Mọi công việc gần như đã kết thúc, đến đêm Giao thừa thì nhiệt độ ngoài trời lại càng thấp hơn.
Gió lạnh rít qua khiến cửa sổ phát ra tiếng kẽo kẹt, nhưng lại không có tuyết rơi.
Không khí Tết trong thành phố không náo nhiệt như trên phim truyền hình, do cấm pháo hoa nên cảm giác hơi lạnh lẽo, vắng vẻ.
Diệp Thanh Trầm bật máy sưởi nhỏ, co ro bên bàn trong phòng ngủ để vẽ bản thiết kế trang phục. Cô là người rất sợ lạnh, mùa đông nếu phải đi dự tiệc, dưới váy dạ hội nhất định phải mặc quần áo giữ nhiệt thật dày.
Để tiết kiệm chi phí điện lớn, điều hòa trong phòng lúc nào cũng tắt. May mà cô thường ở phim trường, ở khách sạn cũng được đoàn phim thanh toán.
Không khí trong phòng phảng phất mùi thuốc lá phaí nữ hương nho nhàn nhạt, chứng tỏ chủ nhân căn phòng vừa mới hút xong.
Hàn Tiểu Đồng hôm nay chính thức được nghỉ, chuẩn bị về quê ăn Tết, trước khi đi còn không quên dặn dò:
“Chị ơi, đồ trong tủ lạnh nhớ ăn đúng giờ nha, chỉ cần hâm nóng bằng lò vi sóng là được rồi, chỉnh thời gian 5 phút thôi, đừng để lâu quá sẽ bị cháy. Em ăn Tết xong là quay về liền.”
Nói xong chuyện ăn uống, cô ấy vẫn không nỡ đi, nghĩ một hồi lại nói:
“Chị cố gắng đừng ra ngoài, lỡ như gặp ai rồi bị lộ địa chỉ thì phiền lắm… Không được, em lo quá. Hay là em không về nhà nữa?”
Tội nghiệp Hàn Tiểu Đồng, tuy khuôn mặt như búp bê loli nhỏ nhắn nhưng lại có trái tim của một “bà mẹ quốc dân” — giặt giũ nấu nướng, xách túi chạy việc, việc gì cũng làm được. Phương châm sống của cô là: "Tất cả vì chị!"
Diệp Thanh Trầm dừng bút, ngẩng đầu cười:
“Thôi đi, mau đi đi, chị nghe muốn đau đầu rồi đó!”
Hàn Tiểu Đồng lưu luyến đi tới cửa.
Diệp Thanh Trầm chợt nhớ ra gì đó, hỏi: “Quà đã chuẩn bị chưa?”
Hàn Tiểu Đồng hiểu ngay cô hỏi gì, đáp: “Em để ở trong tủ đó.”
Diệp Thanh Trầm gật đầu: “Ừ, em mau về đi, chú ý an toàn.”
Sau khi Hàn Tiểu Đồng đi, Diệp Thanh Trầm lập tức đứng dậy, mang theo quà, mặc đồ kín mít rồi ra khỏi nhà.
……
Viện điều dưỡng tư nhân vùng Bắc Sơn ngoại thành.
Diệp Thanh Trầm trả tiền xe, quen đường bước vào khu nội trú.
Cô quấn người như một quả cầu tròn vo, nhìn khá hài hước. Mũ lông và áo len cổ cao che gần hết khuôn mặt, không ai nhận ra đây là nữ diễn viên nổi tiếng trên hot search gần đây.
Vừa vào đến nơi thì gặp bác sĩ vừa đi kiểm tra phòng xong, Diệp Thanh Trầm liếc nhìn Diệp Nam đang ngẩn ngơ nhìn rặng thông tuyết ngoài cửa sổ, rồi đi theo bác sĩ: “Bác sĩ Lý, em trai tôi dạo này sao rồi?”
Bác sĩ Lý kéo khẩu trang xuống:
“Vấn đề tâm lý muốn chữa khỏi thì rất khó, nhưng việc cậu ấy hồi phục được như hiện tại là rất đáng mừng rồi. Ít nhất giờ cậu ấy đã chịu giao tiếp với chúng tôi. Xét theo mức độ tự kỷ của cậu ấy, chúng tôi quyết định sẽ sắp xếp phẫu thuật thanh quản vào đầu tháng Chín. Trong thời gian này sẽ có thêm bác sĩ khác đến tiếp xúc, giúp cậu ấy giảm bớt sợ hãi với ca mổ.”
Diệp Thanh Trầm gật đầu: “Làm phiền anh rồi.”
“Không có gì. Nhưng có điều này, cô nên chuẩn bị sẵn tâm lý.” Bác sĩ Lý bình tĩnh nói.
“Diệp Nam bị tự kỷ đã lâu, ngoài trở ngại trong giao tiếp, thường sẽ kèm theo rối loạn ngôn ngữ. Rất có khả năng, kể cả sau khi cổ họng hồi phục, cậu ấy cũng không thể nói chuyện.”
Trái tim Diệp Thanh Trầm như bị siết chặt, đến mức cô bóp chặt tay đến chảy máu lúc nào không hay.
Thấy vậy, bác sĩ Lý an ủi: “May là suốt 7 năm qua điều trị, Diệp Nam đã thay đổi rất nhiều. Hiện giờ chỉ là hơi khép kín, không thích giao tiếp, nhưng khả năng học tập của cậu ấy rất tốt, sách trong viện cậu ấy đã đọc gần hết.”
Nghe vậy, tâm trạng Diệp Thanh Trầm dịu đi đôi chút, chân thành nói: “Cảm ơn anh.”
Cô hít sâu vài hơi trước cửa, rồi đẩy cửa bước vào.
Phòng bệnh VIP rất rộng, có đầy đủ kệ sách và tủ quần áo, còn có một màn hình LCD lớn treo trên tường. Diệp Thanh Trầm nhớ lần trước đến, màn hình đó đang phát bộ phim truyền hình mà cô đóng.
Diệp Nam vẫn giữ nguyên tư thế nhìn ra rặng thông, dáng người gầy gò thẳng tắp dưới bộ đồ bệnh nhân, như thể không nghe thấy tiếng mở cửa.
Cho đến khi Diệp Thanh Trầm gọi: “Tiểu Nam.”
Diệp Nam khựng lại, rồi lập tức quay đầu, ánh mắt lạnh nhạt lóe lên chút sáng.
Cậu giơ hai tay ra làm ký hiệu ngôn ngữ: “Chị.”
Khi cậu quay đầu lại, vết sẹo nơi cổ lộ ra không thể giấu được, tuy đã mờ nhưng vẫn rất rõ nét trên làn da trắng, trông dữ tợn và đáng sợ.
Diệp Thanh Trầm cay cay mũi, kìm nước mắt, cũng dùng tay ra dấu: “Chúc mừng năm mới.”
Diệp Nam mỉm cười, khuôn mặt thanh tú rạng rỡ, đáp lại: “Chúc mừng năm mới.”
Thực ra Diệp Nam không phải em ruột cô, nhưng tình cảm giữa họ còn thân thiết hơn cả chị em ruột. Không chỉ vì cả hai cùng lớn lên trong trại trẻ mồ côi, mà còn bởi... Diệp Nam trở nên như vậy, hoàn toàn là vì cô.
Hồi đó, cô tên là A Bảo, cái tên viện trưởng đặt đại khi nhận cô vào viện. Lúc đó cô bẩn thỉu như vừa từ thùng rác chui ra, lại đang sốt cao vì dầm mưa, nằm gục ngay cổng viện mồ côi, viện trưởng mềm lòng nên mới thu nhận cô.
Trong đám trẻ con ở viện, Diệp Nam luôn bám lấy cô.
Lúc đó cậu cũng không có tên, mọi người chỉ gọi cậu là “Ê”.
Một ngày nọ, Diệp Thanh Trầm ngồi cạnh cậu, nói:
“Từ nay em tên là A Bối đi. Chị là A Bảo, em là A Bối, ghép lại là Bảo Bối (bảo bối: bảo vật). Chị là bảo bối của em, em cũng là bảo bối của chị.”
Cô bị sốt cao nên không nhớ gì về quá khứ, hoàn toàn trở thành đứa trẻ không cha mẹ.
Khi đó, A Bối nói chuyện rất rõ ràng, giọng trong trẻo lại hay hát, người lớn đi ngang qua còn khen: “Nghe như chim hoàng oanh!”
Năm 7 tuổi, có một cặp vợ chồng hiền lành đến viện, các em nhỏ xếp hàng, họ chọn A Bảo vì trông cô ngoan ngoãn nhất.
A Bảo không yên tâm để lại A Bối, ra điều kiện: “Muốn nhận cháu thì phải nhận luôn em cháu, không thì cháu không đi.”
Cuối cùng họ cũng đồng ý, hai chị em vui mừng thu dọn hành lý ngồi đợi ngoài cổng.
Ngày đó trời đẹp, gió nhẹ mát lành, niềm vui như được gió cuốn bay lên trời.
Từ sáng đến trưa, cuối cùng cũng có người xuất hiện.
Cô gái mười chín tuổi, xinh đẹp đến chói mắt, mặc váy dài hoa nhí, đội mũ cỏ, đeo vòng tay lấp lánh, dắt theo một con chó ngao lông bóng mượt, như một giấc mơ không thể chạm tới.
Cô ta cúi người: “Em là A Bảo?”
A Bảo gật đầu.
Cô gái mỉm cười: “Đói không? Chị có bánh quy đây.”
A Bảo xoa bụng, thật thà nói: “Đói.”
Cô ta đưa bánh quy: “Ăn xong mới có sức chờ tiếp.”
A Bảo chia cho em trai, hai người đang ăn ngon lành thì nghe cô gái quay sang nói với con chó: “Đậu Đậu ơi, có người cướp bánh của con kìa!”
Con chó nhìn hung dữ, chạy rượt theo, miệng há to để lộ răng nhọn, mắt đỏ ngầu, như muốn vồ lấy A Bảo.
