Ôn Thanh Mặc ngủ không yên giấc.

Trong mơ, lúc thì anh bị xiềng xích trói chặt, giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được, lúc lại như đang chạy trốn giữa bóng đêm vô tận, mệt mỏi đến mức gần như kiệt sức.

Anh tỉnh lại giữa cơn đau ê ẩm kéo dài khắp thân thể.

Rèm cửa trong phòng được buông xuống kín đáo, chất vải dày nặng che chắn hoàn toàn ánh sáng từ bên ngoài, khiến cả căn phòng chìm trong bóng tối mơ hồ, như thể có thể khiến người ta ngủ vùi mãi mãi không tỉnh.

Ôn Thanh Mặc lật người một cách khó nhọc, với tay ấn vào một nút bấm bên giường.

Anh vốn định bật đèn, nhưng vừa nhấn xuống, một tiếng "cạch" nhẹ vang lên, theo sau là âm thanh máy móc khẽ chuyển động — tấm rèm từ từ mở ra hai bên. Ánh sáng nhàn nhạt xanh trắng của buổi sáng sớm xuyên qua khung cửa kính sát đất chiếu vào. Một chú chim sải cánh bay ngang qua ngoài cửa sổ, bóng tối trong phòng được thay thế bởi sắc xám dịu nhẹ của bình minh.

Ôn Thanh Mặc khẽ nhíu mày, khó chịu đưa tay day trán, lồng ngực phập phồng lên xuống nặng nề.

Sau một lúc lâu, anh mới gạt chăn sang bên, mở mắt ngồi dậy. Mỗi cử động đều chậm rãi, có phần nặng nề.

“...Tch…”

Vừa mới cử động một chút, cơn đau từ thắt lưng liền lập tức lan tỏa ra toàn thân, bắp đùi cũng theo đó mà co giật vài lần, nơi đó truyền đến cảm giác lạ lẫm chưa từng có, đau đến mức anh hơi gập người lại, hơi thở trở nên gấp gáp, nặng nề.

Vài giây sau, Ôn Thanh Mặc dường như bừng tỉnh, nhận ra điều gì đó. Anh khẽ vén chăn, cúi đầu nhìn xuống cơ thể mình.

Những dấu vết xanh tím lấm tấm in hằn trên da đập vào mắt. Con ngươi anh lập tức co rút, sắc mặt hiện lên rõ rệt sự bàng hoàng và khó tin.

Tối qua…

Một gương mặt hoàn toàn không xa lạ thoáng lướt qua trong đầu. Ngay sau đó, ký ức về đêm hôm trước ào ạt ập đến — hoảng loạn, bất ngờ, chẳng kịp trở tay.

Sắc mặt Ôn Thanh Mặc nhanh chóng tối sầm lại, ngón tay thon dài siết chặt góc chăn, đốt ngón tay căng đến mức trắng bệch.

Anh ngồi yên bất động thật lâu, biểu cảm ngày một khó coi, sắc mặt nặng nề như phủ sương lạnh.

Chợt nhớ ra điều gì, anh đưa tay với lấy điện thoại bên cạnh, bật màn hình lên xem giờ — mới chỉ 6 giờ sáng.

Ôn Thanh Mặc nhanh chóng tìm được liên lạc của trợ lý riêng, lập tức gọi qua.

Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh: “Ôn tổng?”

“Trang viên Như Sơn,” Ôn Thanh Mặc lạnh nhạt phun ra bốn chữ, “Tới đón tôi ngay bây giờ.”

“Vâng.”

Trợ lý không hỏi gì thêm, dứt khoát đáp lời.

Cúp máy xong, Ôn Thanh Mặc mở giao diện trò chuyện với nhóm bạn thân, gõ vài dòng giải thích lý do rời đi sớm hôm nay, giọng điệu không quá nhiều lời.

Hai mươi phút sau.

Ôn Thanh Mặc đã chỉnh tề ra ngoài, sắc mặt trắng bệch, bước từng bước rời khỏi trang viên.

Trần Chiêu đã chờ sẵn ở bên ngoài. Thấy anh ra tới, lập tức xuống xe mở cửa, cúi người làm động tác mời.

Ôn Thanh Mặc không nói một lời, bước lên xe. Trần Chiêu giúp anh đóng cửa lại rồi vòng về ghế lái, qua gương chiếu hậu nhìn anh một cái: “Ôn tổng, ngài muốn đi đâu ạ…?”

Ôn Thanh Mặc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cả người tỏa ra khí áp thấp lạnh: “Bệnh viện Đồng Kinh.”

Nghe đến cái tên bệnh viện đó, Trần Chiêu giật mình không ít, nhưng không dám hỏi nhiều, vội vàng lái xe đi theo hướng bệnh viện.

“Đưa tôi đến bệnh viện xong, cậu quay về công ty như thường. Nếu có ai hỏi, cứ nói tôi bị bệnh, cần nghỉ ngơi vài ngày ở nhà.”

Đi được một đoạn, Ôn Thanh Mặc mở miệng bổ sung: “Có thể mấy ngày tới tôi sẽ không đến công ty.”

“Vâng ạ.” Trần Chiêu lập tức đáp. Trong đầu anh ta đã nhanh chóng lướt qua hàng loạt khả năng. Bệnh viện Đồng Kinh là bệnh viện tư nhân, trong đó có một bác sĩ quen thân với Ôn tổng, chuyên xử lý các ca bệnh khó… Có thể khiến một người lý trí và kỷ luật như Ôn tổng cũng phải nghỉ làm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Xe chạy rất ổn định. Ôn Thanh Mặc tựa nhẹ trán vào cửa kính xe. Ánh sáng mờ nhạt của sáng sớm xuyên qua cửa kính chiếu lên khuôn mặt anh, nhưng không hề mang chút ấm áp nào, trái lại càng làm tăng cảm giác lạnh lẽo. Anh nhíu mày, giơ tay xoa giữa trán, ngón tay vô thức trượt xuống cổ áo, kéo nhẹ lên—

Để che đi dấu hôn màu đỏ nhạt trên xương quai xanh.

---

“Thanh Mặc.”

Cánh cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, Tống Hiên cầm theo kết quả xét nghiệm bước vào.

Ôn Thanh Mặc ngẩng đầu theo tiếng gọi, gương mặt lạnh nhạt trước nay hiếm khi xuất hiện một chút căng thẳng. Áo khoác vest đã được cởi ra, anh chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, chỗ vừa lấy máu vẫn còn lấm tấm vết kim tiêm xanh mờ.

Biểu cảm của Tống Hiên rất vi diệu. Anh nhìn báo cáo, lại nhìn Ôn Thanh Mặc, môi mấp máy, như đang tìm cách lựa lời.

“Nói đi.” Ôn Thanh Mặc lên tiếng, giọng khan khàn.

“Ôn Thanh Mặc.” Tống Hiên hít sâu một hơi, “Kết quả cho thấy, cậu… đúng là đã tái phân hóa thành một Omega. Nguyên nhân phân hóa là do bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của một Alpha cấp cao hơn.”

Tin tức như một cú đấm giáng thẳng vào ngực, trước mắt Ôn Thanh Mặc tối sầm lại, ngón tay siết chặt lấy tờ giấy trong tay, thở gấp từng hơi nặng nề.

“...Đưa tôi xem.”

Anh nhận lấy bản báo cáo từ tay Tống Hiên. Tuy không hiểu rõ các thuật ngữ chuyên môn, nhưng dòng chữ đen trắng in rõ ràng trên giấy đã nói lên tất cả: Anh, ở tuổi ba mươi, một lần nữa tái phân hóa — từ Alpha, biến thành một Omega.

Ôn Thanh Mặc nhắm mắt lại, gương mặt bức bối đến gần như vặn vẹo.

Phân hóa thường xảy ra vào khoảng mười tuổi. 80% người sẽ trở thành Beta, 20% còn lại chia đều cho Alpha và Omega.

Tuy nhiên, quá trình phân hóa không phải lúc nào cũng thuận lợi. Có người đến khi trưởng thành vẫn chưa phân hóa, có người không thể hoàn toàn xác định giới tính thứ hai, cuối cùng trở thành Beta tạm thời.

