“Tới đây, Tiểu Hi, con thích ăn sườn chua ngọt nhất mà.”
Trên bàn ăn, mẹ Ôn gắp một miếng sườn bỏ vào bát của Lộc Hi: “Ăn nhiều một chút, con gầy quá, ở trường ăn uống không hợp khẩu vị à?”
“Không đâu ạ, ở trường con ăn cũng ổn lắm.” Lộc Hi vừa ăn vừa đáp lời.
Ôn Thu Hàn vừa bước vào cửa trước thì món ăn cuối cùng cũng được dọn lên bàn. Sau khi cả nhà năm người rửa tay xong, cùng nhau ngồi vây quanh bàn ăn. Mẹ Ôn còn nói Ôn Thu Hàn tới thật đúng lúc, không sớm không muộn. Lộc Hi cũng thấy may mắn, ít nhất lúc ăn cơm có thể hạn chế tối đa khả năng phải giao tiếp với Ôn Thu Hàn.
Nghĩ vậy, cô ngẩng đầu lên — lại bất ngờ chạm ngay ánh mắt Ôn Thu Hàn.
Dường như Ôn Thu Hàn vẫn luôn nhìn cô chằm chằm. Khi ánh mắt hai người gặp nhau, hắn cũng không hề né tránh. Lộc Hi bị ánh mắt ấy làm cho gai người, suýt nữa thì nghẹn cơm, nhưng bên ngoài vẫn giả vờ như không có gì, nhanh chóng dời mắt đi, đồng thời lặng lẽ cầm ly rượu trái cây bên tay uống một ngụm.
Không thể không nói, rượu trái cây thật sự rất ngon.
Vị trái cây thuần khiết và đậm đà, hương vải ngọt dịu tựa như vừa mới nếm một miếng vải tươi mọng nước, hương vị rất thanh mát dễ chịu, mùi rượu cũng thơm dịu chứ không gắt. Trước kia Lộc Hi cũng từng uống chút rượu, nhưng chưa từng uống loại nào ngon đến vậy.
Cô không nhịn được lại tực tực tực uống thêm mấy ngụm.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play