Tiếng chó sủa vang dội làm A Bảo sợ hãi, run rẩy, chân đứng không vững.
Trong khoảnh khắc đó...
"Chị!"
……
“Chị gầy đi rồi.” Diệp Nam dùng tay ra dấu.
Khi cậu mới mất giọng, những điều cậu muốn biểu đạt toàn nhờ vào Diệp Thanh Trầm nhìn mà đoán ý. Sau này cậu tự học sách dạy thủ ngữ, dần dần cũng biểu đạt được một số câu hoàn chỉnh. Phải hai năm sau đó nhờ tiền làm thuê và đi rửa bát thì Diệp Thanh Trầm mới dành dụm đủ tiền thuê gia sư dạy bài bản hơn cho cậu.
Gia sư vừa khó tìm lại vừa đắt. Học được một tháng, Diệp Nam không chịu học tiếp vì không muốn chị vất vả kiếm tiền. Rõ ràng là một cô gái yếu ớt, vậy mà lại luôn gồng mình bảo vệ cậu.
“Là yêu cầu của bộ phim.” Diệp Thanh Trầm ngồi xuống cạnh giường, đưa quà cho em trai.
“Đây là quà Tết của em.”
Diệp Nam có vẻ nghi hoặc, vừa nhìn chị vừa mở hộp.
Mở từng lớp giấy, bên trong là một chiếc laptop màu bạc.
Diệp Thanh Trầm mỉm cười: “Bác sĩ Lý nói em thông minh, gần đây còn tự học kiến thức cấp ba. Chị nghĩ chỉ đọc sách thì khó hiểu nên mua laptop và hẹn giáo viên dạy học online. Thời khóa biểu chị để sẵn trên desktop rồi.”
Diệp Nam có vẻ ngập ngừng.
Như đoán được suy nghĩ, Diệp Thanh Trầm cười nhẹ: “Yên tâm, chị đã dặn rồi, không cần lộ mặt hay nói chuyện. Có gì chỉ cần gõ chữ là được.”
Diệp Nam lập tức vui vẻ, gật đầu ngoan ngoãn.
Khoảnh khắc ấy, Diệp Thanh Trầm thấy xót xa.
Nếu ngày đó trong con hẻm, Diệp Nam không đẩy cô ra, không bị thương ở cổ, thì đâu đến nỗi mất giọng rồi mắc chứng tự kỷ và cũng không bị chậm trễ việc học bao nhiêu năm như thế.
Nếu như không có chuyện đó, có lẽ giờ cậu đang sống rất tốt.
Nỗi chua xót tràn lên tận cuống lưỡi, Diệp Thanh Trầm xoa đầu cậu. Mái tóc ngắn đen nhánh đã che mất đôi mắt, chắc đến lúc phải cắt rồi. Cô nói:
“Chờ khỏi bệnh, chị đưa em đi thi đại học được không?”
Diệp Nam hơi căng thẳng, do hiếm khi ra nắng nên làn da trắng đến gần như trong suốt. Cậu nhanh tay ra dấu: “Em liệu có đi thi được không?”
Diệp Thanh Trầm mỉm cười: “Tất nhiên là được. Sau khi em khỏi bệnh, sẽ có nhiều bạn bè ở trường, cùng đi chơi, ăn uống, chơi game. Người khác làm được thì em cũng làm được.”
Cô hình dung về tương lai của em trai, tay chân còn khua khoắng theo.
Diệp Nam lặng lẽ giơ tay làm dấu “23”: “Em đã lớn rồi.”
Người ta 23 tuổi đã tốt nghiệp đại học.
Diệp Thanh Trầm nắm lấy ngón tay cậu, ánh mắt rạng rỡ: “Chỉ cần muốn học, lúc nào cũng chưa muộn.”
Cô hiếm khi để lộ vẻ dịu dàng không phòng bị như vậy trước người ngoài. Bao năm lăn lộn trong giới giải trí đã tôi luyện nên con người hiện tại của cô. Chỉ khi đối diện với người em thân thiết nhất, cô mới có thể thả lỏng.
Diệp Nam im lặng nhìn, mắt không rời, như thể thấy được tương lai của mình sau khi khỏi bệnh. Nhưng thật ra cậu không hề mong mỏi cuộc sống ấy. Cậu thích ở một mình, sợ giao tiếp với người lạ và chỉ mong chị không còn phải vất vả nữa.
Bỗng điện thoại rung lên.
Là quản lý Kim Hàm gọi.
Kim Hàm không thường xuyên ở bên Diệp Thanh Trầm. Cô ấy là quản lý hàng đầu của công ty Giải Trí Trường Minh, có nhiều nghệ sĩ dưới trướng, nên để Diệp Thanh Trầm — người luôn có kế hoạch rõ ràng cho tương lai — tự phát triển. Bình thường chỉ thỉnh thoảng gọi hỏi thăm tình hình.
Thật ra, trong số những người cô ấy quản lý, Diệp Thanh Trầm vừa là người khiến cô yên tâm nhất, cũng vừa là người khiến cô lo lắng nhất.
“Alo, chị Kim.” Diệp Thanh Trầm bước ra ban công.
Phòng bệnh cao cấp được trang bị như ở nhà, rất tiện nghi, xứng đáng với chi phí khổng lồ mỗi tháng. Trên ban công còn có một hàng hoa, do bác sĩ Lý gợi ý trồng để giảm căng thẳng.
“Thanh Trầm, bên chị nhận được lời mời quay phần hai của 《Hồ sơ điều tra 1989》, vẫn là vai cũ. Kịch bản đã gửi cho em, lát xem nhé.”
Kim Hàm không hỏi cô có nhận vai hay không.
Thực tế thì, dù kịch bản phim có tệ tới đâu Diệp Thanh Trầm cũng sẽ nhận ngay mà không do dự. Mấy năm nay cô luôn sống như vậy. Mặc cho khán giả chê bai nhân vật ngốc nghếch, đó vẫn chưa phải điều cô có thể quan tâm lúc này.
— Không còn cách nào, hiện thực thiếu tiền không cho phép cô kén chọn.
Việc điều trị cho Diệp Nam tốn rất nhiều tiền, hiện tại cậu mới dần khôi phục thành người bình thường. Tháng Chín phải phẫu thuật thanh quản, sau đó dưỡng bệnh, rồi đi học. Mỗi đồng đều phải chi đúng chỗ.
May mà danh tiếng của Diệp Thanh Trầm ngày càng cao, kịch bản gửi tới cũng dần thoát khỏi hai chữ “phim rác”. Điều đó phần nào giúp cải thiện danh tiếng của cô. Dù sao thì cô bây giờ không còn là cô của vài năm trước, trải qua bao lần tôi luyện với phim dở, kỹ năng diễn xuất hiện tại đã rất thuyết phục, cảnh khóc, cảnh đánh đấm đều khiến người xem xúc động, diễn xuất dần dần đã được công nhận.
“Vâng.” Diệp Thanh Trầm đáp.
“Còn có một chương trình tạp kỹ tên là 《Theo chân chúng tôi đi thám hiểm》, chắc em chưa từng nghe nó vì không nổi lắm…”
Kim Hàm còn định giải thích thêm thì nghe giọng cô gái bên kia nhẹ nhàng nhưng hơi lạnh lùng cắt ngang: “Em có biết.”
《Theo chân chúng tôi đi thám hiểm》 là một chương trình thực tế mang phong cách kỳ bí. Khán giả sẽ bỏ phiếu chọn địa điểm muốn xem, sau đó tổ sản xuất sẽ lựa chọn khách mời đến khám phá nơi được bình chọn. Trong quá trình thám hiểm, khách mời còn phải hoàn thành các trò chơi do tổ sản xuất đặt ra. Mỗi tập quay mất khoảng một tuần.
Tính đến thời điểm hiện tại, chương trình đã phát sóng được bốn tập, các địa điểm lần lượt là dãy Himalaya, sông băng Karola, núi lửa Vesuvius và sa mạc Namib. Chỉ nghe tên đã biết không dễ quay chút nào.
Vì chương trình nổi tiếng khắc nghiệt và yêu cầu cao, nên những ngôi sao có chút tiếng tăm đều không muốn chịu khổ mà tham gia. Nhưng nếu không có người nổi tiếng, tỷ suất người xem lại thấp. Do đó, khi mời khách mời, tổ sản xuất thường chi mức thù lao khá hậu hĩnh.
“Lần này quay ở đâu ạ?” – Diệp Thanh Trầm hỏi với giọng nhàn nhạt.
Cùng lúc với câu nói, từ đầu dây bên kia còn vang lên tiếng “tạch” nhỏ khi bật lửa.
Kim Hàm gần như phản ứng ngay lập tức: “Em hút thuốc à?”
Điếu thuốc vừa được châm, loại thuốc lá nhẹ mùi nho dịu tan nhanh trong gió lạnh.
Cô lười nhác đáp: “Vâng.”
Giữa hai lông mày của Kim Hàm hiện vài nếp nhăn: “Trước đây chị đã bảo em bỏ thuốc, em chẳng nghe gì cả.”
Diệp Thanh Trầm tựa vào lan can, ánh mắt lơ đãng nhìn xa xăm: “Em không nghiện, chỉ thỉnh thoảng hút một điếu thôi.”
“Thôi, chị cũng không quản nổi em. Nhưng nhớ cẩn thận đừng để bị chụp lại, tránh thêm vết đen.” Kim Hàm thở dài.
“Địa điểm quay lần này là khu vực không người Khương Thang, nơi được mệnh danh là ‘cấm địa sinh mạng’.”
Vì đây là nơi nghe tên đã thấy nguy hiểm, Kim Hàm không nhịn được mà khuyên nhủ: “Em suy nghĩ kỹ đi, nếu không nhận cũng không sao, chị có thể tranh thủ tìm cho em mấy chương trình khác, đảm bảo không có thời gian trống trước khi vào đoàn phim.”
Diệp Thanh Trầm chỉ suy nghĩ đúng ba giây: “Không cần đâu, em sẽ đi.”
Kim Hàm im lặng một lúc, không mấy bất ngờ. Cô ấy biết trước sẽ là như vậy.
Nếu cô ấy là sếp của công ty, nhất định sẽ trao cho Diệp Thanh Trầm giải nhân viên gương mẫu trong buổi tổng kết cuối năm.
Cuộc gọi kết thúc, Kim Hàm đứng trước cửa sổ, xoa xoa huyệt thái dương.
Gió lạnh thổi không ngừng, đập vào kính phát ra âm thanh “ù ù”. Hình như lúc ký hợp đồng với Diệp Thanh Trầm cũng là một mùa đông như thế, chỉ khác là khi đó đang có tuyết rơi. Tuyết ở Toàn Châu đến sớm hơn các thành phố khác, bay bay như hoa liễu, chỉ trong chớp mắt đã phủ trắng mặt đất.
Khi đó, Kim Hàm đang ngồi ở tầng hai quán cà phê, chờ bàn chuyện hợp tác.
Dưới toà nhà, Diệp Thanh Trầm dáng người mảnh khảnh, mặc áo bông hoa cũ kỹ và quần bông, trước ngực lấm vài vết dầu khi làm phụ bếp, nhưng gương mặt thì sạch sẽ rạng ngời. Cô cắt tóc ngắn trông giống như con trai, xách hộp cơm đầy đủ các món, quen thuộc bước vào một văn phòng gần đó, giao phần cơm cho khách đặt hàng.
Thiếu nữ mới chỉ khoảng mười lăm tuổi, nhưng lại cao hơn bạn bè cùng trang lứa, nổi bật giữa đám con gái nhỏ nhắn ở miền Nam. Hơn nữa, khuôn mặt ấy thực sự khiến người ta khó quên, xứng đáng với hai chữ “kinh diễm”.
Là vẻ đẹp mị hoặc nhưng không tục, đường nét gương mặt mang chút âm trầm. Trong không khí lạnh giá, chóp mũi đỏ ửng, đôi mắt sâu thẳm phát ra ánh sáng khao khát. Trên người cô có khí chất đặc biệt giữa nguy hiểm và ngây thơ, tựa viên minh châu phủ bụi, chỉ đợi người có con mắt tinh tường phát hiện.
Kim Hàm gần như quyết định ký hợp đồng ngay lập tức.
Cô ấy nhớ hôm ký hợp đồng, Diệp Thanh Trầm đứng thẳng trong văn phòng công ty, nói với cô: “Tôi sẽ mang lại lợi ích cho công ty, nhưng tôi có hai điều kiện: Thứ nhất, xoá sạch quá khứ của tôi, tạm thời không đi theo hướng kể khổ; thứ hai, chị phải giúp tôi tránh tất cả những bữa tiệc có quy tắc ngầm. Quay phim rác cũng không sao, vì tôi có thể tẩy trắng, nhưng nếu dính đến quy tắc ngầm thì sẽ không thể thoát được.”
Kim Hàm bất ngờ trước sự tinh tường của cô gái trẻ, đồng thời hiểu được cô thật sự có ý định nổi tiếng.
Hai điều kiện này không khó, vì thế Kim Hàm đã đồng ý.
Kim Hàm chứng kiến Diệp Thanh Trầm dần nâng cao khả năng diễn xuất từ những vai phụ, chăm chỉ học hỏi. Ấn tượng sâu sắc nhất là hai năm trước khi quay phim truyền hình 《Phá Thành》, vai nữ thứ hai ban đầu là Tô Phi đột nhiên nhập viện, cần người thay gấp. Các diễn viên phụ khác đều sợ bị Tô Phi ghi hận, không ai dám nhận, chỉ có Diệp Thanh Trầm nhận vai.
Quyết định ấy mở đầu cho chuỗi ngày bị bôi nhọ của Diệp Thanh Trầm, nhưng cũng là bước ngoặt khiến người ta nhớ đến cô.
Fan cuồng của Tô Phi như mất lý trí, mắng Diệp Thanh Trầm cướp vai, có chống lưng nên mới vào đoàn, khiến người ngoài cuộc cũng ghét lây.
Nhưng oan cho Diệp Thanh Trầm, cô lấy đâu ra tiền để đầu tư?
Lời mắng chửi như dây leo mùa xuân, bám vào là leo mãi không dứt.
Kim Hàm tưởng cô sẽ buồn, nhưng không, Diệp Thanh Trầm lập tức đưa ra quyết định—không giải thích, mà tiếp tục bị ghét, càng bị ghét lại càng tiến lên.
Quyết đoán đến mức khiến người khác phải nhìn bằng con mắt khác. Và kết quả cũng như dự đoán.
Kim Hàm biết, người có mục tiêu và quyết tâm như vậy, sớm muộn cũng sẽ chiếm được chỗ đứng trong giới giải trí đầy thị phi này.
……
Tháng Tư, chim én về, cỏ xanh mướt.
Tối Chủ nhật, 9 giờ, chương trình 《Theo chân chúng tôi đi thám hiểm》 chính thức công bố kỳ thứ năm: “Vùng đất không người Khương Thang – Giải cứu linh dương”.
