Lục Thư Nghi vừa dứt lời, đừng nói là Lục Từ An đang nghe lén bên cạnh giật mình, ngay cả Tần Hành cũng bất ngờ quay đầu lại, nghi hoặc chưa kịp thốt ra đã thoáng thấy bóng dáng Lục Từ An.

Anh đương nhiên cho rằng đây là Lục Thư Nghi cố ý nói cho Lục Từ An nghe, liền cũng thuận theo cậu: “Vậy còn em? Em nghĩ sao?”

Lục Thư Nghi cụp mắt xuống, nhất thời không đáp.

Cũng may Lục Từ An rất nhanh đã rời đi để về báo cáo, Tần Hành liền nói: “Cô ta đi rồi.”

“Hả?” Lục Thư Nghi ngẩn người một chút, phản ứng lại rồi nói: “Cảm ơn.”

Thôi vậy, ở tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Tần nói những chuyện này không quá thích hợp, vẫn là tìm cơ hội khác.

Tần Hành muốn đi giúp ứng phó khách khứa, liền dẫn Lục Thư Nghi đi cùng, hết cả buổi tiệc, eo Lục Thư Nghi mỏi nhừ.

Mãi đến khi tiệc tàn, khách khứa ra về hết, mẹ Tần mới kéo tay Lục Thư Nghi nói: “Lần sau cùng A Hành về nhà chơi, chúng ta sẽ từ từ tìm hiểu nhau.”

Lục Thư Nghi ngơ ngác gật đầu nói: “Vâng, ông bà, bác trai bác gái đi thong thả.”

Sau khi ba Tần, mẹ Tần và ông Tần cùng nhau rời đi, Lục Thư Nghi mới liếc nhìn Tần Hành, đối phương cũng nhìn cậu nói: “Đi thôi, tiện đường đưa cậu về nhà.”

Trong xe im lặng suốt đường, đến cổng sau khu nhà Lục Thư Nghi ở, cậu mới lễ phép cảm ơn rồi xuống xe, nhưng không vội đóng cửa, cúi người nói: “Tôi gửi lời mời kết bạn, anh chấp nhận nhé.”

Tần Hành nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, nhưng không có động tác gì, Lục Thư Nghi bất đắc dĩ nhún vai, đóng cửa xe rồi đi vào khu nhà.

Tần Hành bảo tài xế lái xe, đi được một đoạn mới lấy điện thoại ra chấp nhận lời mời kết bạn của Lục Thư Nghi.

Trước đây anh không muốn chấp nhận, một là vì có chút bất mãn chuyện Lục Thư Nghi lợi dụng anh, nên không thấy không phiền. Thứ hai cũng là sợ sau khi kết bạn, Lục Thư Nghi lại gây ra rắc rối gì, anh không ứng phó nổi.

Nhưng nếu Lục Thư Nghi đã đề nghị, anh không chấp nhận lại có vẻ keo kiệt.

Sau khi kết bạn, Lục Thư Nghi đã gửi một biểu tượng cảm xúc qua, ngay sau đó lại gửi: [Tôi về đến nhà rồi.]

Như là đang báo cáo hành trình với anh vậy.

Tần Hành không biết trả lời gì, liền gửi một chữ: [Ừ.]

Lục Thư Nghi: [Đêm mai anh có rảnh không?]

Lục Thư Nghi: [Tôi muốn mời anh một bữa cơm.]

Lục Thư Nghi: [Nếu anh không rảnh cũng không sao, tuần này buổi tối tôi đều rất rảnh, thời gian anh quyết định, tôi có chuyện muốn hỏi ý kiến anh.]

Liên tiếp gửi mấy tin, Tần Hành nhìn tin nhắn mí mắt giật liên hồi, luôn cảm thấy không phải chuyện tốt lành gì.

Tần Hành: [Rảnh, địa chỉ.]

Lục Thư Nghi đã gửi một địa chỉ đến, là một nhà hàng Nhật sang trọng. Tần Hành: [Được.]

Lục Thư Nghi ở nhà nhận được hồi âm nhẹ nhàng thở ra, sau đó xoay người vào phòng lấy máy tính ra, tốn chút thời gian viết nội dung một bản hiệp nghị, rồi gửi cho Kỷ Tư Nguyên nhờ cậu ấy xem giúp có vấn đề gì không.

