Trong khán phòng tối đen, một vệt sáng chói lọi rọi xuống sân khấu trung tâm.

Tiếng nhạc du dương vang vọng khắp không gian, bao phủ lấy vũ công đang nhẹ nhàng uyển chuyển trên sàn diễn. Người nọ dưới ánh đèn hội tụ, vung vẩy tứ chi, dáng vẻ duyên dáng ấy đủ khiến khán giả phía dưới không thể rời mắt. Thậm chí gương mặt xinh đẹp kia giờ phút này dường như chỉ còn là một phần phông nền.

Tần Hành vốn dĩ không thích những buổi biểu diễn văn nghệ kiểu này. Với anh, ngồi hai tiếng trong nhà hát chẳng bằng dành thời gian đó giải quyết một chồng văn kiện ở công ty.

Nhưng giờ phút này, toàn bộ ánh mắt anh lại bị người đang tỏa sáng trên sân khấu kia thu hút.

Đó là một cậu bé xinh đẹp lạ thường, khuôn mặt trái xoan tinh xảo được trang điểm vừa vặn, từng động tác vũ đạo theo điệu nhạc đều khiến người ta say mê không thôi.

Mãi đến khi màn hạ xuống, Tần Hành mới khẽ khàng thu hồi ánh mắt, nhưng hình ảnh người kia vẫn vương vấn mãi trong đầu.

Màn che từ từ khép lại, giấu đi bóng dáng trên sân khấu vào phía sau cánh gà. Khán giả lục tục rời đi, chỉ còn lại Tần Hành và người phụ nữ bên cạnh vẫn ngồi yên tại chỗ.

“Hành ca, anh thấy thế nào?” Người phụ nữ bên cạnh khẽ vén sợi tóc mai ra sau tai, nhẹ nhàng nở nụ cười. Nếu là người bình thường, có lẽ đã bị nụ cười tươi tắn này chinh phục.

Người phụ nữ tên Dương Viện, là đối tượng xem mắt thứ ba mà mẹ anh tìm cho anh trong tháng này. Vốn chỉ định ăn một bữa cơm rồi thôi, nào ngờ người phụ nữ này lại hẹn anh ra lần nữa, chỉ để xem vở kịch múa giới hạn này.

Dương Viện tự tin nói: “Em rất thích xem kịch múa, vé của vở này rất khó mua, em phải nhờ vài người bạn mới có được hai vé.”

Ý ngoài lời của cô là, để mời Tần Hành đến xem buổi biểu diễn này, cô đã bỏ ra rất nhiều công sức và cô hy vọng Tần Hành sẽ cảm động trước tình ý của mình.

Nhưng Tần Hành chỉ bình tĩnh nhìn về phía trước, thản nhiên hỏi: “Vì sao?”

“Cái gì?” Dương Viện có chút khó hiểu hỏi lại.

Tần Hành lặp lại và bổ sung: “Vì sao vé của vở này khó mua?”

Dương Viện chợt hiểu ra, thì ra anh đang hỏi điều này. Cô kiên nhẫn giải thích: “Bởi vì diễn viên chính của vở kịch múa này rất nổi tiếng, chính là cậu bé đóng vai Hoài Sơ vừa rồi, tên là Lục Thư Nghi.”

Cô biết Tần Hành chắc chắn không quen biết, vì thế lại chủ động giới thiệu: “Cậu ấy là vũ công chủ chốt trẻ nhất của đoàn kịch múa, năm nay vừa tròn 26 tuổi, vũ đạo của cậu ấy luôn có thể khiến người xem cảm nhận sâu sắc tình cảm của nhân vật, cho nên được rất nhiều người yêu thích, phần lớn khán giả hôm nay đều đến xem vở kịch múa này vì cậu ấy.”

Lục Thư Nghi, Tần Hành lặp lại cái tên này trong lòng, một cái tên có chút quen thuộc nhưng anh lại không thể nhớ ra đã từng nghe ở đâu.