Trang chủ nhanh chóng đăng tải danh sách khách mời và poster. Đứng đầu là nữ diễn viên nổi tiếng của giới giải trí: Diệp Thanh Trầm.
Tấm poster được chụp rất đẹp, hậu cảnh mờ ảo là một góc phong cảnh Khương Thang, cô mặc váy đỏ, làn da trắng như tuyết, nổi bật vẻ yêu kiều thanh tú.
Ngoại hình Diệp Thanh Trầm mang nét quyến rũ pha lẫn mê hoặc, đôi mắt long lanh, sống mũi cao vừa phải. Đứng đó luôn khiến người ta bị thu hút, ai nhìn cũng tưởng cô lớn lên ở vùng Tân Cương. Gương mặt cô so với mười năm trước không khác mấy, chỉ là trưởng thành hơn, có phần sắc sảo. Với nét đẹp này, đóng vai tuyệt thế giai nhân trên phim cũng không hề quá đà, ngay cả antifan cũng chẳng dám nói cô không xứng.
Vì thế, những tin đồn về việc cô phẫu thuật thẩm mỹ ngày càng nhiều—cô đẹp như vậy, chắc chắn là dao kéo! Cái mũi đó có thể trượt tuyết, gò má chắc chắn đã gọt sửa!
Người này nói một câu, người kia nói một câu, còn chắc chắn hơn cả chính cô.
Tài khoản chính thức của chương trình ngay lập tức bị các bình luận công kích vây kín.
Không quá lời khi nói, kể từ lúc chương trình được phát sóng đến nay, chưa từng có độ hot cao như vậy.
Tổng cộng công bố sáu khách mời, nhưng trong phần bình luận hầu như không ai nhắc đến năm người còn lại, tất cả đều nói về Diệp Thanh Trầm.
[Diệp Thanh Trầm mà cũng dám tham gia à? Chờ bị vả mặt đi.]
[Cô ta vì tiền mà điên rồi à? Không biết là người có chút tên tuổi đều từ chối sao?]
[Tôi thích chương trình này vì nó đặc biệt, Diệp Thanh Trầm làm tôi mất hết thiện cảm với tổ sản xuất.]
[Tôi để sẵn lời ở đây: Diệp Thanh Trầm đừng có giữa chừng lại khóc lóc đòi về đấy nhé!]
[Bỏ đi thì hơn, không thì tôi phải “tung chiêu” mất!]
[Chương trình tôi thích nhất cũng bị làm bẩn rồi, tạm biệt cũng không kịp vẫy tay.]
[Chị này tranh tài nguyên với mấy hot girl mạng làm gì vậy?]
[Nói thật, tôi chưa từng đoán được bước tiếp theo Diệp Thanh Trầm sẽ làm gì động trời.]
[Vụ đẩy người ở phim trường giải thích đi, giải thích đi, giải thích đi.]
[Bên trên phát điên rồi à? Chuyện đó giải thích rõ ràng từ lâu rồi còn gì.]
[Tôi không tin Tô Phi sẽ làm chuyện đó.]
[...Vậy các người muốn Diệp Thanh Trầm làm sao? Không giải thích thì bảo chột dạ, giải thích thì lại không tin, lời hay ý đẹp các người nói hết rồi, Thanh Đoàn bọn tôi cũng chịu không nổi nữa.]
[Không hiểu nên hỏi, “Thanh Đoàn” là gì vậy?]
[Fan của Diệp Thanh Trầm gọi là “Thanh Đoàn”.]
[Diệp Thanh Trầm mà cũng có fan à???]
Chủ nhật ồn ào cuối cùng cũng qua.
Nhưng làn sóng chế giễu dưới tài khoản chính thức vẫn chưa dứt, ngược lại càng lúc càng mạnh.
Tổ chương trình thì lại rất vui, bất kể bị mắng chửi thế nào, miễn là có Diệp Thanh Trầm tham gia thì độ hot đã có. Đạo diễn nhìn vào phần bình luận tăng chóng mặt cũng có thể đoán được lượt xem của tập thứ năm sẽ đạt mức chưa từng có!
Ngày hôm sau, tổ chương trình sắp xếp xe đến đón Diệp Thanh Trầm. Khi xe chạy theo định vị đến một khu dân nhà cũ kỹ, tất cả mọi người đều sững sờ.
Chỗ này tệ quá rồi…
Sau cú sốc ngắn ngủi, đạo diễn đích thân xuống xe giúp cô chuyển hành lý.
Diệp Thanh Trầm là khách mời quan trọng nhất của mùa này, hầu hết các hoạt động tuyên truyền đều lấy cô làm trung tâm. Dù sao thì mức độ nổi tiếng của cô - một diễn viên tuyến hai - so với mấy hot girl hot boy trên mạng và người thường cũng cao hơn gấp mấy lần, mà độ hot cô mang lại thì ai cũng nhìn thấy rõ.
Sau khi đến sân bay Bắc Đô, Diệp Thanh Trầm hội ngộ với các khách mời khác.
Tập này có tổng cộng sáu khách mời, ngoài Diệp Thanh Trầm còn có nhà thám hiểm nổi tiếng Từ Hội, hot TikToker nổi danh về mảng ca hát Chu Tử Giai, người thường Ô Tư Nguyên, nữ diễn viên trẻ Lý Tư Tư và nam diễn viên Triệu Nguyên.
Diệp Thanh Trầm chẳng quen ai cả.
Hiếm thật. Cô có chút cảm khái. Dù sao cũng rất ít khi gặp cảnh cả nhóm khách mời không ai nổi tiếng bằng mình, bảo sao lần này ngay cả đạo diễn cũng tự thân đến đón. Không đón không được, chương trình này rõ ràng đang nhắm đến việc nhờ cô lên hot search mà.
Nổi tiếng thật tốt.
Chào hỏi xong xuôi, Diệp Thanh Trầm ngồi yên vào chỗ máy quay, không nhúc nhích.
Vừa lướt Weilang một chút, cô đã thấy từ khóa đang đứng đầu hot search là #Lục Hành Châu và Đỗ Nhược hợp tác#.
Phần bình luận thì yên bình đến ngỡ ngàng.
[Trời, là nhà thiết kế người Hoa nổi tiếng quốc tế Đỗ Nhược mà tôi biết đó sao?]
[Ảnh đế đúng là ảnh đế, yêu cầu người mẫu của Đỗ Nhược rất cao, lần này không chọn người mẫu chuyên nghiệp hợp tác đã đủ cho thấy thực lực của chồng tôi rồi đúng không!]
[Lục Hành Châu cưới em đi!]
[Tôi nhảy xoắn ốc lên trời luôn! Lại được nhìn ảnh đẹp của chồng rồi!]
[Tình địch rút kiếm đi! Anh ấy là chồng tôi!]
[Nói mới nhớ, tay của chồng hồi phục chưa? Đã đi chụp hình thì chắc không sao đâu nhỉ?]
[Thương chồng tôi quá, chồng tôi thật chuyên nghiệp, bị thương vẫn làm việc!]
[Nguồn tin nội bộ nói tay anh vẫn chưa lành hẳn, nên gần đây không nhận kịch bản, chỉ chụp ảnh thôi chắc ổn.]
[Giải thưởng lao động chăm chỉ nhất: Lục Hành Châu.]
Không trách được fan của Lục Hành Châu bị cư dân mạng gọi là “biểu tượng văn minh” – không gây war, không dìm người khác, chỉ tập trung vào idol nhà mình. So với bình luận dành cho Diệp Thanh Trầm như “cút đi”, “không tiễn”, “fan quay xe”, thì đúng là khác một trời một vực.
Đôi khi, so sánh người với người chỉ khiến người ta tức chết.
Ảnh đế Lục Hành Châu tính tình khiêm tốn, bình thường rất hiếm khi lên hot search, ngoại trừ lần trước về nước tham gia lễ trao giải thì gây chú ý lớn, sau đó gần như không còn tin tức gì nữa.
Tuy nhiên, Diệp Thanh Trầm không mấy hứng thú với Lục Hành Châu, chỉ lướt qua vài giây rồi tắt màn hình.
Cảm nhận duy nhất của cô là —
Làm chồng của nhiều người như vậy, chắc cũng mệt lắm?
(P/S: Không có ý tục tĩu gì đâu nhé.)
“Chị có muốn hợp tác với ảnh đế Lục không?” Hàn Tiểu Đồng nhìn vẻ mặt cô, thuận miệng hỏi.
“Đương nhiên là không, chị đâu có ngốc.” Diệp Thanh Trầm đáp.
“Tại sao chứ, ai cũng mong được hợp tác với anh ấy mà?” Hàn Tiểu Đồng không hiểu.
“Lý do rất đơn giản.” Vẻ mặt Diệp Thanh Trầm không đổi.
“Chị lấy ví dụ cho em dễ hiểu nhé. Có một loại thảo dược tên là Thất diệp nhất chi hoa, nông dân trồng thuốc đều muốn có nó, nhưng xung quanh nó luôn có rắn độc canh giữ, chỉ cần đụng vào nó, rắn độc sẽ lập tức lao đến. Trong giới giải trí, Lục Hành Châu chính là loại tồn tại như vậy.”
Diệp Thanh Trầm có một ưu điểm, đó là rất biết thân biết phận, biết rõ ai là người không thể đụng vào.
Đối với kiểu người như Lục Hành Châu – nổi tiếng hơn cô quá nhiều – cô luôn giữ thái độ kính nhi viễn chi (kính trọng nhưng không tới gần). Tránh được thì tránh, khỏi rước họa vào thân. Dù sao người ta chỉ cần nói một câu cũng có thể phá hủy sự nghiệp mà cô vất vả mới gây dựng được.
Cô biết mình dễ bị ghét, lại càng rõ fan của ảnh đế đông đến mức nào. Dính vào anh một khi bị công kích, thì đúng là tám con ngựa cũng kéo không lại.
Hàn Tiểu Đồng không nói thêm gì nữa, lấy gối cổ chữ U đeo lên cổ Diệp Thanh Trầm, chương trình còn chưa bắt đầu mà đã đầy lo lắng: “Nghe nói chỗ đó có nhiều động vật hoang dã nguy hiểm, chị quay hình nhất định đừng đi một mình.”
Quả nhiên, bản tính “bà mẹ già” sớm muộn gì cũng lộ ra.
Hồi sau Tết khi Hàn Tiểu Đồng quay lại làm việc, vừa mở cửa nhà Diệp Thanh Trầm đã thấy cằm cô lại nhọn hơn một chút. Dùng ngón chân cũng đoán ra là cô lại ăn nốt mấy hộp cơm trong tủ lạnh rồi tiếp tục bữa ăn bữa không. Dù gì thì cô làm gì cũng được, chỉ là nấu ăn thì không, tất nhiên điều này cũng liên quan đến chuyện gần như ba trăm ngày trong năm cô đều ở đoàn phim.
Vì vậy, trước khi lên show, Hàn Tiểu Đồng lại cố gắng phối hợp thực đơn dinh dưỡng, nhất quyết muốn giúp Diệp Thanh Trầm tăng cân trở lại một chút, để lên hình đỡ bị chê “vì tình mà gầy”.
Mấy năm qua, Diệp Thanh Trầm đã bị “bà mẹ già” này hành hạ không ít. Cô lập tức đeo tai nghe giả vờ nghe nhạc, lim dim mắt trả lời: “Tổ chương trình đã khảo sát địa điểm từ sớm rồi, khách mời chỉ cần tham gia vài trò chơi thôi, không nguy hiểm đâu. Hơn nữa, vào khu cấm mà không xin phép là sẽ bị phạt và giam giữ đó.”
Hàn Tiểu Đồng vẫn có dự cảm chẳng lành, cứ thấy chuyến đi lần này không đơn giản như vậy.
Điện thoại rung lên, Diệp Thanh Trầm mở mắt, thấy Kỷ Tinh Nghiêu gửi tin nhắn đến.
Kỷ Tinh Nghiêu – nam chính của 《Hồ sơ điều tra 1989》 – cũng chính là đối tượng tin đồn của cô hiện tại.
Thật ra mấy tin đồn này không phải Diệp Thanh Trầm cố tình tạo ra, chỉ là có vài tay săn ảnh không ưa cô, lén theo dõi rồi chụp mấy tấm ảnh mờ mờ, góc chụp không rõ, thế là lan truyền thành tin thật.
Nhưng nếu không cần thiết, Diệp Thanh Trầm cũng chẳng chủ động đính chính.
Kiểu nhiệt độ tự nhiên như thế này, ai trong nghề cũng hiểu là để tạo độ hot cho phim truyền hình. Đạo diễn cũng không yêu cầu diễn viên phải lên tiếng làm rõ, đợi khi đủ hot rồi thì mới tung ra tuyên bố: “Tin đồn là giả, chỉ là hợp tác.”
Hầu như bộ phim nào phát sóng cũng kèm theo tin đồn yêu đương, chẳng ai còn thấy lạ nữa.
Nhưng như thế cũng không ngăn được cư dân mạng "tiêu chuẩn kép".
Thấy tag #Kỷ Tinh Nghiêu - Tô Phi#, phản ứng của cư dân mạng là —
“Wow, Kỷ Tinh Nghiêu và Tô Phi thật là xứng đôi, trai tài gái sắc. Dù biết là chiêu tạo độ hot cho phim nhưng... cặp đôi này tôi xin phép ship trước!”
Còn thấy tag #Kỷ Tinh Nghiêu - Diệp Thanh Trầm#, thì bình luận lại thành —
“Diệp Thanh Trầm cút đi, cô nghĩ cô xứng chắc? Kỷ Tinh Nghiêu không phải là người cô có thể với tới đâu. Muốn tạo tin đồn thì làm ơn chọn người khác đi, chồng chúng tôi đẹp một mình là đủ rồi.”
Thật là tiêu chuẩn kép đến phát điên.
Nhưng các fan này có lẽ không biết, “chồng” của họ – người “đẹp một mình” đó – lại khá thích Diệp Thanh Trầm.
Kỷ Tinh Nghiêu: Em dám nhận lời tham gia chương trình 《Theo chúng tôi đi thám hiểm》 à? Em biết có nghệ sĩ từng tham gia suýt đột tử không?
Diệp Thanh Trầm biết đến chương trình này chính vì bản tin đó. Nhưng người đó được cấp cứu kịp thời, giờ vẫn sống khỏe mạnh.
Diệp Thanh Trầm: Biết. Người ta thể trạng yếu, không chịu nổi cường độ, còn giả mạo giấy khám sức khỏe để được nhận show.
Kỷ Tinh Nghiêu nổi giận: Em cũng là con gái đó!
Diệp Thanh Trầm thản nhiên: Con gái thì sao, con gái nào cũng giống cô ấy à? Em rất khỏe.
Kỷ Tinh Nghiêu: Ý anh không phải vậy...
Đúng lúc tiếp viên nhắc tắt máy, Diệp Thanh Trầm không trả lời nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi.