịch!
Nghĩ lại càng tức!
"Thật ra tôi cũng mệt vì quay phim liên tục lắm, nhưng mà công ty nâng đỡ tôi quá nên đành cố thôi. Thanh Trầm, cô cũng hai lăm rồi, sau này tính sao? Có cần tôi kéo một tay không, bạn bè cả mà..."
"Không cần." Diệp Thanh Trầm ngước mắt, "So với chuyện đó, tôi nghĩ cô nên lo cho bản thân mình trước đi."
Tô Phi thu lại nụ cười: "Cô nói gì?"
Diệp Thanh Trầm nhìn cô, bỗng khẽ mỉm cười. Nụ cười ấy khiến người ta rợn tóc gáy: "Tôi vốn không để tâm danh tiếng lắm, chỉ cần nổi tiếng thì kiểu gì lên hot search cũng được... Nhưng tôi chuyên nghiệp hơn cô chút, không bày trò trong lúc quay phim làm chậm tiến độ." Giọng cô nhẹ tênh như đang bàn chuyện ăn tối, "Cô biết cảm giác lăn từ sườn núi xuống là như nào không?"
Tô Phi trợn mắt, không thể tin nổi: "Cô định làm gì—"
Chưa kịp nói xong, Diệp Thanh Trầm đã vươn tay đẩy cô ta một cái thật mạnh.
"Aaaahhh!"
Tiếng hét thảm thiết vang vọng làm chim rừng bay toán loạn.
Từ con dốc cao ba mét lăn xuống một người, khiến tổ sản xuất đang thu dọn đồ cũng sững sờ: "Mẹ ơi!"
Từ xa, giọng Diệp Thanh Trầm vọng lại: "Chị Phi Phi, chị không sao chứ? Xin lỗi nha, em không cố ý đâu! Tay trượt ấy mà, chị hiểu mà, phải không?"
Tay trượt cái gì, đứa ngốc cũng biết là cố tình!
Tổ sản xuất run rẩy nhìn đạo diễn Vương Phương, kết quả lại thấy ông đang... cười?
Tổ sản xuất lúng túng: "Đạo diễn... chuyện này..."
Có hơi quá không?
Đạo diễn Vương lập tức thu lại nụ cười, giả vờ nghiêm túc: "Mau đi xem Tô Phi có sao không!"
"Không sao cả, chỉ bị trầy nhẹ thôi." Sau khi xem xong, tổ sản xuất vẫn không nhịn được mà lẩm bẩm, "Diệp Thanh Trầm có hơi quá đáng rồi đấy?"
"Tô Phi NG mười lần thì Diệp Thanh Trầm cũng phải lăn mười lần, sao, cô ấy không được phản kháng à?" Đạo diễn không bị liên lụy nên thoải mái xem kịch vui, "Với lại, sau này bị chửi cũng không phải cậu, cuống gì?"
Tổ sản xuất lẩm bẩm: "Tôi hiểu rồi, bảo sao người ngoài đều gọi ông là 'lão ngoan đồng'..."
Quả đúng như lời đạo diễn nói, từ khóa #DiệpThanhTrầmĐẩyNgười bắt đầu lan truyền rộng rãi trên mạng. Kết hợp với video bị rò rỉ và những dòng ẩn ý thể hiện thái độ yếu đuối của Tô Phi trên Weilang, gần như tất cả cư dân mạng đều lao vào chỉ trích Diệp Thanh Trầm.
[Ọe, thật kinh tởm.]
[Tôi chưa từng thấy diễn viên nào khiến người ta ghét đến mức này. Chúc mừng Diệp Thanh Trầm, cô là người đầu tiên.]
[Diệp Thanh Trầm thật sự quá tâm cơ rồi? Mỗi lần đóng phim lại dính tin đồn với nam diễn viên. Tin đồn với Kỷ Tinh Nghiêu còn chưa được làm rõ, giờ lại có phốt mới rồi à?]
[Gọi Diệp Thanh Trầm là “nữ hoàng scandal” cũng không sai đâu nhỉ?]
[Lại là cô ta? Nhìn phát ngán.]
[Ai cũng biết: Diệp Thanh Trầm là khách quen của hot search quanh năm suốt tháng.]
[Chỉ mình tôi để ý thấy cô ta nói “cũng không phải cố ý” sao? Có nghĩa là Tô Phi cũng từng đẩy cô ấy à?]
[Cái người bên trên chắc là thủy quân Diệp Thanh Trầm thuê rồi? Rõ ràng như vậy còn cho là thuyết âm mưu?]