Kỷ Tư Nguyên xác nhận xong, gọi điện thoại lại hỏi: “Cậu thật sự quyết định rồi?”

“Ừ.” Lục Thư Nghi nói.

Kỷ Tư Nguyên: “Nhưng tớ nghe Hạ Hồi nói, nhiều năm như vậy số người muốn có quan hệ với Tần Hành không ít người là Omega, nhưng đều bị anh ta từ chối, cậu vẫn nên chuẩn bị tinh thần bị từ chối đi.”

Lục Thư Nghi bĩu môi, ai lại vừa bắt đầu đã dập tắt niềm tin của mình chứ!

“Không sao, tớ có cách!” Lục Thư Nghi nói: “Cậu cứ chờ tin tốt của tớ đi!!”

Ngày hôm sau, Lục Thư Nghi đến nhà hát tập luyện, tiện tay mang bản hiệp nghị kết hôn đã in ra, tính tối mang theo đi nói chuyện với Tần Hành. Dù sao cũng là chuyện riêng tư, Lục Thư Nghi in lén, cũng sợ bị người nhà hát nhìn thấy.

Sau đó cậu vội vàng trở lại phòng thay đồ nhét hiệp nghị vào túi vải của mình.

Tập luyện xong, Lục Thư Nghi đi phòng nghỉ tắm rửa thay quần áo, rồi mới đến phòng thay đồ lấy túi. Trong phòng thay đồ còn có một diễn viên múa Omega cùng nhóm, tên Diệp Nhàn, quan hệ với Lục Thư Nghi khá tốt. Cô ấy thấy Lục Thư Nghi bước vào thì xúm lại nói: “Thư Nghi, tớ vừa nghe được một chuyện.”

Giọng cô ấy có chút nghiêm túc, Lục Thư Nghi liền đóng cửa lại nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì?”

“Tớ nghe nói thầy đang tìm một diễn viên múa mới, nghe nói thầy rất hài lòng, tháng sau người đó sẽ chính thức gia nhập nhóm chúng ta.” Diệp Nhàn chống cằm suy nghĩ nói: “Nhóm chúng ta đã có cậu là trưởng nhóm rồi, thầy tự nhiên nhét thêm một người vào là sao?”

Lục Thư Nghi chưa từng nghe nói đến tin đồn này, nhóm họ đã một thời gian không có người mới, có thêm chút máu mới cũng không phải chuyện xấu: “Vậy thì sao?”

Diệp Nhàn bĩu môi nói: “Cậu không lo người đó sẽ chèn ép cậu sao?”

Lục Thư Nghi cười một tiếng: “Trưởng nhóm nhà hát đâu phải ai muốn làm là làm được, nếu người đó có thực lực, thì chúng ta cũng không cản được, nếu không có thực lực, thầy cũng không mù.”

“Cũng phải, vậy cứ đợi người đó đến rồi nói sau.” Diệp Nhàn nói.

Lục Thư Nghi gật đầu, cũng không quá quan tâm đến tin đồn này, chuyện quan trọng nhất bây giờ vẫn là đi gặp Tần Hành. Cậu cầm túi, cùng Diệp Nhàn rời khỏi nhà hát, chia tay ở cửa, rồi bắt xe đi đến nhà hàng.

Nhân viên nhà hàng mang thực đơn đến hỏi có cần gọi món không, Lục Thư Nghi liếc nhìn thời gian nói: “Muộn một chút đi, người còn chưa đến đủ.”

Là cậu đến trước hai mươi phút, đợi thêm một lát cũng không sao.

Thời gian trên điện thoại từng chút nhảy đến đúng giờ, rồi từng giây từng giây trôi qua, Lục Thư Nghi ngẩng đầu nhìn về phía cửa nhà hàng, trước sau không thấy bóng dáng Tần Hành.

Chẳng lẽ là không đến?

Chắc là không, tuy rằng không hiểu biết nhiều, nhưng Tần Hành hẳn không phải là người nói không giữ lời, có lẽ là bị chuyện gì trì hoãn, cậu đợi một chút vậy.

Lục Thư Nghi dựa vào ghế, vừa đợi vừa lấy video tập luyện hôm nay ra xem, tìm một chút vấn đề trong lúc tập luyện đồng thời cũng có thể giết thời gian.