Ôn Thanh Mặc, từ khi còn nhỏ, đã xuất hiện đồng thời hai đặc điểm sinh lý của Alpha và Omega. Nhưng bộ phận Alpha phát triển mạnh mẽ hơn, sau đó còn tiến hành phẫu thuật để ổn định. Mười mấy năm nay, dù vẫn có một tuyến Omega chưa trưởng thành trong cơ thể, nhưng từ chiều cao, thể chất đến xét nghiệm tin tức tố, anh vẫn là một Alpha tiêu chuẩn.

Không ai ngờ đến, sẽ có ngày này.

“…Thanh Mặc.” Tống Hiên thấy Ôn Thanh Mặc đang siết chặt tờ giấy trong tay, vội vàng can ngăn, rút lại tờ báo cáo, ngồi đối diện anh, “Bình tĩnh một chút. Uống miếng nước đi.”

Ôn Thanh Mặc dựa ra sau, ngực phập phồng nhẹ, không nói gì.

“Trước đây tôi từng thấy một ca Alpha biến thành Omega sau khi kết hợp, nhưng là chuyện rất hiếm. Trường hợp của cậu còn đặc biệt hơn… Vì vốn đã có tuyến Omega chưa phát triển, nên sau khi bị Alpha kia tạm thời đánh dấu, tuyến đó hoàn toàn thức tỉnh.”

Tống Hiên nuốt nước bọt. Biến thành Omega, bất kỳ ai nghe đến cũng khó chấp nhận. Nhìn sắc mặt Ôn Thanh Mặc lúc này, rõ ràng chuyện xảy ra kia không hề là tự nguyện.

Ai có thể cưỡng ép được một người như anh ta?

“Cô ta đánh dấu tạm thời tôi?” Ôn Thanh Mặc bắt được trọng điểm.

Tống Hiên gật đầu: “Đúng. Báo cáo cho thấy là đánh dấu tạm thời, chưa thành kết, cũng chưa đánh dấu hoàn toàn.”

“Vậy… sau này thì sao?”

Tống Hiên cau mày: “Về lý thuyết, cậu đã thành Omega. Đến kỳ động dục, nếu vẫn để người Alpha đó đánh dấu tạm thời thì sẽ ổn định nhất.”

“Không thể dùng thuốc ức chế sao?” Ôn Thanh Mặc khẽ run lên.

“Có thể, nhưng trường hợp của cậu quá đặc biệt. Dùng thuốc ức chế không hoàn toàn ổn định. Tốt nhất là tìm lại Alpha kia hỗ trợ…”

“Biết rồi.” Ôn Thanh Mặc cắt ngang, đứng dậy, chỉnh lại tay áo sơ mi, cầm áo vest bên cạnh.

“Hôm nay làm phiền anh. Lát nữa có thời gian, tôi sẽ quay lại kiểm tra tiếp.”

Tống Hiên sững người rồi cũng đứng lên: “Cậu định về? Không ở lại theo dõi thêm?”

“Ừ.” Ôn Thanh Mặc vừa khép nút áo, vừa đáp khẽ, biểu cảm âm trầm, “Tôi còn có chuyện cần điều tra. Phải về trước.”

“…Vậy được.” Tống Hiên biết anh không muốn nói nhiều nữa, đành gật đầu, “Tin tức tố của cậu hiện tại không ổn định, nhớ kiểm tra định kỳ. Có gì cứ tìm tôi. À, tôi kê cho cậu ít thuốc, nhớ mang theo.”

“Cảm ơn.”

Ôn Thanh Mặc gật đầu, quay người bước ra khỏi phòng.

Ngay khi vừa ra khỏi cửa, vẻ bình tĩnh cố gắng duy trì khi đối mặt Tống Hiên lập tức sụp đổ. Đôi mắt anh lạnh lùng không còn chút hơi ấm.

Biến thành Omega, lại còn bị đánh dấu tạm thời — điều đó đồng nghĩa với việc mỗi lần phát tình, anh đều phải phụ thuộc vào người kia.

Mà Ôn Thanh Mặc, từ trước đến nay luôn là người kiểm soát, chưa từng chịu cúi đầu trước ai.

Anh thậm chí… chán ghét cảm giác bị phụ thuộc như thế.

Huống chi đối phương… lại là bạn gái cũ của em trai anh.

Cô gái đã sống cùng anh dưới một mái nhà nhiều năm trời.

Nghĩ đến gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ ấy, một cảm giác hỗn loạn và phản cảm mãnh liệt cuộn trào trong lòng. Càng nghĩ, ánh mắt Ôn Thanh Mặc càng lạnh buốt.

Anh phải tra ra, rốt cuộc là ai đứng sau tất cả chuyện này.

*

“Lộc tiểu thư, ngài thật sự muốn trọ ở trường?”

Tại bàn ăn, Giang Nguyệt nghiêng đầu nhìn Lộc Hi, như muốn xác nhận lại lần nữa.

“Cô thật sự muốn dọn ra ngoài sao?”

Chuyện Lộc Hi và cậu Hai Ôn giận dỗi đòi chia tay thì người hầu trong nhà ai cũng biết, không phải lần đầu hai người cãi nhau. Nhưng đây là lần đầu tiên cô chủ thật sự nói sẽ dọn đi, khiến ai nấy đều ngạc nhiên.

“Có lẽ cậu Hai chỉ nhất thời nóng giận mới nói vậy thôi... Cô định thật sự dọn vào ký túc xá à?” Giang Nguyệt vẫn thử thăm dò, “Ông bà Ôn mà biết, chắc chắn sẽ hỏi đến đấy.”

“Dĩ nhiên rồi.” Lộc Hi uống một ngụm tào phớ, dứt khoát nói,“Đồ đạc mấy hôm nay tôi cũng sắp xếp xong cả rồi, hôm nay dọn luôn, có gì đâu mà do dự.”

Giang Nguyệt hơi khựng lại: “Vâng, đúng là cô đã thu dọn xong…”

“À, đúng rồi.” Lộc Hi như chợt nhớ ra điều gì, nghiêng đầu hỏi: “Hôm nay Ôn Thu Hàn về phải không?”

Giang Nguyệt ngập ngừng một chút, rồi khẽ gật đầu: “Vâng… Cậu Hai vừa kết thúc chuyến công tác, hôm nay sẽ về.”

Lộc Hi rõ ràng căng thẳng hẳn lên, vẻ mặt trở nên cảnh giác: “Vậy càng phải dọn đi ngay! Ăn xong là đi liền.”

Giang Nguyệt thoạt nhìn như còn muốn khuyên thêm đôi lời, nhưng Lộc Hi đã nhanh tay nắm lấy tay áo cô, nhẹ nhàng lay lay: “Được rồi mà, đừng khuyên nữa. Bác trai bác gái tôi sẽ tự đi nói rõ, chị chỉ cần giúp tôi dọn đồ, được không?”

Giang Nguyệt không còn cách nào khác, đành gật đầu đồng ý.

Biết mình sắp dọn ra ngoài, Lộc Hi cũng chẳng còn tâm trạng ăn uống gì. Cô chỉ ăn qua loa mấy miếng rồi đứng dậy rời bàn.

Hôm nay là ngày thứ ba cô xuyên tới thế giới này. Sau ba ngày thích ứng với sự thay đổi của cơ thể và xâu chuỗi lại các tình tiết trong truyện, cuối cùng cô cũng tạm hiểu vị trí hiện tại của mình.

Sau khi cha mẹ mất, nguyên chủ vẫn luôn sống trong Ôn gia. Ôn phụ và Ôn mẫu đối xử với cô rất tốt — nhất là Ôn mẫu, có lẽ vì chỉ có hai con trai nên bà đặc biệt yêu quý Lộc Hi như con gái ruột.

Sau khi nguyên chủ và Ôn Thu Hàn quen nhau, người nhà cũng không phản đối gì, ngược lại còn ủng hộ hết mực. Ôn Thanh Mặc — anh trai Ôn Thu Hàn — thì từ lâu đã dọn ra ngoài sống riêng để phát triển sự nghiệp. Còn Lộc Hi và Ôn Thu Hàn thì sống cùng nhau trong một căn biệt thự riêng biệt, tận hưởng thế giới hai người.

Cô xuyên đến đúng lúc cặp đôi đang chia tay. Vừa dứt lời chia tay, Ôn Thu Hàn liền vội đi công tác, trước khi đi còn dằn mặt rằng trong vòng ba ngày, Lộc Hi phải dọn khỏi biệt thự, nếu không đừng trách anh ta trở mặt.

Chính trong chuyến công tác đó, anh ta gặp lại nữ chính trong truyện — Nguyễn Doanh.

Theo nguyên tác, lúc Ôn Thu Hàn dẫn Nguyễn Doanh về, nguyên chủ vẫn chưa chịu rời khỏi biệt thự. Thấy bạn trai mang theo một cô gái khác về, nguyên chủ nổi trận lôi đình, từ đó bắt đầu con đường “tìm chết” không hồi kết…

Lộc Hi không rảnh để nghĩ ai đúng ai sai trong chuyện tình yêu của hai người họ. Giờ cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất: tránh xa cặp nam nữ chính càng xa càng tốt!

Cô chỉ muốn được sống yên ổn thôi, có gì sai đâu chứ?

Suốt mấy ngày qua, cô đã suy tính kỹ càng. Với thân phận hiện tại chỉ là một sinh viên, cô không thể rời khỏi Ôn gia ngay lập tức, cũng không có lý do chính đáng để làm vậy. Vì thế, cách tốt nhất chính là tránh xa Ôn Thu Hàn, tránh xa Nguyễn Doanh, sống yên tĩnh, không gây sự, không “tìm chết”. Thế là đủ tốt rồi.

Ngay lúc đó, một người hầu bước tới, cúi đầu nói: “Cô Lộc, cậu Hai sắp về đến nơi rồi.”

Lộc Hi đang uống nước lập tức sặc, ho sặc sụa mấy tiếng: “Gì cơ? Về rồi? Về đến đâu rồi?”

“Xe của cậu Hai sắp vào đến cổng chính rồi ạ.”

Người hầu còn nở nụ cười đầy ẩn ý, như thể đang ám chỉ cô nên ra gặp mặt một chút, nói vài lời ngọt ngào là mọi chuyện sẽ êm xuôi.

Lộc Hi thì như bị ai đạp trúng dây thần kinh, vội vàng đẩy Giang Nguyệt một cái, hấp tấp nói: “Đi mau, chúng ta phải đi ngay! Trễ giờ học mất!”

Sao lại về nhanh như vậy? Rõ ràng cô nhớ là tối anh ta mới về cơ mà…

Chẳng lẽ nhớ nhầm tình tiết?

“Nhưng cô đâu có lớp sáng nay…” Giang Nguyệt còn đang thắc mắc, nhưng vẫn nhanh chóng làm theo. Cô ra hiệu cho người hầu bên cạnh mang hành lý ra xe, rồi nhanh chóng đuổi theo Lộc Hi.

“Cứ coi như có! Đăng ký học phụ đạo!” Lộc Hi vừa nói vừa bước nhanh ra cổng lớn.

Ngay lúc đó, một chiếc xe màu đen lướt vào sân trước biệt thự như một cơn gió. Xe dừng lại trước mặt cô, cửa phía sau mở ra — Ôn Thu Hàn bước xuống.

Ánh mắt anh ta lạnh như băng, nhìn cô chằm chằm, chuẩn bị lên tiếng…

Nhưng Lộc Hi đã nhanh chân giành lời trước.

“Cậu Hai, xin lỗi nhé! Đồ đạc tôi hơi nhiều nên mất thời gian thu dọn, hôm nay mới xong được.” Lộc Hi nở nụ cười hiền lành, vô hại, vừa nói vừa dịch sang một bên để tránh ánh mắt anh ta. “Tóm lại anh yên tâm, tôi dọn đi là đi thật, tuyệt đối không quay lại, cũng không làm phiền anh đâu. Nếu còn sót thứ gì trong phòng thì nhờ chị Nguyệt nhắn tôi một tiếng, tôi sẽ cho người đến lấy…”

“Chị Nguyệt!” Cô gọi lớn. “Đồ chất xong chưa?”

“Chất xong rồi, cô lên xe đi.” Giang Nguyệt mở cửa xe, ra hiệu.

Lộc Hi cắm đầu chạy như gà mắc đẻ: “Tôi trễ học thật rồi, không nói nữa nhé!”

Ôn Thu Hàn: “…”

Anh ta nhìn theo bóng dáng Lộc Hi chui tọt vào xe như gió lốc, đóng sầm cửa lại như sợ bị bắt cóc, khóe môi khẽ cong lên, cười lạnh một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play