[Thương cho chị gái Tô Phi quá!]
[Nói thật chứ, Diệp Thanh Trầm đúng là thiếu đạo đức, chỉ được cái mặt đẹp!]
[+ số CMND nhé.]
[Không lạ gì khi người ta gọi cô ta là “xà mỹ nhân”(mỹ nhân rắn độc) trong giới giải trí, đúng là danh xứng với thực…]
[Làm ơn học làm người trước khi học làm diễn viên đi được không!]
[Nói thật lòng, tuy Diệp Thanh Trầm có nhiều phốt nhưng diễn xuất thì khỏi chê. Màn đánh nhau đó thật sự rất ngầu, ngay cả hành động lau máu trên môi cũng rất có hồn.]
[Diễn xuất đúng là tốt, cái này không thể phủ nhận.]
[Bảo diễn tốt chắc chưa từng xem mấy phim rác hồi xưa cô ta đóng? Chu môi, trợn mắt, lè lưỡi, tôi xem mà muốn ói!]
[Người ở trên à, năm 9012 rồi mà đầu óc còn ở mấy năm trước? Bộ phim “Phá Thành” xem thử đi? Biết cô ấy từng đoạt giải nữ phụ xuất sắc nhất chưa?]
[Nếu không phải Tô Phi lúc đó bị bệnh, thì vai trong “Phá Thành” tới lượt cô ta chắc? Giải thưởng cướp được thì đừng có khoe!]
...
Những lời chửi rủa kéo dài suốt ba tháng.
Chửi gì cũng có: phẫu thuật thẩm mỹ, scandal, diễn xuất… đủ mọi khía cạnh, không sót chỗ nào.
Trong tiếng mắng mỏ ấy, mùa thu cũng âm thầm trôi qua.
Diệp Thanh Trầm nằm dài trên chiếc sofa cũ, lật xem bình luận, cổ áo len phủ kín cằm nhỏ.
Căn nhà này là nhà thuê, hai phòng một phòng khách, không có ban công, đồ phơi phải treo bên trong khung sắt chống trộm. Gặp hôm mưa, quần áo cả tuần không khô. So với các nghệ sĩ cùng đẳng cấp, cuộc sống của cô đơn sơ đến khó tin, chẳng giống những người đang hoạt động trong giới giải trí. Nhưng cũng chính vì vậy mà không ai ngờ được “tiểu hoa đán nổi tiếng vì phốt” lại sống ở nơi thế này, nhờ đó cũng tránh được không ít phiền phức.
Trợ lý Hàn Tiểu Đồng bưng cơm tới, nhìn cô một cái khó hiểu nói: “Chị à, dù có giận tới đâu cũng không thể ngang nhiên đẩy người ta chứ? Giờ hay rồi, trên mạng toàn là tiếng chửi. Sau này xuống máy bay lại bị ném trứng thúi cho coi. Thế chẳng phải đúng ý Tô Phi rồi sao? Chị xem cô ta kìa, ở đoàn phim cướp được mà còn không yên phận, khắp nơi tỏ vẻ tội nghiệp, trông thật chướng mắt.”
“Thì sao chứ, bị chửi cũng đâu mất miếng thịt nào.” Diệp Thanh Trầm cầm thìa xúc trứng hấp, hờ hững nói, “Nếu em rảnh thì đi tra thử rating của 《Hồ sơ điều tra 1989》 xem.”
Hàn Tiểu Đồng đáp ngay: “Vượt mốc 2 rồi đấy.”
Diệp Thanh Trầm nhấp ngụm canh, từ tốn nói: “Chị càng bị chửi nhiều, càng có nhiều người đi tra cứu bộ phim đó, càng nhiều người biết đến chị. Chị không dám nói mình xuất sắc mọi mặt, nhưng đối với diễn viên thì diễn xuất là quan trọng nhất. Bây giờ rating tăng vọt, điểm đánh giá giữ vững 9.0, rất nhiều người vốn muốn chửi chị mà lại quay xe khen diễn xuất. Nhiệt độ cao lên, cát-xê sau này của chị cũng tăng theo.”
Hàn Tiểu Đồng lập tức hiểu ra.
Diệp Thanh Trầm khác với những nghệ sĩ khác—cô rất thiếu tiền.
《Hồ sơ điều tra 1989》 nổi lên nhanh chóng, hậu kỳ chỉn chu, diễn xuất đồng đều, kịch bản gọn gàng hấp dẫn đã thu hút hàng loạt khán giả. Cuối năm, cả Diệp Thanh Trầm và Tô Phi cùng được đề cử giải Nữ diễn viên được yêu thích nhất.
