Nguyệt đưa hai người đến chỗ ở mới, vẫn là một gian phòng tựa như lao ngục, thứ gì cũng không có. Hắn buông lời: “Hai vị cứ yên tâm nghỉ ngơi, nơi này chẳng còn thứ gì khác.” Quả thực là không có, bởi tất cả đã sớm bị dò xét cạn kiệt.
Trước khi rời đi, Nguyệt tựa hồ có điều muốn nói, cuối cùng vẫn không nhịn được mà khuyên nhủ:
“Công tử chớ nên có ý đào thoát, nếu bị bắt lại thì kết cục còn thê thảm hơn, chi bằng sớm khuất phục thì sẽ bớt khổ sở.”
Giọng nói mang theo vài phần cay đắng, hiển nhiên là kẻ từng chịu khổ không ít.
Thẩm Phủ Đình không nói một lời, gương mặt trắng trẻo như ngọc không hề có lấy một tia biểu cảm, bình tĩnh đến mức khiến người khác không dám lại gần.
Cẩm Sắt thì chẳng hứng thú để ý hắn, tự mình đến bên dòng nước soi xét vết thương nơi khóe môi. Vết cắn này không nhẹ, nhìn vào thấy mất cả mỹ quan, khiến lòng nàng khó chịu, soi mãi không thôi.
Nguyệt rời đi rồi, Thẩm Phủ Đình bước tới bên bàn đá ngồi xuống, cắn ngón tay nhỏ máu vào chén, đợi lượng máu vừa đủ thì xé vạt áo, dùng đầu ngón tay chấm máu vẽ lại những gì đã ghi nhớ trong đầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT