Một ngày mệt mỏi cuối cùng cũng qua đi, đêm lại lạnh hơn.

Áo khoác chống gió của Diệp Thanh Trầm bị đá làm rách mấy chỗ. Ban ngày bận rộn quay phim, cô không thấy có gì bất thường, đến tối mới phát hiện gió lạnh cứ lùa thẳng vào chỗ rách.

Nhân viên trong đoàn nhóm lửa ngoài xe, treo một nồi canh gừng trên đó, mùi gừng đậm đà lan tỏa trong không khí.

Flycam đã bay gần cả ngày nhưng trên màn hình giám sát vẫn không có tin tức gì từ chương trình 《Theo chân chúng tôi đi thám hiểm》. Lục Hành Châu thu hồi flycam, cất vào chỗ cũ rồi nói với Diệp Thanh Trầm: 

“Sáng mai anh sẽ tìm tiếp, em đừng lo. Nếu không được thì chiều mai anh đưa em ra ngoài.”

Diệp Thanh Trầm không nói gì, cô sợ lạnh, rụt cổ lại đi theo sau Lục Hành Châu, trông cứ như con chim cút nhỏ.

Lục Hành Châu mở cửa xe, cảm thấy có gì đó không ổn, quay đầu lại thì thấy môi Diệp Thanh Trầm đã tím tái, sắc mặt trắng bệch: “Sao thế, lạnh à?”

Nói rồi anh mới phát hiện áo cô đã rách. Ban ngày mặc đồ mỏng quay phim giữa gió, đến tối lại mặc áo rách ngồi thêm nửa tiếng, dù có thân thể khỏe đến đâu cũng không chịu nổi. Vậy mà cô vẫn không hé răng, cứ lặng lẽ chịu đựng.

Lục Hành Châu đột nhiên cảm thấy hối hận vì phát hiện quá muộn. Anh lập tức đưa cô lên xe, giọng hơi gấp: “Lạnh như vậy sao không nói với anh? Cởi áo ra, mặc tạm của anh trước đã.”

Trong xe ấm áp hơn bên ngoài, Diệp Thanh Trầm dần bình thường trở lại, môi cũng đã có chút huyết sắc. Cô làm theo lời anh: “Em chỉ không muốn làm phiền mọi người.”

Dù sao cũng chẳng quen biết gì mấy, cô đã thấy ngại vì được ăn ở cùng họ rồi.

“Em lúc nào cũng vậy sao? Vì sợ làm phiền người khác nên thà nhịn còn hơn?”
Lục Hành Châu mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo khoác dày, khoác lên người cô. Chiếc áo rộng bao trọn cơ thể nhỏ bé, khiến cô trông càng mảnh mai, như thể chỉ một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay.

Giới giải trí quả thật quá khắt khe với nữ nghệ sĩ, ai cũng giảm cân để đạt chuẩn, nhưng Diệp Thanh Trầm còn gầy hơn cả số đông. Dưới chiếc áo len trắng, đôi vai của cô là kiểu vai vuông mà bao người mơ ước, nhưng lại gầy đến mức lộ rõ cả xương.

Diệp Thanh Trầm nhàn nhạt nói: “Làm phiền người khác thì không hay lắm.”

Lục Hành Châu nhìn cô thật sâu. Anh không thể đánh giá cách cô sống, chỉ thấy có chút xót xa: “Sau này nếu còn gặp lại anh thì không cần khách sáo như vậy.”

Diệp Thanh Trầm lại nhếch môi, dùng thái độ mập mờ quen thuộc với người ngoài để hỏi: “Vì sao?”

Lục Hành Châu không đổi giọng, khẽ cong môi: “Không vì sao cả. Chẳng lẽ em nghĩ anh là kiểu người lạnh lùng vô cảm? Em không biết người ta nhận xét anh ‘ấm áp dễ gần’ à?”

Diệp Thanh Trầm: “……”

Cô thật sự không biết. Cô cũng không dám nói là mình chẳng quan tâm đến anh, kẻo lại khiến không khí thêm ngượng ngùng.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô chỉ nói một câu: “Cảm ơn anh. Nhưng với vị trí của em, chắc cũng không có cơ hội gặp lại anh nữa đâu.”

Họ cách nhau núi cao biển rộng, muốn đuổi kịp anh gần như là điều không thể.

Lục Hành Châu làm như không nghe ra ý cô muốn giữ khoảng cách, chỉ cười nhàn nhạt rồi nói: “Ngủ ngon.”

Nói xong liền xuống xe.

Nửa đêm, khi Diệp Thanh Trầm vừa leo lên giường chuẩn bị ngủ, cửa xe lại bị đẩy ra.

Lục Hành Châu bưng một bát canh gừng lên, gương mặt điển trai ẩn hiện vẻ dịu dàng khó nhận ra: “Uống rồi hãy ngủ.”

Một gương mặt thế này, dù là biểu cảm gì cũng khiến người khác rung động. Anh nổi tiếng lâu như vậy cũng không phải không có lý.

Anh đứng trước giường, lưng xoay về phía ánh đèn, đưa canh gừng cho cô. Trong khoảnh khắc đó, Diệp Thanh Trầm cảm thấy như đang cùng anh sống chung. Nhưng rất nhanh cô đã tự giễu, cảm thấy mình thật hoang tưởng. Đừng nói đến chuyện có được cuộc sống bình thường, kể cả có thì người cùng sống cũng sẽ không phải là Lục Hành Châu.

“Cảm ơn.” Diệp Thanh Trầm bưng bát canh gừng, chậm rãi uống từng ngụm.

Cơ thể dần ấm lên, trên trán và cổ cô bắt đầu rịn ra mồ hôi li ti, dưới ánh đèn nhìn long lanh rất đẹp. Nhưng khoảnh khắc sau, mồ hôi ấy lập tức biến mất khi cô nhìn thấy Lục Hành Châu khóa cửa xe lại, rồi trải vài bộ đồ xuống thảm cạnh giường.

Diệp Thanh Trầm: “Anh làm gì vậy?”

Lục Hành Châu có vẻ ngạc nhiên: “Không nhìn ra à? Đi ngủ.”

Diệp Thanh Trầm lập tức ngồi bật dậy: “Anh ngủ ở đây á?”

Cô nam quả nữ chung một phòng, đối phương lại là ảnh đế Lục Hành Châu, thế này sao mà được?

Lục Hành Châu nhéo cổ, bật cười: “Ừ. Sao thế, thấy anh nằm dưới đất em xót à, muốn nhường nửa giường cho anh?”

Trong mắt Lục Hành Châu, Diệp Thanh Trầm giống như con mèo nuôi trong nhà, biểu cảm thay đổi như lật bàn tay. Trêu một cái là giơ vuốt cào, bị chọc giận thì lại giả vờ như chưa có gì, nhưng thực chất chỉ muốn đạp anh ra xa.

Cảm giác này thật mới mẻ, khiến anh không kìm được muốn “trêu mèo”, muốn thò tay vuốt ve lớp lông mềm nơi cổ nó, cảm nhận sự ấm áp, nghe nó kêu lên đầy thoả mãn.

Nhưng muốn “vuốt mèo” rõ ràng là việc còn xa, nên anh quyết định cứ “trêu mèo” trước đã.

Quả nhiên, Diệp Thanh Trầm lập tức xuống giường, hơi hoảng: “Vậy anh ngủ trên giường, em… em đi tìm Đỗ lão sư kiếm chỗ ngủ tạm vậy.”

Lục Hành Châu cười xấu xa. Dù có là ảnh đế, thì bản chất thích đùa của anh cũng chưa bao giờ mất đi: 

“Ở đây chỉ có anh đi một mình một xe. Em mà ra ngoài, mọi người nhất định phải phân lại chỗ ngủ. Em chắc là muốn làm phiền đến cả đoàn?”

Diệp Thanh Trầm khựng lại như bị nắm đúng điểm yếu. Đúng là cô không muốn làm phiền ai, nhưng...

“So với làm phiền cả đoàn, rõ ràng làm phiền một mình anh hợp lý hơn.”

Lục Hành Châu rất giỏi chơi chữ, nói câu nào là có lý câu ấy, khiến người ta không thể phản bác. Cuối cùng anh còn lịch sự nói thêm:

“Em ngủ trên giường đi. Dù sao anh cũng là đàn ông, không thể để em ngủ dưới đất được.”

Diệp Thanh Trầm đứng nguyên một chỗ, rất lâu không nhúc nhích, rõ ràng vẫn còn đang do dự.

Lục Hành Châu cúi đầu cười khẽ, cuối cùng cũng không nhịn được, đưa tay xoa nhẹ đầu cô.

Thành tựu “vuốt mèo” hôm nay: hoàn tất.

Diệp Thanh Trầm sững sờ nhìn anh, không tin nổi.

— Từ bé tới giờ cô chưa từng bị ai xoa đầu cả!

Ảnh đế có ý gì với cô không vậy?

Ý nghĩ đó vừa nảy ra đã bị cô lập tức phủ nhận. Thật lòng mà nói, cô không có học vấn, không gia thế, chỉ có gương mặt là tạm được, ảnh đế sao có thể thích kiểu người nông cạn như cô được...

Nhưng mà, lỡ đâu anh ấy thật sự không chê người nông cạn thì sao?

Diệp Thanh Trầm mất ngủ nghiêm trọng.

Tất cả cứ như mơ, cô không những được hợp tác với ảnh đế mà còn “ngủ chung” với ảnh đế nữa! Điều khiến người ta bối rối là thái độ của anh đối với cô — rõ ràng không quen thân, nhưng sao lại cứ như đã biết nhau từ lâu, chẳng hề khách sáo… Hay là tính cách của ảnh đế vốn vậy, ai gặp cũng như người quen?

Lục Hành Châu lúc ngủ rất yên tĩnh, không ngáy, cả chiếc xe yên lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi. Nhưng cô lại trằn trọc mãi không ngủ được, cuối cùng còn cảm thấy buồn tiểu, chắc là do uống quá nhiều canh gừng.

Nhưng bồn cầu trong xe hỏng rồi, mọi người xe khác thì đã ngủ, giờ biết làm sao?

Diệp Thanh Trầm cẩn thận ngồi dậy, len lén vòng qua thân hình cao lớn hơn một mét tám của Lục Hành Châu, nhẹ nhàng mở cửa xe. Cô nghĩ: có thể không làm phiền ai thì nhất định sẽ không làm phiền ai, vậy nên cô quyết định ra ngoài tự giải quyết nhu cầu.

Nhưng không biết bước nào xảy ra sơ suất, phía sau cô chợt vang lên một tiếng gọi trầm khàn: “Diệp Thanh Trầm.”

Giọng anh vừa thấp vừa khàn, chẳng còn chút ý cười nào như ban ngày.

“Xin lỗi, em làm anh tỉnh à?” 

Diệp Thanh Trầm quay lại nhìn, trong ánh sáng lờ mờ, thấy ảnh đế đã ngồi dậy với vẻ mặt còn ngái ngủ. Người đàn ông vốn luôn xuất hiện trên bìa tạp chí với vẻ ngạo nghễ giờ lại tóc tai rối bù, cổ áo lỏng lẻo, nhìn thực sự hút mắt. Bảo sao fan cứ gọi anh là “chồng”.

Dù Lục Hành Châu hiếm khi lên hot search, nhưng có một chuyện cô nhớ rất rõ.

Lúc đó anh mới nuôi một con mèo lông trắng mềm mịn, đăng mấy tấm ảnh lên Weilang. Trong đó có tấm con mèo nằm ngủ trên đùi anh, fan bên dưới thì phát cuồng.

Tất cả bình luận đều là: “Ghen tị với con mèo, được ngủ trên đùi chồng!”

Mà giờ “chồng” của họ lại đang nằm bên cạnh cô, còn để lộ bộ dạng mơ màng ngái ngủ... Diệp Thanh Trầm chẳng thấy vinh dự chút nào, ngược lại còn lo ngay ngáy. Nếu bị chụp rồi tung ra ngoài, cô cách scandal “Diệp Thanh Trầm cút khỏi giới giải trí” cũng không xa.

“Không sao. Em định đi đâu thế?” Lục Hành Châu tỉnh táo lại, bật đèn lên, trở về vẻ ngoài như ban ngày.

Sự dịu dàng ấy hình như chỉ tồn tại trong khoảnh khắc vừa tỉnh dậy. Nhưng mái tóc rũ xuống che bớt ánh mắt, trông anh lúc này lại có vẻ thân thiện hơn thường ngày.

Diệp Thanh Trầm do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: “Đi vệ sinh…”

……

Nửa đêm canh ba, nơi đồng hoang dã ngoại, Diệp Thanh Trầm đứng ngượng ngùng ở cửa nhà xe di động, đến mức cảm giác ngón chân có thể cào đất ra thành một tòa lâu đài ảo mộng.

Đã là rạng sáng, gió lạnh thổi vù vù qua vùng đất hoang không một bóng người.

Bầu trời tối đen, những ngôi sao thưa thớt lác đác tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.

Diệp Thanh Trầm bật đèn pin trên điện thoại, Lục Hành Châu đi phía sau, cả hai không trò chuyện, chỉ lặng lẽ bước đi.

Đi được một đoạn, cách xa nhà xe một chút cô mới dừng lại, trong lòng không ngừng phỏng đoán:

Ảnh đế còn định đi theo cô đến khi nào nữa?

Chẳng lẽ muốn nắm tay cô vào nhà vệ sinh à?

Không thấy ngại sao? Không cần tránh nghi ngờ à?

Trợ lý của anh nhìn thấy cô thì như nhìn thấy mãnh thú mà chính chủ thì lại hành động thế này ư?

Hay là… thật sự anh có ý gì đó với cô? Không đúng, Diệp Thanh Trầm, cô tự tin hơi quá rồi đấy!

Lục Hành Châu khoanh tay, hứng thú nhìn bóng lưng gầy gò của người phụ nữ phía trước, anh không nói lời nào, chờ cô tự quay đầu lại.

Quả nhiên, Diệp Thanh Trầm quay đầu.

Cô cứng người, miễn cưỡng nói: “Ảnh đế Lục, đưa đến đây thôi, anh đừng đi tiếp nữa.”

Lục Hành Châu bật cười khẽ, ánh mắt thoáng thay đổi, mang chút vẻ trêu đùa, chỉ là đêm tối che lấp hết thảy.

Anh nói: “Chúng ta ngủ chung rồi, sao còn xa lạ như vậy?”

Nếu nói Lục Hành Châu có sở thích gì, thì chắc là chọc mèo. Nhất là, con mèo trước mắt này, dường như còn thú vị hơn cả con mèo Anh lông ngắn nhà anh nuôi.

Anh cứ liên tục nói những câu ám chỉ như vậy khiến Diệp Thanh Trầm không nhịn được mà nghẹn giọng: 

“Ảnh đế Lục, tiền bối Lục, ăn thì có thể ăn bậy, nhưng nói không được nói bậy. Anh chắc chắn hiểu rõ đạo lý này hơn em.”

Lục Hành Châu nhướng mày, giọng điệu vui vẻ: “Anh nói là ngủ cùng phòng, em đang nghĩ gì vậy?”

Diệp Thanh Trầm nghẹn lời: “……”

Cô hoàn toàn không biết nói gì, đầu óc của Lục Hành Châu thật sự không thể dùng lối suy nghĩ bình thường để hiểu: “Anh có thể dừng lại rồi.”

Lục Hành Châu giơ tay, có phần tiếc nuối: “Được thôi.”

Diệp Thanh Trầm vừa đi vừa quay đầu lại liên tục, sợ Lục Hành Châu đột nhiên đi theo mình.

May là lần này anh giữ đúng lời.

Sau khi giải quyết xong, đang trên đường trở về, Diệp Thanh Trầm chợt cảm thấy xung quanh yên ắng bất thường. Trong hoàn cảnh đối mặt nguy hiểm, con người thường có trực giác kỳ lạ, như lúc này, cô đột nhiên dừng bước.

Ánh đèn điện thoại xoay vài vòng, rọi về phía xa, liền bắt gặp một đôi mắt đen láy sáng long lanh.

Tim Diệp Thanh Trầm đập thình thịch, thậm chí không thở nổi, mồ hôi lạnh túa ra, nỗi sợ lên đến đỉnh điểm. Cô lùi lại vài bước một cách vô thức, gần như ngã ngồi xuống đất, lóng ngóng tắt đèn điện thoại.

Đó là một con vật hoang không rõ loài gì, ước chừng cách không quá mười mét. Diệp Thanh Trầm cảm thấy như mình có thể nghe thấy tiếng thở phì phò của nó.

Can đảm ư? Đã tiêu xài hết khi đối đầu với con gấu nâu hôm trước rồi.

Ngồi bệt xuống đất, cô thầm thề, sau này nhất định sẽ nghe lời Kim Hàm, không nhận mấy show truyền hình kiểu này nữa.

“Diệp Thanh Trầm.” Giọng Lục Hành Châu vang lên đột ngột.

Khoảnh khắc đó, cô như nghe thấy thiên âm (âm thanh từ thiên đường), không kịp nghĩ anh xuất hiện lúc nào.

Lục Hành Châu đưa tay nắm lấy cánh tay cô, kéo dậy: “Không sao đâu, đừng sợ.”

Anh nói không sao… thì thật sự không sao.

Hai người đi một đoạn, phía sau không có động tĩnh gì. Lúc này Diệp Thanh Trầm mới nhận ra mình vẫn nắm chặt tay anh. Bàn tay đàn ông rộng lớn, đốt ngón tay dài, da thịt rắn chắc, lại tỏa ra hơi ấm trong đêm lạnh. Như thể con đường chông gai phía trước cũng trở nên dễ đi hơn.

Nhưng Diệp Thanh Trầm đột nhiên dừng lại, rồi khéo léo rút tay về: “Không đúng.”

Lục Hành Châu không để tâm đến động tác của cô: “Sao vậy?”

Cô nói: “Em cảm thấy nó vẫn còn ở đây.”

Lục Hành Châu cau mày, nghiêm túc đáp: “Anh mong là cảm giác của em là sai…”

Cả hai chậm rãi quay đầu, cứ như thể đã hẹn trước.

Dù đã chuẩn bị tâm lý, Diệp Thanh Trầm vẫn bị dọa khi bật đèn lên.

Quả nhiên, con vật to lớn kia vẫn ở cách họ chưa đến mười mét, im lặng đi theo suốt đoạn đường.

Có lẽ cảm nhận được nó không có ác ý, trong đầu cô chợt nảy ra một suy nghĩ kỳ quặc: “Chẳng lẽ… Nó… đang cần giúp đỡ sao?”

Thực tế chứng minh, cô đoán đúng.

Đó là một con bò Tây Tạng (Yak) hoang, thường thấy ở vùng hoang vu, nhưng nó có vẻ đã đi lạc.

Lại gần mới thấy bụng con bò cái rất to, chắc là sắp sinh con. Tháng 4, 5, 6 là mùa sinh sản của bò Tây Tạng, họ gặp phải cũng không lạ. Nhưng Diệp Thanh Trầm lập tức rối loạn, không biết phải làm sao trước tình huống này: “Giờ phải làm gì?”

Lục Hành Châu đầu óc xoay chuyển cực nhanh, trấn an cô: “Em bình tĩnh lại, trước đây từng đóng vai đỡ đẻ chưa?”

“Ơ?” Được anh nhắc, cô thật sự nhớ ra: “Có, em từng đóng vai bác sĩ sản khoa.”

“Tốt, giờ nhớ lại xem em đã làm gì lúc đó.”

Giọng anh đều đều, giữ ổn định cho cảm xúc của cô.

Đúng lúc đó, Chu Chí – người phát hiện cửa nhà xe của Lục Hành Châu chưa đóng khi đi vệ sinh – đã chạy tới, anh ta tức gần như sắp hộc máu: “Hai người đang làm gì thế?!”

Giữa đêm khuya, nam nữ ở một mình… không biết còn tưởng họ đang làm chuyện mờ ám.

Diệp Thanh Trầm không trả lời, cố giữ giọng ổn định: “Chu Chí, gọi mọi người dậy, lái xe qua đây!”

Chu Chí: “Hả?”

Lục Hành Châu nói ngắn gọn: “Đi đi.”

Chu Chí ngơ ngác: “Ờ…”

Chưa đầy một phút sau, bốn, năm chiếc nhà xe di động được lái tới tới, vây quanh hai người. Mọi người giờ mới hiểu chuyện gì xảy ra.

Diệp Thanh Trầm lớn tiếng nói: “Khăn! Nước ấm! Lấy cả chiếc áo gió rách của tôi nữa!”

Trong tình huống này mà cô vẫn nghĩ không nên làm bẩn đồ của ảnh đế.

Giữa đám người, một bàn tay đưa đồ cho cô rất vững vàng.

Ngẩng đầu, ánh mắt cô chạm phải ánh mắt của Lục Hành Châu, không ai né tránh.

Cô do dự như đang chờ điều gì. Mấy giây sau, anh mỉm cười: “Diệp Thanh Trầm, em làm được.”

Cô gần như gật đầu ngay lập tức: “Vâng!”

Con bò cái vẫn thở gấp trong đau đớn, đôi mắt ươn ướt như đang cầu cứu, lệ rưng rưng. Tất cả mọi người đều cảm nhận được niềm khao khát sống từ tiếng kêu khàn khàn ấy.

Không ai lên tiếng, tất cả đứng bên ngoài, dõi theo từng hành động của Diệp Thanh Trầm.

Cô không dám thở mạnh, thần kinh căng như dây đàn, cố gắng nhớ lại cảnh quay đóng vai bác sĩ sản khoa trước đây.

Dùng nhà xe chắn gió lạnh để bảo vệ bò mẹ.

Cô rửa sạch tay, đưa tay vào đường sinh sản để nắm lấy phần hàm dưới của bê con.

Lực phải nhẹ và ổn định, tránh làm tổn thương mẹ và con.

Còn gì nữa… còn gì nữa…

Đúng lúc này, Lục Hành Châu ghé sát thì thầm: “Diệp Thanh Trầm, thùng nước đã cạn rồi.”

Cô đang tập trung kéo bê con ra, cằm căng cứng, nói như nghiến răng: “Không sao, có kéo cắt không?”

Đỗ Nhược lập tức đáp: “Có, tụi tôi lúc nào cũng mang theo để chỉnh sửa quần áo.”

Diệp Thanh Trầm ôm bê con, hít sâu mùi máu tanh trong không khí: “Lục Hành Châu, anh cắt dây rốn đi.”

Sau căng thẳng, cô hoàn toàn kiệt sức, nụ cười cũng là gắng gượng.

Lục Hành Châu nhìn gương mặt mệt mỏi của cô, gật đầu: “Cắt bao nhiêu?”

Cô khàn giọng, tay đầy máu: “Để lại khoảng sáu centimet.”

Ánh mắt của anh vô cùng chuyên chú: “Được.”

Khi kéo chạm vào dây rốn, bò mẹ khẽ run lên.

Còn Lục Hành Châu bất giác nhận ra: đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh. Trước đó mấy lần anh cố tình gợi chuyện, muốn cô gọi tự nhiên hơn, đều bị cô đánh trống lảng. Lần này thì…

Bốn mươi phút trôi qua, bê con cuối cùng cũng ra đời.

Không chỉ Diệp Thanh Trầm và Lục Hành Châu, mọi người xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm, như vừa cùng nhau chiến đấu một trận thắng lớn, dù không có khói súng, nhưng cảm xúc thì chân thật vô cùng.

Cô khử trùng phần đầu dây rốn dính máu, rồi ngã ngồi xuống đất. Quá mệt, mệt hơn cả diễn phim. Khi cô ngẩng lên thì lập tức chạm vào ánh nhìn sâu thẳm của Lục Hành Châu. Anh cong mắt cười, đưa tay xoa nhẹ đầu cô: “Em làm rất tốt, rất giỏi.”

Giọng nói dịu dàng như đang dỗ dành trẻ con, nhưng lại khiến Diệp Thanh Trầm thấy ấm lòng. Cô lớn đến vậy, không cha mẹ, không bạn bè, luôn đơn độc bước đi, chưa từng được ai khen ngợi chân thành như thế. Lúc này, sống mũi cô bỗng cay cay.

Cô ngẩng đầu cười với anh, ánh mắt thường ngày luôn cảnh giác, giờ lại hiện rõ nét mềm mại ngốc nghếch sau khi buông bỏ phòng bị.

Lục Hành Châu gần như ngay lập tức nhận ra: đây là lần đầu tiên cô thực sự cười với anh.

……

Hôm sau, Diệp Thanh Trầm ngủ đến tận mười giờ sáng mới dậy. Khi tỉnh dậy, mọi người đều đang ngồi nói chuyện ngoài bãi đất trống.

Cô rửa mặt đơn giản, nghĩ thầm: may mà hôm qua chụp hình xong hết rồi, hôm nay về thành phố, dù thùng nước cạn cũng không sao.

Vừa xuống xe, những người đang nói chuyện đồng loạt quay đầu nhìn cô.

Khung cảnh này khiến cô suýt đứng không vững.

Giữa đám đông, Lục Hành Châu là người đầu tiên vỗ tay: “Hoan nghênh thiên sứ đỡ đẻ—Diệp Thanh Trầm!”

Anh vừa dẫn đầu, tiếng vỗ tay vang lên như sóng trào.

Cô xấu hổ đến nổi da gà, nghĩ thầm: Hóa ra thiết lập nhân vật của ảnh đế là thế này à?

Lúc chưa từng tiếp xúc, cô chỉ biết Lục Hành Châu là kiểu “lạnh lùng, kín đáo, nội tâm”. Lần nào anh xuất hiện cũng trông như người xa cách. Nhưng khi tiếp xúc gần, cô nhận ra anh chẳng lạnh lùng chút nào, ngược lại còn gần gũi, hoàn toàn không giống ảnh đế. Từ một tiên nhân cao cao tại thượng thì giờ đây trong mắt cô, anh đã hóa thân thành con người trần tục vô cùng ấm áp.

Suy cho cùng, cũng là vì cô không hiểu anh thật sự là người thế nào.

Vì không hiểu, nên tất cả nhận định về anh đều chỉ dừng lại ở những đoạn clip lan truyền trên mạng. Nhưng những gì nghe thấy, nhìn thấy, chưa chắc đã là sự thật. Con người vốn không thể bị hiểu thấu chỉ qua vài câu hay một khoảnh khắc.

Tiếng vỗ tay dần lắng xuống, Đỗ Nhược tuyên bố buổi ghi hình ý nghĩa này chính thức kết thúc.

Ai nấy đều có chút cảm xúc, nhất là Diệp Thanh Trầm. Cô tìm một góc ngồi xuống, chưa kịp ấm chỗ, Chu Chí đã rụt rè bước đến, lần đầu lộ ra vẻ ngại ngùng: “À… cô Diệp, trước đây tôi thiển cận, mong cô đừng để bụng.”

Qua mấy ngày tiếp xúc, nhất là màn xử lý đêm qua, anh ấy thật sự khâm phục cô.

Cô hiểu, gật đầu đáp: “Không sao, tôi quen rồi.”

Chu Chí ngượng ngùng hỏi: “Cô tối qua… không sợ sao?”

Con bò to gấp mấy lần người cô nằm ngay trước mặt, vậy mà cô không lùi nửa bước.

Cô bật cười: “Sợ chứ, nhưng đôi khi, con người còn thua cả động vật.”

Chu Chí ngẩn người, nhớ đến mấy tin tức mạng thì không nói thêm điều gì.

“Diệp Thanh Trầm.” Lục Hành Châu đi tới, ném cho cô chiếc áo khoác đã thay tối qua. Trên áo vẫn còn mùi hương nhẹ nhàng, rất dễ chịu.

“À, cảm ơn.” Cô đang mặc áo nỉ mỏng, chiếc áo khoác cũ đã bỏ rồi. Lúc được nhắc, cô mới thấy hơi lạnh. Mặc áo vào xong, cô liếc thấy Lục Hành Châu đang mở hộp đồ hộp, màu đỏ sẫm lập tức gợi lại hình ảnh đêm qua đầy máu, mùi tanh thoảng qua mũi, khiến cô bắt đầu thấy buồn nôn.

Đúng lúc Lục Hành Châu quay mặt qua thì thấy Diệp Thanh Trầm bất chợt ôm bụng: “Ọe ——”

Ảnh đế Lục đang cầm hộp đồ hộp trên tay, nét mặt khựng lại: “……”

Sáng hôm đó, khi Diệp Thanh Trầm vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, máy bay không người lái cuối cùng cũng mang về một tin tốt: đã tìm được đội chương trình truyền hình thực tế.

Sau khi thu dọn xong xuôi, dưới sự dẫn đường của máy bay không người lái, đoàn xe phía Lục Hành Châu vượt qua một vùng đầm lầy rộng lớn, cuối cùng cũng hội ngộ với đoàn chương trình.

Ngày nắng đẹp, gió cũng trở nên dịu dàng hơn hẳn.

Diệp Thanh Trầm ngồi ghế phụ, hạ nửa cửa kính, nhìn ra cánh đồng hoang và đầm lầy lướt qua tầm mắt, cho đến khi trong tầm nhìn hiện ra lá cờ màu xanh biểu thị vị trí của đoàn chương trình. Lẽ ra không có cảm giác gì, nhưng khi nhìn thấy lá cờ bay phấp phới ấy, lòng cô bỗng chốc bình ổn trở lại.

Xe vừa dừng lại, Diệp Thanh Trầm còn chưa kịp xuống thì đã bị Hàn Tiểu Đồng nhào tới đè ngược lại vào ghế.

Hàn Tiểu Đồng vừa khóc vừa nói, mặt mũi nhăn nhúm lại, đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ: “Chị ơi, cuối cùng chị cũng về rồi, bọn em đã tìm chị suốt ba ngày đấy!”

Ô Tư Nguyên cũng lao tới, trông cậu tiều tụy thấy rõ, vừa chạy vừa chuẩn bị nhập hội khóc, nhưng mới chạy được nửa đường đã bị Lục Hành Châu túm lấy tay kéo lại: “Cậu cũng chen vào làm gì?”

Ô Tư Nguyên nước mắt lưng tròng, vừa nấc vừa cố hét lớn: “Là chị ruột em mà!”

Diệp Thanh Trầm cuối cùng cũng dỗ được trợ lý kiêm bảo mẫu nhiệt tình quá mức của mình, quay đầu thấy Ô Tư Nguyên thì không nhịn được nói thêm một câu: “Chị thật sự không sao mà. Tư Nguyên, em đừng lo.”

— Tư Nguyên.

Lục Hành Châu trong lòng chậm rãi nhẩm lại hai chữ đó.

Hay đấy. Anh bỗng gọi cô: “Diệp Thanh Trầm.”

Nụ cười còn chưa kịp tan trên mặt cô, cô nghiêng đầu: “Sao thế?”

Ảnh đế Lục biểu cảm tự nhiên: “Em chưa gọi anh.”

Diệp Thanh Trầm cười nhạt dần: “Hả?”

Lục Hành Châu đổi cách hỏi: “Em nên gọi anh là gì?”

Diệp Thanh Trầm lập tức đáp: “Ảnh đế Lục chứ gì.”

Đây là câu hỏi gì vậy? Quả nhiên ảnh đế không giống như lời đồn, chẳng cao ngạo lạnh lùng chút nào.

Lục Hành Châu nghẹn lời: “……”

Mới chỉ qua một đêm mà đã quay về trạng thái ban đầu, đúng là dùng xong là vứt thật.

Cô đâu phải chú mèo Anh lông ngắn dễ thương ở nhà, cô là con mèo chuyên đi gây sự, phải gọi là Garfield* mới đúng!

*Garfield: Mèo béo siêu quậy (hoạt hình cùng tên)

Diệp Thanh Trầm hoàn toàn không hiểu sự cố chấp này của anh, ánh mắt đầy nghi hoặc: “Không đúng à?”

Đạo diễn chương trình 《Theo chân chúng tôi đi thám hiểm》 tên là Lý Lâm, vừa nghe người cứu Diệp Thanh Trầm là Lục Hành Châu, liền lo lắng sợ sệt bước tới. Với nhân vật nhỏ bé như ông ta, đừng nói mời Lục Hành Châu tham gia chương trình, đến gặp mặt thôi cũng khó. Giờ không chỉ được gặp mà còn có thể yêu cầu quay lại cảnh này, lòng ông mừng rỡ không thể tả. Nữ hoàng hot search Diệp Thanh Trầm cộng với ảnh đế thần thánh Lục Hành Châu, ông ta đã có thể hình dung ra cảnh số này sẽ bùng nổ thế nào rồi.

Mang tâm trạng kích động, Lý Lâm vươn tay: “Ảnh đế Lục, xin chào.”

Lục Hành Châu mỉm cười, nhưng nụ cười không chạm đến mắt, đúng kiểu “ứng phó xã giao” mà chẳng mấy ai nhận ra: “Chào ông.”

Nụ cười của Lý Lâm dần trở nên gượng gạo, rõ ràng tuổi tác và kinh nghiệm đều hơn Lục Hành Châu cả chục năm, vậy mà không hiểu sao ông ta lại thấy mình thấp hơn hẳn một cái đầu. Khí chất lạnh nhạt trên người anh khiến người ta nhìn thôi cũng phát run, huống gì là mở lời xin cắt vài cảnh vào chương trình. Câu nói cứ nghẹn ở cổ, không lên cũng không xuống, khiến ông ta vô cùng khó chịu.

Diệp Thanh Trầm cuối cùng cũng thoát ra khỏi vòng vây của dàn khách mời và nhân viên chương trình. Cô cảm thấy thời khắc được yêu thích nhất trong đời mình chính là lúc này, gần như ai cũng muốn lại gần hỏi han vài câu. Dù biết rõ ai cũng đang cố tạo ra bầu không khí thân thiện, để khi lên hình được “đẹp” nhất có thể.

Cô bước đến bên cạnh Lục Hành Châu, cười nói: “Đạo diễn, ảnh đế Lục còn phải quay về Bắc Đô công tác, chúng ta đừng làm lỡ việc của anh ấy nữa.”

Lục Hành Châu nhìn cô đầy ngạc nhiên. Với người ngoài, cô lúc nào cũng lễ độ, nói năng nhã nhặn, còn với anh thì đủ loại cảm xúc thay phiên xuất hiện. Vậy rốt cuộc là cô có vấn đề, hay anh có vấn đề?

Nhưng sự xuất hiện của Diệp Thanh Trầm lại đúng lúc giúp đạo diễn Lý hóa giải thế bí, ông ta vội vàng phụ họa: “Đúng đúng đúng, vậy không làm phiền ảnh đế làm việc.” Nói xong lập tức quay người rời đi.

Diệp Thanh Trầm tiễn đạo diễn đi được một đoạn mới nhận ra Lục Hành Châu vẫn đang nhìn mình chăm chú, còn đưa tay sờ cằm: “Diệp Thanh Trầm, em chưa từng quan tâm tới anh đúng không?”

Để ảnh đế chủ động hỏi câu này, quả thật có hơi vi diệu và ngượng ngùng. Dù gì thì danh tiếng của anh cũng không nhỏ, đồng nghiệp trong giới ít nhiều cũng biết chút gì đó về anh, như lúc anh vừa về nước, vài người quen còn gửi tin chào hỏi. Nhưng cô gái trước mặt lại như thể hoàn toàn không biết gì về anh cả.

Lục Hành Châu nói: “Anh về nước lần này là để dưỡng thương, nên có thể nói đây là khoảng thời gian rảnh nhất của anh trong nhiều năm qua.”

Vì muốn dưỡng thương đàng hoàng, trừ những lời mời không thể từ chối, còn lại anh đều nhờ trợ lý Chu Trí từ chối hết. Mấy tháng này hoàn toàn trống lịch, không hề bận như cô vừa nói. Dù biết Diệp Thanh Trầm có thể có ý tốt, không muốn anh dây dưa với đạo diễn, nhưng không hiểu sao trong lòng anh vẫn cảm thấy khó chịu.

Diệp Thanh Trầm hơi ngơ ngác: “Vậy à?”

Lục Hành Châu câm nín.

Tuy Lục Hành Châu đang nhàn rỗi, nhưng Đỗ Nhược thì bận đến sứt đầu mẻ trán, vừa chụp xong bên này, bên kia đã chuẩn bị tổ chức sự kiện quốc tế lớn, không thể trì hoãn, liền thúc giục đoàn nhanh chóng quay về.

Trước khi đi, Lục Hành Châu nhìn thẳng Diệp Thanh Trầm, nghiêm túc nói: “Lần sau gặp lại.”

Như thể chắc chắn sẽ có lần sau vậy.

Diệp Thanh Trầm mỉm cười lấy lệ: “Lần sau gặp lại.”

Thật ra trong lòng cô rất rõ, sẽ không có lần sau. Khi Lục Hành Châu rời đi, hai người sẽ lại mỗi người một ngả, như hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau. Như vậy là tốt nhất. Lục Hành Châu khiến người ta bản năng cảm thấy nguy hiểm, như thể mọi giả vờ đều không qua nổi mắt anh, mà khoảng cách giữa họ, dường như đã quá gần rồi. Đó là một tín hiệu nguy hiểm.

Nghe vậy, Lục Hành Châu lại nhìn cô một lần nữa. Anh cảm thấy trước mặt người khác, Diệp Thanh Trầm luôn mang theo một lớp vỏ cứng, còn anh thì có niềm tin rằng mình có thể khiến lớp vỏ đó dần mở ra trước mặt mình.

— Diệp Thanh Trầm, chúng ta còn nhiều thời gian.

Do sự cố mà tiến độ quay hình bị chậm mất ba ngày, đoàn chương trình buộc phải tranh thủ hôm nay quay bù những cảnh còn thiếu.

Từ lúc Diệp Thanh Trầm mất tích, đạo diễn Lý đã lập tức liên hệ cảnh sát. Cũng may trước khi quay đã có làm việc với cơ quan chức năng nên lực lượng ứng cứu đến khá nhanh. Giờ cô bình an trở về, có thể nói là kết thúc viên mãn.

Toàn bộ nội dung chương trình quay xong thì đã là bốn ngày sau.

Ngày rời khỏi khu vực không người Khương Thang, mây mỏng gió nhẹ.

Diệp Thanh Trầm ngồi trên chiếc xe chuyên dụng rộng rãi, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ lùi dần phía sau.

Suốt quãng đường này, có lúc nghẹt thở hồi hộp, cũng có những phút giây ấm áp, từng đối mặt sinh tử, lại khiến cô càng nhìn rõ con đường phía trước. Nếu được lựa chọn lại một lần nữa, Diệp Thanh Trầm nghĩ, cô sẵn lòng trải qua thêm một lần.

Bốn ngày quay hình vô cùng mệt mỏi, Diệp Thanh Trầm tựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Trong cơn mơ màng, cô chợt nghe Ô Tư Nguyên bên cạnh nói: “Phía sau xe hình như có cái gì đó đang đuổi theo?”

Mọi người đều ngoái lại nhìn, chỉ thấy một con bò Tây Tạng đang lao theo phía sau, ai nấy đều la lên kinh hãi.

Hàn Tiểu Đồng sợ hãi nắm chặt cánh tay Diệp Thanh Trầm, sợ cô lại biến mất thêm lần nữa.

Diệp Thanh Trầm bị tiếng la gọi ầm ĩ đánh thức, mở mắt nhìn ra sau.

Bò Tây Tạng đột nhiên rống lên một tiếng, trong mắt lấp lánh nước long lanh.

Ngoại trừ Diệp Thanh Trầm, tất cả mọi người đều rùng mình, như thể nhớ lại cái ngày bị thú dữ rượt đuổi.

Chỉ riêng Diệp Thanh Trầm ngẩn người, rồi bất chợt nói: “Dừng xe lại.”

Tài xế hoảng hốt, xoay vô lăng lia lịa: “Cô Diệp, lúc này không thể dừng được đâu! Phía sau có thứ đang đuổi kìa!”

Diệp Thanh Trầm nhẹ giọng: “Không sao đâu, tôi biết nó.”

Tài xế theo phản xạ đạp phanh: “Hả?”

Diệp Thanh Trầm nhận ra con bò ấy, vì trên đầu nó có một chỏm lông vàng sẫm rất dễ phân biệt. Cô mở cửa xuống xe, trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, đi ngược lại vài bước.

Con bò cũng dừng lại, nhìn cô chằm chằm, xoay vòng tại chỗ mấy lần. Mấy giây trôi qua, nó bỗng cúi đầu xuống, dùng miệng húc nhẹ vào bụi đất, nhặt một bông hoa vàng lên, rồi ngậm lấy, chậm rãi tiến về phía cô.

Mọi người nín thở, tập trung theo dõi cảnh tượng kỳ lạ ấy.

Người quay phim tay run rẩy đưa ống kính ra ngoài cửa sổ hướng về phía Diệp Thanh Trầm, và nhìn thấy bò Tây Tạng dâng bông hoa nhỏ ấy vào tay cô qua màn hình.

Không chỉ mọi người trên xe sửng sốt, ngay cả Diệp Thanh Trầm cũng đứng ngây ra mấy giây.

Khoảnh khắc ấy, cô nhớ đến một câu nói: Vạn vật đều có linh hồn.

Tặng hoa xong, bò Tây Tạng nhìn cô thật sâu, như lưu luyến không nỡ rời, mãi một lúc lâu sau mới quay đầu đi về vùng hoang vắng phía xa.

Không xa phía sau, mọi người đều hướng ánh mắt theo dõi.

Diệp Thanh Trầm trở lại chỗ ngồi, phát hiện ánh mắt của mọi người nhìn cô đều có chút trang nghiêm và tôn kính.

Ô Tư Nguyên là người đầu tiên lên tiếng: “Chị Thanh Trầm, là sao vậy?”

Vừa hỏi xong, vô số đôi tai đã vểnh lên, chuẩn bị hóng chuyện.

Thực ra Diệp Thanh Trầm hiểu rõ, phần lớn mọi người quan tâm là tại sao ảnh đế lại đích thân đưa cô trở về, chứ không phải con bò Tây Tạng đột nhiên xuất hiện kia. Dù sao từ lúc trở về đến giờ, cô vẫn chưa chủ động kể về chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua, ai cũng cố gắng moi chút thông tin, nhưng đều bị cô khéo léo lảng tránh, khiến mọi người càng thêm tò mò.

Diệp Thanh Trầm vốn rất ghét kiểu dò hỏi này, giờ chỉ khẽ cười với Ô Tư Nguyên, lược bỏ toàn bộ chuyện xảy ra giữa cô và Lục Hành Châu, đơn giản nói: “Nó bị khó sinh, chị đã đỡ đẻ cho nó.”

“À…” Ô Tư Nguyên khẽ ừ, rồi bỗng nhiên hét to, như thể vừa bị sét đánh: “Á???”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play