Ngày trao giải có phần thảm đỏ.
Vì bộ phim được đề cử “Phim truyền hình của năm”, đạo diễn Vương Phương đã tập hợp các diễn viên chính cùng xuất hiện. Cả đoàn bước vào hội trường như một đội hình hoành tráng, lập tức thu hút ánh nhìn từ giới truyền thông. Nhất là Diệp Thanh Trầm đang giữa tâm bão và Tô Phi – người được xem là “nạn nhân” – lại cùng sánh bước, đúng là chất xúc tác tốt nhất để lên báo.
Không ít phóng viên chen lấn chụp ảnh, vồ vập đặt câu hỏi:
“Cô Diệp, xin hỏi tin đồn bất hòa giữa cô và cô Tô có thật không?”
“Xin hỏi vì sao cô lại đẩy người ở phim trường?”
“Nghe nói vai nữ chính phim 《Tình yêu hai chiều》 được đổi sang cho cô Tô, có phải vì chuyện này không?”
“Xin hãy trả lời câu hỏi!”
Diệp Thanh Trầm còn chưa mở miệng, Tô Phi đã xoay người lại đối diện máy quay, cười dịu dàng: “Mọi người đừng như vậy, Thanh Trầm cũng không cố ý đâu, thật ra chúng tôi là bạn bè thân thiết đấy.”
Một nữ phóng viên dí micro sát vào miệng Diệp Thanh Trầm, giọng sắc bén: “Nếu là không cố ý, sao cô Diệp không chịu trả lời? Chẳng lẽ chột dạ rồi?”
Diệp Thanh Trầm vốn không định để ý, nghe câu đó liền dừng bước: “Không trả lời là chột dạ? Xin hỏi logic gì vậy?”
Cô nhếch môi, nở nụ cười lạnh lùng đầy khí chất, thoáng thấy trên micro là logo “Phong Tấn Truyền Thông”, trong đầu liền lóe sáng: “Tôi hỏi cô, tuần trước công ty cô tung tin nghệ sĩ dùng ma túy, dẫn đến bạo lực mạng toàn quốc, khiến nghệ sĩ đó phải đi khám tâm lý, chuyện đó các người đã xin lỗi chưa?”
“Sao lại đăng tin giả để câu view?”
“Bánh bao nhân thịt người ăn ngon không?”
Một loạt câu hỏi dồn dập khiến nữ phóng viên sững người, thoáng cái muốn rút lui.
Diệp Thanh Trầm không buông tha, lúc này gương mặt nghiêm túc, giọng đầy khí thế: “Xin cô trả lời trực diện vấn đề này!”
Mặt nữ phóng viên đỏ bừng như gan heo, nhưng không nói được câu nào.
Người phụ nữ trước mắt môi đỏ quyến rũ, đẹp đến chói mắt, khi đặt câu hỏi khí chất mạnh mẽ đến mức người ta không dám nhìn thẳng.
Cô rất biết nắm trọng điểm. Chuyện kia vốn đã lắng xuống, nhưng hôm nay cô vừa nhắc đến, chắc chắn sẽ bị đào lại.
Diệp Thanh Trầm bỗng cười: “Sao không trả lời? Cô chột dạ à?”
Nữ phóng viên: “…”
Trong chiếc BMW đỗ ngoài hội trường, người đàn ông mặc âu phục đen cao cấp ngồi ở ghế sau bật cười khẽ.
Cửa kính hạ nửa, anh nghe rõ tiếng chất vấn dứt khoát của người phụ nữ vọng ra qua micro.
Tư duy sắc bén, cực kỳ thông minh.
Tấm lưng thon gầy, dáng người cao ráo, chiếc váy dài xanh sẫm phối cùng dây lưng tua rua bạc khiến người ta không thể rời mắt. Tóc dài che đi phần lưng, chỉ lộ ra chút eo trắng nõn—chói mắt vô cùng.
“Lúm đồng tiền của Venus.” Lục Hành Châu hơi ngạc nhiên, ánh mắt dừng lại thêm vài giây nơi vòng eo kia.
Lục Hành Châu đã đỗ xe ở đây một lúc, nhưng chẳng ai phát hiện. Dù trước đó có tin đồn ảnh đế bị thương ở châu Âu phải về nước tịnh dưỡng, nhưng không ai biết chính xác thời điểm anh trở lại.
Lần này anh đến theo lời mời ban tổ chức để làm khách mời trao giải. Đáng ra phải vào hội trường sớm hơn, nhưng vì kẹt xe nên tới trễ. Giờ đây xung quanh đã chật kín người, anh chỉ có thể chờ người tới đón.
Không ngờ lại được xem một màn này.
Lục Hành Châu thích thú: “Sao trước giờ chưa từng thấy cô ấy?”
Người bạn kiêm trợ lý Chu Chí liếc ra ngoài, chỉ thấy nửa khuôn mặt hoàn hảo của Diệp Thanh Trầm: “Anh nói Diệp Thanh Trầm à? Bình thường thôi. Hai năm nay anh toàn ở nước ngoài, không mấy khi để ý tin giải trí. Cô ta là cái tên mới nổi trong hai năm gần đây. Nhưng cô ta tai tiếng lắm, thể chất hot search luôn, lên một lần là bị chửi một lần. Tốt nhất đừng dính dáng tới cô ta, không thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.”
Diệp Thanh Trầm.
Tên cũng khá hay.
Người cũng thú vị.
Diệp Thanh Trầm từ nhà vệ sinh bước ra, phát hiện Tô Phi đang chắn ở cửa.
Xung quanh không có ai, chỉ lờ mờ nghe được âm nhạc nền từ lễ trao giải.
Tô Phi quay lại, chiếc váy dài trắng tinh đính pha lê cùng đá lấp lánh dưới ánh đèn chói chang. Cô ta vẫn theo phong cách “ngọc nữ,” lần này trang phục vừa thanh thuần vừa rực rỡ, giá trị chắc chắn không rẻ.
So với cô, Diệp Thanh Trầm – cũng là tiểu hoa tuyến hai – lại đơn giản hơn nhiều. Bộ váy cô mặc do chính tay mình thiết kế và may, cả khuyên tai, vòng cổ cũng đều do cô tự mua nguyên liệu về làm. Vì sợ lạnh, cô khoác thêm áo vest cùng tông, cắt may vừa vặn.
Không phải cô không có tiền, mà vì tiền của cô có chỗ cần dùng, không được hoang phí chút nào.
Trước đây từng có truyền thông phân tích trang phục của cô, phát hiện một chiếc áo thun cô mặc suốt ba năm. Nếu không cần thiết thì cô tuyệt đối không mua đồ mới.
Những tạo hình trên thảm đỏ nhiều năm qua đều bị đào lại, cuối cùng phát hiện toàn bộ váy áo và phụ kiện cầu kỳ phức tạp kia không nơi nào bán.
Thế nhưng vì có quá nhiều antifan, nên những bằng chứng chứng minh cô “nghèo thật sự” ấy cũng trở thành lý do để nghi ngờ cô leo lên bằng quy tắc ngầm.
Cư dân mạng 1: Trang phục tinh xảo thế kia, chắc là hàng thiết kế riêng, không bán đại trà!
Cư dân mạng 2: Trước đây một bộ đồ mặc đi mặc lại, giờ thì hàng đặt riêng, chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ cô ta chắc chắn được bao nuôi rồi!
Diệp Thanh Trầm: “…”
Cô hoàn toàn cạn lời.
Nếu không phải chính mình làm ra những thứ này, có khi cô cũng tin rồi.
“Cô đừng tưởng năm nay giải thưởng vẫn là của cô nhé.” Tô Phi nâng váy, mặt đầy kiêu ngạo, “Quên đi, nói cho cô biết, giải này chắc chắn thuộc về tôi!”
Nói xong cô ta liền rời đi, dáng đi lắc lư đầy tự tin của kẻ chiến thắng.
Diệp Thanh Trầm thản nhiên bước theo sau.
“Tiếp theo là hạng mục Nữ diễn viên được yêu thích nhất năm!”
“Trước khi công bố danh sách đề cử, xin mời lên sân khấu vị khách mời đặc biệt đêm nay—ngài Lục Hành Châu!”
Vừa dứt lời, cả hội trường vỗ tay vang dội.
Lục Hành Châu là ai? Là ảnh đế trẻ tuổi nhất trong nước! Từng là sao nhí nổi tiếng, 28 tuổi đã gom đủ giải thưởng lớn nhỏ trong nước, được khán giả mệnh danh là “tượng đài của kịch bản chất lượng”. Hai năm gần đây anh tấn công thị trường quốc tế, hợp tác cùng đạo diễn nổi tiếng, cho ra ba bộ phim cực kỳ thành công. Ngay cả cư dân mạng nổi tiếng là “thánh soi” cũng không thể bắt bẻ được gì. Anh hoàn hảo đến mức khiến người ta không thể không phục.
Có thể nói, anh là hình mẫu của phần lớn nam diễn viên, là thần tượng của đa số nữ diễn viên.
Chỉ là, “đa số” đó không bao gồm Diệp Thanh Trầm.
Cô ngồi dưới sân khấu, nửa khuôn mặt chìm trong ánh sáng lờ mờ, biểu cảm có chút lạnh lùng.
Lục Hành Châu đứng trên sân khấu huyền ảo, dáng người vai rộng eo thon, đôi chân dài nổi bật, chỉ đứng thôi đã đủ khiến người ta khó rời mắt. Một tay anh cầm micro, tay còn lại cầm danh sách: “Các ứng viên của giải Nữ diễn viên được yêu thích năm nay gồm có——”
“Tô Phi.”
Đèn rọi lên người Tô Phi, cô ta mỉm cười nhẹ nhàng, vẫy tay, hoàn toàn khác với bộ dạng hống hách trong nhà vệ sinh.
“Diệp Thanh Trầm.”
Nghe đến cái tên đó, Lục Hành Châu hơi ngẩng đầu lên.
Ánh đèn rọi đúng vào người Diệp Thanh Trầm, đúng lúc đó, ánh mắt hai người chạm nhau trong thoáng chốc, nhưng chỉ vài giây sau đã rời đi, như mặt hồ phẳng lặng bị gợn nhẹ một vòng sóng, rồi nhanh chóng trở lại yên bình.
Có năm diễn viên được đề cử, đều là những gương mặt đang nổi đình nổi đám, chỉ có điều Diệp Thanh Trầm khác họ một chút — cô nổi tiếng theo cách “hắc hồng”.
Lục Hành Châu liền công bố: “Người giành giải là... Tô Phi!”
Tô Phi đứng dậy, cố tình đi ngang qua chỗ Diệp Thanh Trầm, liếc cô một cái đầy đắc ý.
Ai ngờ Diệp Thanh Trầm hoàn toàn không có phản ứng, vẫn bình thản như núi, biểu cảm chân thành: “Chúc mừng cô.”
Tô Phi như đấm vào bịch bông: “…”
Tức thật sự!
Buổi lễ trao giải dần khép lại.
《Hồ sơ phá án 1989》gây được tiếng vang lớn, gom được không ít giải thưởng.
Trong tiệc rượu sau lễ, đạo diễn Vương Phương rất hứng khởi, trò chuyện rôm rả với vài người quen. Thoáng thấy Lục Hành Châu đi tới, ông tự nhiên vỗ vai anh, cảm khái: “Thằng nhóc này, hai năm không gặp, trông rắn rỏi hẳn ra, nhìn đáng tin hơn rồi, chắc bên ngoài cũng chịu không ít gian khổ đâu ha?”
Dù có là minh tinh lớn cỡ nào, trước mặt tiền bối vẫn phải khiêm nhường, huống hồ gì Vương Phương còn là ân sư đưa anh vào nghề.
Lục Hành Châu xuất thân là sao nhí, bộ phim đầu tiên của anh chính là do Vương Phương đạo diễn quay. Lúc ấy ông còn là diễn viên chuyên nghiệp, sau này khi tuổi tác tăng lên, mới dần chuyển sang làm đạo diễn.
Lục Hành Châu nâng ly kính rượu: “Có việc gì, thầy cứ nói.”
Vương Phương lườm anh: “Tìm cậu thì nhất định phải có việc chắc?”
Lục Hành Châu cười nhẹ, ánh mắt cũng dịu đi nhiều. Gương mặt ấy từng được cư dân mạng nhận xét là đóng chính diện hay phản diện đều khiến người ta không ghét nổi, giờ đây lại sống động hơn bao giờ hết, thoáng nét hài hước: “Thầy tự nhiên khen em, chắc chắn sau đó có chuyện.”
“Thằng nhóc này!” Vương Phương bật cười, đuôi mắt nhăn lại, “Cũng không phải chuyện gì to tát, thầy muốn mời em đóng vai khách mời trong phần hai của 《Hồ sơ phá án 1989》. Sau Tết sẽ khởi quay.”
Nói đến đây, ánh mắt Lục Hành Châu bỗng nhìn về khu phỏng vấn bên cạnh.
Vương Phương cũng nhìn theo, thấy Diệp Thanh Trầm điềm tĩnh ngồi vào ghế, đối mặt với đèn flash mà không chớp mắt.
“Cô ấy cũng trong đoàn phim ạ?” Lục Hành Châu hỏi như vô tình.
“Ừ, tên là Thanh Trầm. Con bé ngoan lắm, lễ phép, chịu học hỏi. Chỉ tiếc là…” Vương Phương thở dài, “Lẽ ra giải vừa rồi nên là của con bé.”
Lục Hành Châu nhướn mày: “Tại sao?”
Vương Phương biết xét về diễn xuất, Tô Phi không bằng Diệp Thanh Trầm. Ông từng gặp đủ loại người, từ tỷ phú đến ăn mày, nên nhìn ra được: ánh mắt Diệp Thanh Trầm mang theo tham vọng với tương lai và trải nghiệm của quá khứ. Có những vai diễn mà cô có thể thể hiện xuất sắc còn Tô Phi không thể.
“Thầy cũng chỉ nghe nói thôi. Tô Phi dạo này lên nhanh nhưng thiếu giải thưởng, nên công ty cô ta bỏ tiền ra mua giải.” Vương Phương tiếc nuối, “Thanh Trầm là mầm non tốt, chỉ tiếc là ký sai công ty, phía sau không có ai chống lưng, độ hot đều phải tự tạo.”
Bây giờ muốn nổi tiếng thì dễ nhất là gì?
Đáp án: bị chửi.
Diệp Thanh Trầm không có chống lưng, muốn có phim để đóng, có tiền để kiếm, chỉ có thể tự tạo nhiệt. Dù bị mắng cũng còn tốt hơn là bị lãng quên.
Cô sớm đã hiểu: độc chăm chỉ đóng phim thì không thể nổi lên được. Nếu không thì bao nhiêu diễn viên trong giới đã hot từ lâu rồi.
Vừa chăm chỉ, vừa phải biết “làm trò”.
Cô đã chọn con đường cho mình — “hắc hồng”.
Con đường này nhanh, nhưng đi kèm là vô số lời chửi rủa. Cô đã chuẩn bị tâm lý từ lúc bắt đầu.
Từ đó về sau, không gì có thể đạp cô ngã được, bách độc bất xâm.
Dù sau này không thể “rửa trắng”, cô cũng không hối hận.
Lục Hành Châu thu ánh mắt về, nhấp một ngụm rượu: “Diễn viên đã chọn xong hết chưa?”
Vương Phương vỗ bụng: “Vẫn là dàn diễn viên cũ.”
Lục Hành Châu đặt ly rượu xuống: “Được, em nhận lời.”
Sau khi Lục Hành Châu rời đi, Vương Phương đang ngà ngà say bỗng nhớ ra điều gì, vỗ trán: “Thằng nhóc này, bình thường chỉ cần thầy mở lời là đồng ý liền, hôm nay sao hỏi lắm thế...”
Tô Phi cứ tưởng đêm nay sau khi nhận giải, chắc chắn sẽ chiếm top tìm kiếm. Về đến nhà mở bảng xếp hạng Weilang, quả nhiên có một dòng: #TôPhiNhậnGiải#.
Đang định bấm vào xem bình luận thì vài giây sau, hai hot search khác nhảy vọt lên trên:
#DiệpThanhTrầmPhảnBácPhóngViên#
#DiệpThanhTrầmPhỏngVấn#
Ép hot search của cô ta lùi hẳn xuống.
Tô Phi tức muốn nổ phổi. Diệp Thanh Trầm rốt cuộc là cái dạng gì vậy? Không được giải mà độ hot vẫn cao thế?
Cô ta bấm vào dòng đầu tiên, trong video là cảnh Diệp Thanh Trầm nhướng mi, giọng nghiêm túc: “Bánh bao thịt người có ngon không?”
Cả đoạn hỏi dồn lạnh lùng, cứng rắn, chẳng ai ngờ cô dám nói ra điều mà người khác không dám đụng đến. Rõ ràng chẳng sợ bị công ty truyền thông kia chơi xấu sau này.
Ban đầu cứ nghĩ Diệp Thanh Trầm lên hot search là để bị mắng, ai ngờ bình luận lần này lại hiếm hoi theo hướng tích cực:
[Có phóng viên đúng là kinh tởm, đưa tin bừa bãi, chẳng biết một bài báo có thể hủy hoại bao nhiêu người.]
[Câu “làm ơn trả lời thẳng thắn” của Diệp Thanh Trầm thật sự rất ngầu, khí chất đỉnh lắm! Nhìn mặt phóng viên bị dọa sợ mà thấy sướng.]
[Can đảm chất vấn, còn hơn đám bạn bè giả tạo trong giới vào an ủi người kia.]
[Từ anti chuyển sang thích, cảm giác Diệp Thanh Trầm không tệ như lời đồn.]
[Quả nhiên không thể đánh giá con người chỉ qua bề nổi.]
[Tôi thấy cô ấy cũng khá mà…]
[Yêu mất rồi.]
Cư dân mạng dần có thiện cảm với Diệp Thanh Trầm. Bởi lẽ, showbiz có được bao nhiêu người dám nói thẳng như cô?
Rồi bấm vào hot search tiếp theo, video phỏng vấn Diệp Thanh Trầm bắt đầu phát.
Phóng viên dè dặt hỏi: “Cô Diệp, xin hỏi tin đồn cô đẩy Tô Phi lan truyền trên Weilang gần đây là như thế nào? Cô có thể giải thích không?”
Người phóng viên này vẫn nhớ đoạn hỏi dồn khi nãy của Diệp Thanh Trầm trên thảm đỏ, nên đặt câu hỏi rất cẩn trọng, sợ liên lụy cả công ty mình.
Nhưng điều bất ngờ đã xảy ra, Diệp Thanh Trầm nói: “Về tin đồn tôi khiến Tô Phi bị thương, tôi xin đính chính: đó không phải là tin đồn.”
Phóng viên: “…”
Thông tin lớn thật! Phóng viên ngoài mặt bình tĩnh, trong lòng phấn khích: “Vậy tại sao cô làm vậy?”
Diệp Thanh Trầm: “Vì tôi cũng lăn xuống dốc mười lần. Trước khi cô ấy bị thương, tôi cũng đã bị thương.”
Phóng viên: “Nhưng đó là đang đóng phim mà?”
Diệp Thanh Trầm: “Tính cả lúc quay phim, thì là mười một lần.”
Phóng viên cố giữ hòa khí: “Chuyện NG ở phim trường vốn bình thường, sao cô lại không bỏ qua chuyện này?”
Diệp Thanh Trầm: “Diễn viên lấy diễn xuất làm thiên chức. Cảnh có thể qua ngay từ lần đầu, nhưng lại quay đến mười một lần mới xong. Nếu cô cho rằng đó không phải cố ý, thì tôi cũng chịu.”
Phóng viên nghẹn lời: “Ờ…”
Đành đổi chủ đề: “Vậy cô nghĩ sao về tin đồn của cô cùng Kỷ Tinh Nghiêu?”
Diệp Thanh Trầm: “Tin đồn thì mãi mãi không thể thành thật. Tôi vẫn đang độc thân.”
Phóng viên: “Nhưng có người chụp được hai người cùng ra vào khách sạn?”
Diệp Thanh Trầm: “Cả đoàn phim đều ở khách sạn đó.”
Phóng viên: “Vậy tại sao chỉ chụp được hai người?”
Diệp Thanh Trầm: “Cái đó thì phải hỏi người chụp.”
Phóng viên: “Nhưng mà…”
Diệp Thanh Trầm: “Không có nhưng nhị gì cả. Tôi nói thật. Nếu anh không tin, tôi cũng chẳng biết nói gì.”
Phóng viên: “Ờ…”
Đối diện với cách trả lời kiểu “tra nam muốn chia tay bạn gái”, phóng viên hoàn toàn câm nín.
Cả mạng xã hội náo loạn.
Không ai tin Diệp Thanh Trầm nói thật.
[Từ fan thành anti, xoay chuyển quá nhanh, đẩy người là sai rồi, không thể rửa sạch được.]
[Tóm lại lời Diệp Thanh Trầm là: Tô Phi không xem diễn xuất là thiên chức, cảnh một lần qua mà quay đến mười một lần. Nên hoặc là cố ý, hoặc là diễn tệ.]
[Một câu hai nghĩa, chất thật.]
[Nhưng câu trả lời này quá thiếu não? Rõ ràng là đắc tội người ta luôn.]
[Xin lỗi, tôi sai vì từng nghĩ cô ấy không tệ. Nghe giọng điệu này thật đáng ghét.]
[Giọng nói này khiến tôi nhớ đến bạn trai cũ, đời này anti Diệp Thanh Trầm mãi mãi.]
[Xin lỗi, tôi không thể yêu nổi nữa (cười nhẹ).]
[Cô này đúng là mồm cứng như thép nhất trong giới phỏng vấn.]
[Mà này, không ai thấy phát ngôn của Tô Phi trắng trợn giả tạo sao? Kết hợp với phỏng vấn của Diệp Thanh Trầm, tôi thấy cô ta quá giả.]
[Cảm ơn, không ai thấy cả.]
