Con hẻm lát bằng đá phiến, giữa các khe đá mọc lên cỏ dại lộn xộn. Gió xiên mưa nhẹ, rơi lất phất xuống, thấm ướt áo quần.
Đào Xích che ô đưa Cẩm Sắt về viện. Cái sân nhỏ này không lớn, nhưng thắng ở chỗ vị trí tốt, bài trí bên trong cũng thanh nhã.
Hai người dạo bước dưới mưa, quần áo đương nhiên bị ướt. Đào Xích theo nàng bước vào cổng viện, ngăn nàng lại khi định vào nhà, đùa cợt nói: “Áo ta đều ướt hết rồi, về như vậy e là sẽ bị cảm. Cẩm nương chẳng lẽ không thấy xót mà rót cho ta chén trà nóng sao?”
Cẩm Sắt cũng không bận tâm, cứ để mặc hắn theo vào. Có điều bảo nàng hầu hạ thì tuyệt đối không có khả năng. Nàng vào phòng rồi ngồi xuống ghế gần cửa sổ, tiện tay chỉ về chén trà trên bàn, “Nếu ngươi muốn uống trà thì tự mình rót đi.”
Đào Xích vốn là người quen được hầu hạ, thấy Cẩm Sắt không rót trà cho mình thì cũng chẳng lấy làm lạ. Dù sao hắn thiếu gì nha đầu dâng trà rót nước, điều hắn thích ở nàng chỉ là sự mới lạ mà thôi.
Hắn bước đến ngồi bên cạnh Cẩm Sắt, đưa tay khẽ cào lên chóp mũi nhỏ xinh của nàng, “Cái đồ nhỏ vô tâm nhà nàng, trước giờ có người nữ nhân nào dám đối xử với ta như thế đâu. Ta đối tốt với nàng như vậy, giờ đến mà nàng còn bắt ta uống trà nguội.” Vừa nói vừa đưa tay định ôm vai nàng, thân người từ từ nghiêng tới, “Áo của gia ướt cả rồi, nàng cũng không giúp gia lau khô chút nào sao?”
Cẩm Sắt giơ tay lên ngăn lại đôi môi đang định áp tới của hắn, chặn lại nụ hôn. Lúc đó, nàng bỗng nhớ tới động tác này Thẩm Phủ Đình cũng từng làm với nàng, nhất thời thần sắc hơi khựng lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT