Hội đấu giá đã kết thúc, ánh đèn trong hội trường dần dịu xuống, các vị khách thượng lưu bắt đầu kết bạn, cười nói rồi lần lượt rời đi.
“Cô tránh xa anh ấy ra ngay!”
Bỗng một giọng nữ sắc lạnh vang lên giữa hội trường. Mọi người xung quanh đều quay lại nhìn, bước chân cũng chậm hẳn lại.
“Tôi, tôi…” Người mặc váy dạ hội đỏ nhìn cô gái đó với vẻ mặt tức giận, ngượng ngùng vẫy tay xin giúp đỡ, lén liếc nhìn Ôn Thu Hàn đứng bên cạnh, nói: “Tôi không có…”
Cô ta muốn giải thích, nhưng khí thế áp đảo của cô gái đó quá mạnh khiến cô ngập ngừng, cuối cùng đành cúi đầu quay đi.
“Cô đứng lại!”
Cô gái đó định đuổi theo, thì Ôn Thu Hàn bất ngờ giơ tay chặn lại, mặt tái đi vì tức giận, giọng trầm hạ thấp quát:
“Cô gây loạn đủ rồi, không thấy à!?”
“Tôi gây loạn?” Cô gái đó nhìn Ôn Thu Hàn tức giận, vẻ mặt đầy ủy khuất, “Tôi gây loạn chỗ nào? Anh cùng cô ta nói chuyện ,ai lại tới gần như vậy, chẳng lẽ anh còn muốn tôi vỗ tay khen sao trầm trồ khen ngợi sao?…”
Lời trách móc chưa dứt, ánh mắt cô gái đó lạnh lùng hơn. Ôn Thu Hàn nghiêm mặt cắt ngang:
“Đủ rồi.”
“Đủ rồi cái gì, anh—”
“Chúng ta chia tay.”
Nói xong, ánh mắt Ôn Thu Hàn lạnh như băng, không một chút cảm xúc.
Từ hành lang tầng hai, Ôn Thanh Mặc tựa tay vào lan can, nhìn xuống cảnh hỗn loạn bên dưới với vẻ chán nản.
“Quả thật là gây loạn đủ rồi.”
Ôn Thanh Mặc nhíu mày, sắc mặt không vui mà đánh giá.
Dưới tầng, cô gái đó tát Ôn Thu Hàn một cái, nhưng ngay lập tức bị đẩy lại. Ôn Thu Hàn không nói gì, quay người bước ra khỏi hội trường.
“Thật sự quá xấu hổ,” Ôn Thanh Mặc đỡ trán, nói với bạn thân, “Em trai tôi gây ồn ào như vậy khiến cho người ta chế giễu.”
“Chuyện tình yêu tuổi trẻ là thế mà,” bạn thân cười nhạt, “Nóng nảy, vừa giỏi nói lại vừa thích động tay động chân. Nhưng cô tiểu thư Lộc nhà các cậu tính tình yếu đuối, cũng dễ hiểu thôi.”
Ôn Thanh Mặc khẽ nhếch môi cười, ánh mắt vẫn không dừng lại ở cô gái đang ngồi thất thần dưới tầng:
“Đi thôi, chẳng phải cậu định dẫn tôi đi tham quan chỗ này sao?”
Người bạn đi bên cạnh nhướng mày cười:
“Ừ thì đi. Xem xong rồi tốt nhất là dọn luôn đến ở đi... Tôi còn chuẩn bị sẵn phòng cho cậu với tiểu thư Lộc gì đó rồi.”
“Tôi đã nói vị trí phòng cho họ, nhưng em tôi có vẻ không định ở lại.”
“Thế còn tiểu thư Lộc?” Gã bạn khẽ liếc xuống dưới, thấy cô gái ngồi bệt dưới đất, hai vai run run.
“Nhìn cũng đáng thương đấy. Cậu có định xuống hỏi một câu không?”
“Lo chuyện mình trước đi,” Ôn Thanh Mặc lạnh nhạt.
“Cô ta muốn đi thì đi, muốn ở thì ở. Không ai ép.”
“Ô… ô ô…”
Tiếng khóc nghẹn không ngừng phát ra. Lộc Hi ôm mặt từ thang máy bước ra.
Cô đã khóc rất lâu, đôi mắt sưng đỏ, tóc bết lại vì nước mắt, dáng vẻ thê thảm và yếu ớt.
Vừa lau nước mắt, cô vừa vịn tường, chậm rãi bước tới, lờ mờ nhìn qua màn nước mắt để tìm số phòng.
Cô thấy toàn thân nóng ran, khó chịu đến mức bước chân cũng loạng choạng.
Tiếng bước chân vang lên phía sau. Lộc Hi quay đầu lại.
Ôn Thanh Mặc mặc vest thẳng thớm, đang đi tới từ cùng một hướng. Khi thấy cô chật vật như vậy, anh hơi nhíu mày, nhưng không thể làm ngơ.
“Cô làm gì ở đây?”
Không hiểu vì sao, Ôn Thanh Mặc bỗng thấy cả không gian xung quanh trở nên ngột ngạt, khô nóng đến khó thở.
“Anh… tôi tối nay không về nữa… tôi ở lại đây…” Giọng cô nhỏ dần, người mềm nhũn ngã xuống đất.
“Này!” Ôn Thanh Mặc sững người, vội ngồi xuống, đưa tay kiểm tra hơi thở.
Vẫn còn thở.
May thật. Chắc là uống rượu.
Dù phiền thật, nhưng cũng không thể mặc kệ.
Ôn Thanh Mặc đỡ cô dậy, vòng tay cô qua vai mình, bước về phía trước.
Nhưng cơn nóng quanh anh vẫn không hề giảm bớt.
Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, anh ngửi thấy một mùi hoa nhài dịu nhẹ.
*
Lộc Hi cảm thấy một cảm giác áp lực nặng nề đè ép xuống, giống như có đôi bàn tay đang siết chặt cổ họng cô.
Mà áp lực này… rõ ràng đến từ người đàn ông đang đứng trước mặt cô.
Lộc Hi miễn cưỡng nâng mí mắt nặng trĩu, nhìn thấy một người đàn ông có diện mạo tuấn tú, lạnh lùng. Dưới ánh đèn vàng ấm của căn phòng, làn da anh hiện ra màu trắng trong gần như phát sáng, nhưng sống mũi cao gồ và cặp kính không gọng cùng với vài sợi tóc mái rối loà loà che lấp vầng trán, đôi gò má còn lấm tấm đỏ — tất cả như đang nói với cô rằng, vẻ ngoài văn nhã kia đã chạm đến giới hạn.
Một giọt mồ hôi lăn từ xương quai xanh nam tính chảy xuống sâu vào cổ áo anh, biến mất khỏi tầm mắt cô.
Lộc Hi đột nhiên ngửi thấy mùi hương thanh mát lạnh như sau cơn mưa lớn, rồi lập tức bị một làn hương ngọt ngào của hoa nhài xâm chiếm.
Ngột ngạt. Áp đảo.
Cô không hề thích cái cảm giác này chút nào.
Dưới áp lực cường đại đó, đầu óc Lộc Hi hoàn toàn trống rỗng. Cô hành động chỉ bằng bản năng — đưa tay lên đẩy vai người đàn ông, rồi nghiêng người đè anh xuống.
Hai luồng khí tức mạnh mẽ va chạm, cuối cùng cuộn tròn quyện vào nhau, rồi trở nên tĩnh lặng.
Cả căn phòng tràn ngập mùi hoa nhài nồng nàn.
Lộc Hi mở mắt, ngồi bật dậy từ trên giường.
Đây là một căn phòng giống khách sạn, nhưng xa hoa hơn nhiều. Máy sưởi trong phòng hoạt động rất tốt, khiến trán cô cũng bắt đầu rịn mồ hôi.
Cô chỉ nhớ là mình bị xe tông khi băng qua đường, được đưa vào bệnh viện, hầu hết thời gian đều mê man, chỉ tỉnh được vài lần ngắn ngủi, và sau đó…
Cô đã chết?
Vậy thì bây giờ…?
“Ưm…”
Ngay khi đang hồi tưởng nửa chừng, chỗ Thái Dương của cô đột ngột đau nhói như muốn nổ tung. Lộc Hi nhíu mày, vội dùng tay đè lấy đầu, ngón trỏ vô thức day day điểm đau.
Ngay sau đó, một lượng ký ức không thuộc về cô tràn vào trong đầu.
Cô đã xuyên thư.
Xuyên vào một thế giới khác.
Mà cuốn sách này… chính là cuốn cô từng đọc qua!
Đây là một bộ truyện tổng tài máu chó rất điển hình, có thêm thiết lập ABO.
Nam chính Ôn Thu Hàn là Alpha bá đạo, nữ chính Nguyễn Doanh là một Omega tiểu bạch hoa. Ôn Thu Hàn là nhị thiếu gia của nhà họ Ôn – hào môn giàu có, địa vị cao quý. Trong khi Nguyễn Doanh chỉ là con gái một gia đình tiểu thương bình thường, khoảng cách giữa hai người chênh lệch như trời với đất.
Trải qua những tình tiết cưỡng ép yêu đương, ngược thân ngược tâm đủ cả, cuối cùng hai người cũng yêu nhau chân thành. Nhưng cha mẹ Ôn Thu Hàn – những người theo lối cũ – kiên quyết phản đối và nhiều lần tìm cách chia rẽ họ.
Tất nhiên, hành trình tình yêu của cặp đôi không chỉ bị ngăn trở bởi gia đình mà còn bởi hàng loạt nhân vật phụ — người thì thổi gió châm lửa, người thì gây hiểu lầm. Trong đó điển hình nhất là bạn gái cũ của Ôn Thu Hàn – một nhân vật nữ phản diện đầy ác độc.
Và hiện tại, Lộc Hi đã xuyên thành bạn gái cũ đó.
Lộc Hi nhớ rõ từng chi tiết liên quan đến nhân vật này — lý do rất đơn giản: hai người trùng tên.
Cô nhớ khi đọc truyện, đã phải moi chân gãi mặt vì xấu hổ muốn độn thổ vì nhân vật đó.
Nguyên chủ là một nữ phụ pháo hôi điển hình trong truyện tổng tài. Là Alpha, nhưng bởi vì ngoại hình quá giống Omega, nên từ sau khi phân hoá đã giả làm Omega suốt mười năm. Cô ta đem lòng si mê Alpha Ôn Thu Hàn, bám lấy không buông.
Thân thế nguyên chủ cũng đáng thương: mồ côi cha mẹ từ nhỏ, không người thân cận, may mà được nhà họ Ôn — là bạn cũ của cha mẹ cô — dang tay giúp đỡ. Từ đó sống cùng nhà họ Ôn, rồi dần nảy sinh tình cảm với nhị thiếu gia Ôn Thu Hàn. Hai người từng có đoạn tình cảm sâu đậm.
Chỉ là nguyên chủ tính cách quá cực đoan, mỗi lần Ôn Thu Hàn tiếp xúc với nữ Omega khác là cô lại làm ầm lên. Tích lũy bất mãn, cuối cùng bị chia tay.
Sau đó, cô ta trở nên điên cuồng muốn níu kéo, nhằm vào nữ chính, kết cục vô cùng thảm hại…
Dĩ nhiên, với hình tượng nam chính Alpha như Ôn Thu Hàn, các nữ phụ Omega chen nhau nhào vào là điều dễ hiểu. Trong số đó có một nữ phụ vì ghen với nguyên chủ nên đã âm thầm hạ thuốc, muốn khiến nguyên chủ mất kiểm soát rồi ngủ với người khác, để Ôn Thu Hàn thấy ghê tởm mà chia tay.
Lộc Hi nhớ rất rõ — kế hoạch đó còn chưa kịp thực hiện thì hai người đã chia tay.
Chưa thực hiện được…
Chưa từng có cảnh đó…
Chưa…
Đợi đã!
Lộc Hi đột nhiên quay đầu, hoảng hốt nhìn về phía người đàn ông đang nằm bên cạnh mình.
Người đó tóc đen rối loạn, mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn, trông như đang ngủ rất say. Nếu không phải trên thân thể không mảnh vải che thân, cùng những dấu vết đỏ nhàn nhạt trên da, Lộc Hi còn tưởng anh ta chỉ đơn giản là mệt quá nên thiếp đi.
Vấn đề là, anh ta đúng là mệt mỏi mà ngủ say… nhưng không phải vì công việc!
Lộc Hi hít vào một ngụm khí lạnh, lập tức nhảy xuống giường, điên cuồng tìm kiếm khắp nơi.
Trong nguyên tác, dù có âm mưu gì thì cũng chưa từng có tình tiết nguyên chủ lên giường với người khác. Lẽ nào chính cô đã thay đổi cốt truyện rồi?
Trong lòng Lộc Hi gào thét, tay không ngừng lục lọi, cuối cùng cũng tìm thấy chiếc điện thoại trên bàn nhỏ — của người đàn ông.
Cô mở khóa, phát hiện cần nhập mật mã.
Không do dự, cô từ bỏ. Tiếp tục lục túi áo khoác vest vắt trên ghế — tìm thấy mấy tấm danh thiếp.
Lộc Hi cảm thấy tim đập thình thịch. Loại người thành đạt như vậy, mang theo danh thiếp cũng không phải chuyện lạ.
Cô hít sâu một hơi, ôm tâm thế chết là cùng lắm, lật mặt danh thiếp:
Ôn Thanh Mặc.
Ầm!
Ba chữ này như một tiếng sét giữa trời quang khiến bắp chân cô như nhũn ra, lùi lại vài bước rồi ngã ngồi xuống mép giường. Trước mắt như mờ đi.
Người đàn ông đang nằm kia — chính là anh trai của nam chính Ôn Thu Hàn!
Cốt truyện thật sự đã bị thay đổi!
Lộc Hi cố gắng ổn định não bộ đang rối tung rối mù, bắt đầu hồi tưởng lại tình tiết liên quan đến Ôn Thanh Mặc.
Ôn Thanh Mặc là Alpha, xuất hiện không nhiều. Không giống cậu em bá đạo cuồng vọng, anh cả có vẻ điềm tĩnh, lý trí, là người nguyên tắc, không giống kiểu "tổng tài trong tổng tài văn".
Về sau, theo sự sắp đặt của gia đình, anh kết hôn với một tiểu thư hào môn khác. Tác giả còn viết một phiên ngoại riêng về cuộc sống sau hôn nhân của hai người. Nhưng khi đó Lộc Hi không hứng thú, nên bỏ qua.
Lúc này, như nhớ ra điều gì, Lộc Hi bật dậy lần nữa, lao về phía nhà vệ sinh và khóa trái cửa.
Nhìn gương mặt hoàn toàn xa lạ của thiếu nữ trong gương, Lộc Hi khẽ thốt lên một tiếng cảm thán khó phân rõ cảm xúc.
Nguyên chủ có một khuôn mặt cực kỳ thanh thuần xinh đẹp, môi đỏ hồng hào, đôi mắt hạnh sáng ngời như luôn đong đầy ôn nhu. Mái tóc ngắn mềm mại được nhuộm thành màu khoai tím—một màu vốn rất khó kiểm soát—nhưng nhờ gương mặt tinh xảo và khí chất đầy sức sống, lại chẳng hề thấy quê mùa hay lố bịch.
Chỉ là…
Lộc Hi nhập thần nhìn chằm chằm vào gương mặt kia một hồi lâu, rồi chậm rãi đưa tay xuống, ngón trỏ móc lấy vạt váy, từng chút từng chút vén lên.
Trong gương, thiếu nữ cũng làm theo y hệt.
Vài phút sau.
Đồng tử Lộc Hi co rụt lại.
Trời ạ
Cô thật sự biến thành một thiếu nữ xinh đẹp "toàn tập" rồi! (Đầy đủ điện nước)
Không phải kiểu nữ nhân đơn thuần, mà là kiểu mỹ nhân vừa đáng yêu vừa... đủ đầy!
Lộc Hi cảm thấy đầu gối mình như mềm nhũn, đành phải chống tay lên bồn rửa tay để khỏi ngã quỵ xuống đất. Cô nuốt nước bọt thật mạnh.
Sớm từ thời đại học, Lộc Hi đã nhận thức được xu hướng của mình. Cô có thiên hướng yêu thích nữ giới, đặc biệt là thích nắm thế chủ động trong một số chuyện. Chỉ là suốt bốn năm đại học, cô vẫn độc thân, đến khi đi làm càng khó tìm được đối tượng, cho nên mãi cho đến trước khi xảy ra tai nạn xe cộ, cô vẫn FA.
Cô thừa nhận mình thích nắm quyền chủ động, nhưng không có nghĩa là cô lập tức chấp nhận được chuyện trên người mình bỗng dưng mọc ra một công cụ sinh tồn nguyên thủy của giống đực…
Bên ngoài phòng vệ sinh bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại.
Lộc Hi ngẩng đầu, không còn tâm trạng để tiếp tục quan sát thân thể mới của mình. Cô đẩy cửa ra ngoài.
Trên bàn trà, một chiếc điện thoại hồng nhạt rất “thiếu nữ ” đang rung lên ong ong.
Chắc là... điện thoại của nguyên chủ?
Lộc Hi đoán, cầm lên nhìn, thấy trên màn hình hiển thị một chữ duy nhất: Giang.
“Giang?”
Cô do dự một chút, quay đầu liếc nhìn người đàn ông vẫn còn ngủ say trên giường—Ôn Thanh Mặc—rồi mới ấn nghe máy, hạ giọng nói:
“...A lô?”
“Lộc tiểu thư,” đầu dây bên kia là giọng nữ hơi nôn nóng, “Ngài còn ở trang viên sao? Tôi gọi cho ngài mấy cuộc, ngài đều không bắt máy. Ngài chẳng phải nói tối nay không ở lại đó sao?”
“A? Tôi, tôi...” Lộc Hi lúng túng không biết nên đáp sao cho phải.
Trang viên? Hiện giờ nguyên chủ đang ở... cái gì trang viên ấy hả?
Tha cho cô đi, bộ tiểu thuyết này cô đọc từ hồi cấp ba, nhiều chi tiết đã quên sạch rồi.
Cô liếc quanh căn phòng một vòng. Quả thật phòng rất xa hoa…
“Lộc tiểu thư?”
“À, đúng rồi, tôi còn ở trang viên. Cô cứ đến đi.”
Lộc Hi cắn răng đáp. Nếu trả lời sai thì chịu thôi, xe đến núi ắt có đường, cuối cùng sẽ có cách giải quyết.
Sau khi cúp máy, Lộc Hi qua loa mặc lại quần áo. Ánh mắt cô lại rơi về phía Ôn Thanh Mặc đang ngủ say trên giường.
Cô, là một Alpha.
Ôn Thanh Mặc, cũng không nghi ngờ gì, là một Alpha.
Như vậy trong cuộc “giao chiến thân thể” vừa rồi giữa hai Alpha—rõ ràng—là cô thắng.
Tạm thời khoan nói đến chuyện vì sao một Alpha cao hơn cô nửa cái đầu như Ôn Thanh Mặc lại thua... Tuy rằng hai người đều bị hãm hại, nhưng tổng thể mà nói, cô không chịu thiệt gì, người bị “thiệt” rõ ràng là Ôn Thanh Mặc.
Tình cảnh này, nếu đặt ở thế giới cũ, thì chẳng khác nào một nam thẳng bị nữ trang đại lão "cưỡng gánh" cả…
Nếu là cô gặp phải chuyện này, có lẽ tâm giết người cũng có luôn.
Lộc Hi rùng mình.
Cô không muốn vừa mới có lại sinh mệnh lần nữa, đã lập tức ngủm đâu.
Hy vọng Ôn Thanh Mặc sẽ xem cô là "em dâu", tha cho cô một con đường sống.
Sau một lúc do dự, Lộc Hi quyết định không đánh thức Ôn Thanh Mặc. Hiện tại cô vẫn chưa hiểu rõ tình hình và chưa có đủ thông tin. Nếu giờ mà gọi anh ta dậy, chắc chắn sẽ có một trận “phong ba bão táp”.
Ít nhất hãy để mọi chuyện trôi qua vài ngày, biết đâu anh ta sẽ bớt tức giận.
Vừa cố tự an ủi, vừa tìm một cây bút, cô để lại một mảnh giấy nhắn đại khái giải thích đôi chút, sau đó còn chu đáo đắp lại chăn cho Ôn Thanh Mặc, nhặt hết quần áo rơi dưới đất, gấp gọn gàng.
“Ưm...”
Ngay lúc cô vừa đặt đống quần áo lên ghế, người đàn ông trên giường khẽ cựa mình, phát ra một tiếng rên rỉ rất nhỏ, giữa hai hàng lông mày cũng khẽ nhíu lại.
Lộc Hi cứng đờ tại chỗ, giữ nguyên tư thế không dám nhúc nhích, dán mắt vào Ôn Thanh Mặc.
Đừng mở mắt đừng mở mắt đừng mở mắt ngàn vạn lần đừng mở mắt…
Ôn Thanh Mặc không mở mắt. Nhưng lại như đang gặp ác mộng, cử động hơi mạnh hơn một chút. Anh duỗi tay ra khỏi chăn, các ngón tay khẽ run như đang tìm kiếm điều gì đó.
“Đừng...”
Anh khẽ lẩm bẩm gì đó, nhưng Lộc Hi không nghe rõ. Giọng anh vốn trầm thấp, rất có từ tính, giờ phút này lại yếu ớt như đang van xin, khiến mặt cô thoáng nóng bừng.
Cô nhẹ nhàng đến gần mép giường, lóng ngóng kéo tay anh trở lại trong chăn, còn vỗ nhẹ mấy cái xem như an ủi.
Đúng lúc này, điện thoại lại reo lên.
Lộc Hi như bị điện giật, vội rụt tay lại, cầm máy lên.
“Lộc tiểu thư, tôi đến nơi rồi, ngài có thể xuống.”
“...Được, tôi xuống ngay.”
Cô cúp máy, liếc nhìn Ôn Thanh Mặc thêm lần nữa. Lúc này anh đã bình tĩnh trở lại, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lộc Hi đội mũ, trước khi rời đi còn cẩn thận tắt hết đèn trong phòng.
Căn phòng chìm vào bóng tối.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Văn mới mở hố, mở đầu tuy hơi "kích thích" một chút, nhưng thật sự đến phút mấu chốt là kéo đèn! Không viết mấy thứ không nên viết đâu nha (đang điên cuồng ám chỉ để được duyệt bài đó mà!).
Nói trước vài chỗ có thể là điểm nhấn:
Nữ chính có “đại bảo bối”. Nam chính sẽ có "chu kỳ" và sẽ mang thai → Hai tình tiết này đều sẽ xuất hiện và có thể được miêu tả tương đối kỹ lưỡng.