Cậu xem đến nhập thần, ngay cả Tần Hành đến lúc nào cũng không chú ý, mãi đến khi đối phương lên tiếng: “Tôi đến muộn rồi.”

Lục Thư Nghi lúc này mới ngẩng đầu, nhìn Tần Hành một bộ tây trang giày da, nghĩ là vừa kết thúc công việc liền vội vàng chạy tới.

“Không sao, tôi cũng chỉ mới đợi một lát thôi.” Lục Thư Nghi tỏ vẻ không ngại nói.

Tần Hành kéo ghế ngồi đối diện, người phục vụ ngay sau đó mang thực đơn đến, mỗi người một quyển. Hai người nhanh chóng gọi món xong, đợi người phục vụ mang thực đơn đi chuẩn bị đồ ăn, Tần Hành mới hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”

Lục Thư Nghi vốn không định vội vàng nói rõ ý đồ, dù sao nếu chọc giận Tần Hành sợ là cơm cũng không ăn ngon, vì thế cố ý nói tránh đi: “Tôi nghe nói đồ ăn ở nhà hàng này vừa đẹp vừa ngon, chỉ là vẫn luôn không tìm được người đi ăn cùng.”

Tần Hành không để ý đến sự cố ý của Lục Thư Nghi, sau khi đồ ăn được mang lên, hai người im lặng ăn xong bữa cơm, ăn uống no đủ xong, Lục Thư Nghi mới lấy từ trong túi ra bản hiệp nghị mà cậu đã vất vả nghĩ ra.

Cậu không vội đưa cho Tần Hành, tính trước dẫn vào đề tài: “Tần tổng, Tần tiên sinh, Tần Hành, tôi nên xưng hô với anh thế nào?”

Lời này nhìn như đang hỏi một cách xưng hô bình thường, thực tế là Lục Thư Nghi muốn nghe từ miệng Tần Hành một vài quan điểm của anh về mối quan hệ của hai người.

Thẳng thắn mà nói, họ không tính là hiểu nhau, nhiều lắm chỉ xem như đã giúp đỡ lẫn nhau và lợi dụng nhau, nên Lục Thư Nghi có chút thấp thỏm.

Tần Hành nghe vậy lại cười nói: “Tuỳ cậu.”

Lục Thư Nghi khách khí gật đầu, không tiếp tục rối rắm chuyện xưng hô: “Vậy tôi nói chuyện chính.”

Cậu rút bản hiệp nghị kết hôn từ trong cặp ra, đặt trước mặt Tần Hành: “Thật ra hôm qua hỏi anh có muốn kết hôn không, không chỉ đơn thuần là nói cho Lục Từ An nghe.”

Tần Hành hơi nhíu mày: “Ý cậu là gì?”

“Tôi muốn kết hôn với anh.” Lục Thư Nghi nhìn thẳng vào mắt Tần Hành nghiêm túc nói.

Tần Hành im lặng không nói, vẻ mặt không thể hiện thái độ gì, anh chỉ lặng lẽ lật xem bản “Hiệp nghị kết hôn” trước mặt. Từng điều khoản trong hiệp nghị đều viết rất rõ ràng, từng khoản chi cũng rất minh bạch, Lục Thư Nghi cũng không yêu cầu anh làm gì, nói trắng ra, chỉ là muốn mượn thế của anh mà thôi.

Vốn tưởng rằng sau ngày hôm qua, mối dây dưa trước đó của họ có thể lật sang trang khác, nhưng hôm nay xem ra, Lục Thư Nghi không muốn thoát khỏi mối quan hệ này. Anh không hiểu, hôn nhân trong mắt anh là nơi của hai người yêu nhau, nhưng giữa anh và Lục Thư Nghi không có ý này, chỉ có lợi dụng.

Một cơn giận từ đáy lòng bùng lên, Tần Hành không nhịn được mở miệng, lời nói mang theo vài phần trào phúng, như muốn ép người trước mặt thu hồi lời nói: “Thật không ngờ cậu út nhà họ Lục lại thiếu Alpha đến vậy, mới quen biết không lâu đã muốn tiến vào hôn nhân, nếu như thế, vì sao lại không bằng lòng kết hôn với Ngụy Văn?”