[Không ai thấy +1. Diệp Thanh Trầm: Làm bạn với tôi không? Không vui là tôi đẩy xuống dốc đấy nha.]
[Bình luận trên đúng là Diệp Thanh Trầm thật rồi!]
Một giờ sáng, đêm sâu thẳm.
Trên cầu vượt vẫn tấp nập xe cộ, đèn flash lấp lánh như dải ngân hà.
Lục Hành Châu vừa về nước đã tham gia lễ trao giải, lúc này đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong ghế sau xe.
Chu Chí ngồi không yên: “Anh thật sự nhận phim này à? Không cân nhắc thêm chút à?”
Lục Hành Châu vẫn nhắm mắt, khẽ “ừ” một tiếng.
Chu Chí căng thẳng: “Anh có biết cư dân mạng gọi Diệp Thanh Trầm là gì không?”
Lục Hành Châu mở hé mắt: “Gọi là gì?”
Chu Chí làm mặt nghiêm trọng: “Mỹ nhân xà!”
Anh ta còn đưa tay bắt chước rắn bò, nhưng chẳng giống chút nào.
Lục Hành Châu: “?”
Chu Chí ôm đầu than trời: “Mỹ nhân xà, bị quấn rồi thì không gỡ ra được!”
Lục Hành Châu: “…”
Quả thật, nam diễn viên từng hợp tác với Diệp Thanh Trầm đều dính tin đồn tình cảm.
Trên mạng có cuộc bình chọn mới nhất: "Bạn ghét nhất idol của mình dính tin đồn với ai?" Trong 1000 người thì 999 người chọn Diệp Thanh Trầm.
Cái biệt danh “mỹ nhân xà” không phải bịa ra chơi, mà là có lý do hẳn hoi. Trong 《Hồ sơ phá án 1989》, tin đồn tình cảm giữa nam chính và nữ phụ còn rầm rộ hơn cả nam nữ chính.
Vì Lục Hành Châu ít quan tâm mạng xã hội, Chu Chí còn đặc biệt tìm giúp anh một đống phốt của Diệp Thanh Trầm.
Thật ra chẳng cần tìm, chỉ cần tra một cái là hiện cả loạt:
— Diệp Thanh Trầm bị quy tắc ngầm.
— Diệp Thanh Trầm bị bao nuôi.
— Diệp Thanh Trầm đẩy người.
— Diệp Thanh Trầm tạo scandal.
— Diệp Thanh Trầm phẫu thuật thẩm mỹ.
— Diệp Thanh Trầm học vấn thấp.
— Diệp Thanh Trầm EQ thấp...
…
Tổng hợp lại đủ để triệu hồi vài con thần long rồi*.
*Triệu hồi thần long: một game giết thời gian bên Trung giống với trò cá lớn nuốt cá bé ý, mà để ăn hết cá hóa thành rồng thì rất khó và tốn nhiều thời gian. Ý ở câu này là phốt của chị nhà nhiều vô kể.
Chu Chí vừa lướt vừa đọc một bài blog đầy cảm xúc:
“Từ @Dưahấunhỏ: Độc thân đến giờ, gia đình nghi tôi là gay, tôi phản bác không phải, để chứng minh, tôi đi xem mắt theo sắp xếp của gia đình. Ai ngờ vừa đến nơi, đối phương lại là Diệp Thanh Trầm. Tôi quay đầu bỏ đi luôn. Tôi gay, tôi thừa nhận tôi gay, được chưa?”
Quả nhiên Diệp Thanh Trầm xứng danh nữ hoàng scandal, ai cũng muốn tránh xa.
Nhưng Lục Hành Châu lại khác, biết rõ núi có hổ vẫn cứ lao vào.
Chu Chí đọc xong, nhìn Lục Hành Châu, chớp chớp mắt: “Anh thấy sao?”
Lục Hành Châu nghĩ một lúc, nói: “Bớt đọc mấy tin tức vô căn cứ như vậy đi.”
Chu Chí: “…”
Ờ, nói nãy giờ, hóa ra người trong cuộc chẳng thèm để tâm.
Dù Chu Chí khuyên nhủ thế nào, Lục Hành Châu vẫn nhận lời đóng phần hai của 《Hồ sơ phá án 1989》, còn ký hợp đồng trong vòng một tuần.
Vì thế, Chu Chí thở dài suốt hai ngày trời.
Hỏi: Gặp nghệ sĩ nhà mình cứ nhất quyết nhận phim mà mình không ủng hộ thì phải làm sao?
Đáp: Sống tạm thôi, biết sao giờ, chẳng lẽ chia tay?