Anh hỏi: “Cô cũng thích?”

Dương Viện khựng lại một giây, cho rằng Tần Hành hiểu lầm cô thích Lục Thư Nghi nên có chút không vui, vội vàng giải thích: “Không có, em chỉ thích vở kịch múa này thôi.”

Nói rồi, cô có chút ngượng ngùng cúi đầu nhỏ giọng nói: “Anh biết đấy, em chỉ thích anh.”

Tần Hành coi như không nghe thấy lời cô nói, đứng dậy: “Thời gian không còn sớm nữa, Dương tiểu thư về sớm đi, tôi phải về công ty một chuyến, có lẽ không tiện đường, nên không tiễn cô.”

Dương Viện chớp mắt ngước đầu: “Hả?”

Nhưng Tần Hành căn bản không để ý đến phản ứng của cô, lập tức đi về phía cửa ra. Dương Viện ngây người tại chỗ, có chút tức giận nắm chặt tay.

Tần Hành không rời khỏi nhà hát, sau khi ra khỏi khán phòng, anh vòng qua đại sảnh kịch trường rồi đi về phía hậu trường. Không thể nói rõ vì sao muốn vào hậu trường, chỉ là trong tiềm thức anh muốn đến gần nhìn một chút dáng vẻ của vũ công trên sân khấu vừa rồi.

Nhưng phòng nghỉ ở hậu trường quá nhiều, làm sao anh biết được người nọ ở phòng nào?

Trong khoảnh khắc do dự, cánh cửa một phòng nghỉ bên cạnh bị đẩy ra, anh quay đầu lại, thấy một người đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, trang điểm rất kín đáo.

Nhưng anh vẫn nhận ra người này là ai qua đôi mắt lộ ra bên ngoài.

Là Lục Thư Nghi. Cậu đã thay bộ trang phục biểu diễn, mặc một chiếc áo khoác đen bên ngoài chiếc áo phông trắng, trên vai đeo một chiếc túi vải bố, bên trong túi phồng lên đựng đồ dùng cá nhân.

“Tiên sinh, đây là hậu trường, người không phải nhân viên không được vào.” Lục Thư Nghi thấy người lạ tự tiện xông vào hậu trường, lên tiếng nhắc nhở.

Cậu ngẩng đầu, có chút khó hiểu nhìn Tần Hành, dường như đang tự hỏi thân phận người này.

Một lát sau, Tần Hành cười cười, nghiêng người nói: “Xin lỗi, tôi đi nhầm.”

Lục Thư Nghi dừng lại suy nghĩ, khẽ gật đầu rồi lướt qua Tần Hành rời đi, cho đến khi bóng dáng cậu biến mất khỏi tầm mắt.

Trong không khí thoảng một mùi hương nhàn nhạt, tỏa ra từ miếng dán tuyến thể ở sau gáy Lục Thư Nghi, là tin tức tố của cậu.

Tần Hành hoàn hồn, hơi nhíu mày.

Y học đã chỉ ra sự hấp dẫn lẫn nhau giữa Alpha và Omega là do độ phù hợp của tin tức tố. Thông thường, giữa Alpha và Omega có độ phù hợp cao sẽ nảy sinh tình yêu và sự phụ thuộc mãnh liệt, để thỏa mãn sự hòa hợp tin tức tố.

Anh có thể cảm giác được tin tức tố của Lục Thư Nghi dường như có ảnh hưởng không nhỏ đến mình, nhưng lại không muốn thừa nhận…

Anh đã có phản ứng sinh lý với người này ngay lần đầu gặp mặt.

……

Lục Thư Nghi rời khỏi nhà hát, lên một chiếc taxi, sau khi báo địa chỉ khu dân cư nhà mình, cậu lấy điện thoại ra đọc tin nhắn.

Điện thoại cậu để chế độ im lặng cả ngày, mấy tin nhắn và thông báo ùa đến, có của bạn bè, có của thầy giáo, đều là đến chúc mừng cậu biểu diễn thành công. Tiếp tục lướt xuống, đập vào mắt cậu là tin nhắn của người nhà đã lâu không liên lạc.

Lục Thư Nghi không để ý trong nhà đã gửi những tin nhắn gì, cậu mở khung chat của Kỷ Tư Nguyên trước, đối phương liên tục gửi vài tin nhắn, nhắc nhở cậu gần đây phải đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe.

Lục Thư Nghi trả lời: [Đã biết rồi, bác sĩ Kỷ ~]

Cậu và Kỷ Tư Nguyên quen nhau được bốn năm. Lúc trước cậu bị tai nạn phải nhập viện, quen biết Kỷ Tư Nguyên khi cậu ấy mới vào bệnh viện thực tập. Hai người trạc tuổi nhau nên dần dần thân thiết, họ vẫn luôn giữ liên lạc đến bây giờ.

Cậu từ một diễn viên múa vô danh tiểu tốt vươn lên vị trí chủ tịch đoàn kịch múa, Kỷ Tư Nguyên cũng từ bác sĩ thực tập trở thành bác sĩ điều trị chính.

Cả hai đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp.

Cậu liếc nhìn lịch, tìm một ngày không phải tập luyện vũ kịch, sau khi đặt lịch khám tổng quát trên mạng, cậu báo lại một tiếng cho Kỷ Tư Nguyên. Mọi lần kiểm tra sức khỏe trước đây, Kỷ Tư Nguyên đều sẽ đi cùng cậu, lần này cũng không ngoại lệ.

Giải quyết xong việc này, cậu mới có thời gian rảnh rỗi để trả lời từng lời chúc mừng của mọi người.

Cuối cùng, cậu mới mở khung chat của người được gọi là “cha”, ngoại trừ tin nhắn gần nhất, lần liên lạc trước của họ là hai năm trước.

Nếu không phải đột nhiên gửi tin nhắn, cậu còn tưởng mình đã bị xóa khỏi danh sách bạn bè.

[Ngày mai về nhà một chuyến.]

Giọng điệu ra lệnh, thậm chí không cần trưng cầu ý kiến của Lục Thư Nghi.

Lục Thư Nghi tắt điện thoại, không trả lời.

Cha cậu từ trước đến nay vẫn như vậy, có chuyện gì đều là thông báo gấp gáp, căn bản không quan tâm cậu có thời gian hay không và cậu cũng luôn không có cách nào từ chối.

Không còn cách nào, ai bảo cậu mang họ Lục chứ?

Trở về căn hộ nhỏ của mình, Lục Thư Nghi gọi đồ ăn mang đến, sau đó gửi tin nhắn xin nghỉ ngày mai cho thầy giáo ở nhà hát. Cũng may ngày mai cậu không có buổi biểu diễn nào, kế hoạch tập luyện ban đầu lùi lại cũng không sao.

Ăn cơm xong, cậu gọi điện thoại cho Kỷ Tư Nguyên, vừa dọn dẹp nhà cửa vừa trò chuyện với bạn thân.

Kỷ Tư Nguyên nói: “Ba cậu đột nhiên gọi cậu về, tớ cứ cảm thấy không có ý tốt.”

Lục Thư Nghi cũng có chút khó hiểu, theo lý thuyết, sau khi đi làm mấy năm nay, cậu càng ngày càng ít liên lạc với người nhà, cậu rất khó tưởng tượng là chuyện gì đáng để cha cậu phải đặc biệt nhắn tin gọi cậu về nói chuyện trực tiếp.

Nhưng có thể khẳng định là, chắc chắn không phải chuyện tốt, bởi vì chuyện tốt luôn không đến lượt cậu.