“Anh không cần phải kích tôi như vậy, tôi có tâm tư của mình.” Lục Thư Nghi khẽ cười một tiếng: “Hôn nhân với tôi cũng không có gì quan trọng, so với việc kết hôn với anh, Lục Chính Văn sẽ kiêng dè anh, tôi sẽ không bị ông ta coi như lợi thế, đạo lý đơn giản như vậy, Tần tiên sinh hẳn cũng không không hiểu.”

“Vậy thì sao?” Tần Hành hỏi lại: “Chỉ vì tình cảnh của cậu, tôi phải đồng ý cậu?”

“Tần Hành, anh không thiệt. Trong chuyện kết hôn này, tình cảnh của chúng ta giống nhau, nếu anh mượn tôi chắn đào hoa, phỏng chừng cũng không muốn bị ép đi xem mắt nữa, nên anh hoàn toàn có thể đồng ý tôi, dứt tuyệt ý nghĩ của người khác, cho dù sau này chúng ta tách ra, anh cũng có lý do từ chối tình yêu mới.” Lục Thư Nghi từng chữ từng chữ nghiêm túc phân tích: “Nhiều năm như vậy bên cạnh anh đều không có Omega nào thân cận, tôi đoán anh cũng chưa chắc muốn kết hôn, nên chi bằng đồng ý tôi, lại giúp đỡ nhau một lần.”

“Tôi không phải không muốn kết hôn, chỉ là chưa gặp được người tri kỷ!” Tần Hành biện minh cho mình.

Lục Thư Nghi không để ý, nhún vai nói: “Hiệp nghị có thời hạn một năm, tôi sẽ nhanh chóng khiến mình thoát khỏi nhà họ Lục, nếu trong thời gian hiệp nghị có hiệu lực anh gặp được người mình yêu, chúng ta cũng có thể kết thúc quan hệ trước thời hạn. Trong thời gian này, chỉ cần anh có yêu cầu, tôi sẽ đóng tròn vai mối quan hệ của chúng ta, bất luận là ở nhà hay trước mặt người ngoài, đều sẽ giúp anh xử lý tốt.”

Tần Hành bị lời này làm cho bật cười, Lục Thư Nghi coi anh là cái gì? Thật đúng là coi anh như một công cụ vẫy tay là đến, xua tay là đi sao?

“Hơn nữa, một số hạng mục trên tay Lục Chính Văn, nếu Lục Chính Văn rời khỏi công ty, tôi có thể cho anh.” Lục Thư Nghi bổ sung.

Tần Hành: “Ông ta là ba cậu, cậu muốn ba cậu rời khỏi Lục thị đến vậy sao?”

Lục Thư Nghi mím môi, nhiều năm như vậy Lục Chính Văn cũng không cho cậu tiếp xúc quản lý công ty, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, công ty này Lục Chính Văn tuyệt đối sẽ không giao vào tay cậu. Cậu không muốn công ty mà mẹ cậu vất vả gây dựng rơi vào tay người khác, nếu không đoạt lại, chính cậu cũng không tha thứ cho mình.

Nhưng nguyên do này, cậu cũng không muốn nói với Tần Hành.

“Vậy nên, Tần tiên sinh, bản hiệp nghị này anh đồng ý không?”

Rõ ràng đối mặt với yêu cầu khó hiểu này, anh nên từ chối, cũng không biết vì sao, khi người đưa ra yêu cầu này là Lục Thư Nghi, anh vẫn cân nhắc một chút. Anh rất khinh thường hành vi này của mình, cố tình lại không có cách nào, bị một người chỉ gặp qua vài lần mặt tính toán đến gắt gao, cảm giác này thật không tốt, anh khẽ cắn môi nói: “Cậu thật đúng là tính toán giỏi!”

“Cảm ơn đã khen.” Lục Thư Nghi nhìn vẻ mặt Tần Hành có chút thả lỏng, liền hiểu rõ ý đối phương, vì thế chủ động đưa bút ra: “Tần tiên sinh không thích sao?”

“Thích, vô cùng thích!” Sự bất mãn của Tần Hành đều viết trên mặt, nhưng tốc độ ký tên lại rất quyết đoán.

Lục Thư Nghi cười cất bản hiệp nghị đã ký xong: “Vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play