Nhưng nhiều năm như vậy, Lục Thư Nghi cũng đã quen, cứ gặp chiêu nào thì hóa giải chiêu đó là được.

“Không sao, nếu có chuyện gì tớ sẽ nhờ cậu cứu tớ.” Lục Thư Nghi cười nói.

Kỷ Tư Nguyên thở dài: “Được rồi, có chuyện gì gọi điện cho tớ.”

Lục Thư Nghi theo bản năng gật đầu, rồi đáp một tiếng, sau đó cúp điện thoại.

Nếu lịch tập luyện ở nhà hát ngày mai bị hủy, vậy tối nay cậu có thể ngủ muộn một chút. Vì thế, cậu vùi mình vào chiếc ghế sofa, tìm một bộ phim ra xem, cho đến khuya mới chìm vào giấc ngủ.

Nhà họ Lục không yêu cầu cậu về vào thời gian nào, Lục Thư Nghi ngủ một giấc đến khi tự tỉnh, rời giường ăn một bữa sáng muộn, rồi lại lề mề mãi mới gọi taxi đi.

Cậu đã rất lâu không về nhà, còn vì vậy mà cãi nhau một hồi với bảo vệ khu dân cư, cuối cùng bị Lục Từ An, người trùng hợp về nhà bắt gặp.

Lục Từ An tháo kính râm xuống, đánh giá Lục Thư Nghi một lượt: “Thư Nghi, lâu rồi không gặp, suýt chút nữa không nhận ra em.”

Lục Thư Nghi đối với cô chị cùng cha khác mẹ này luôn không có sắc mặt tốt. Cô ta là con riêng của Lục Chính Văn với người tình đầu trước khi kết hôn với mẹ cậu. Sau khi mẹ cậu qua đời vì bệnh, mẹ kế mang theo Lục Từ An xuất hiện, hai người nối lại tình xưa, Lục Từ An cũng nghiễm nhiên trở thành chị gái cậu.

Lục Từ An không để ý đến vẻ mặt của cậu, cô ta biết rõ Lục Thư Nghi hôm nay phải về, cũng tự nhiên biết cha gọi cậu về làm gì, vì thế nói vài câu với bảo vệ rồi dẫn cậu vào khu dân cư.

Vừa vào khu, Lục Từ An đã giọng điệu kỳ quái nói một câu: “Chúc mừng nhé, Thư Nghi.”

Lời này khiến Lục Thư Nghi như lạc vào sương mù, không nghĩ ra có chuyện gì đáng để Lục Từ An chúc mừng, chắc chắn không phải đến chúc mừng cậu biểu diễn thành công.

Cậu hơi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì nói thẳng, đừng có úp úp mở mở ở đây.”

“Về nhà sẽ biết, ba mẹ đang đợi em.” Lục Từ An cười cười, đi về phía nhà.

Dù trong lòng trăm ngàn lần không muốn, Lục Thư Nghi vẫn chỉ có thể đi cùng Lục Từ An, cùng nhau lên thang máy, cùng nhau về nhà.

Người mẹ trên danh nghĩa chào đón, sau một hồi quan tâm Lục Từ An, ánh mắt bà ta dừng lại trên người Lục Thư Nghi: “Về rồi đấy à.”

“Dì Trần.” Lục Thư Nghi nhẫn nhịn sự thiếu kiên nhẫn trong lòng, lễ phép gọi.

Trần Bình khẽ nhếch khóe miệng, chỉ về hướng thư phòng: “Đi vào thư phòng đi, ba con có chuyện muốn nói với con.”

Lục Thư Nghi dời mắt, chậm rãi đi về phía thư phòng, gõ cửa rồi bước vào sau khi nghe thấy tiếng cho phép.

Lục Chính Văn ngẩng đầu từ phía bên kia bàn làm việc, cũng không hề tỏ ra vui mừng khi nhìn thấy đứa con trai đã lâu không gặp. Ông ta chỉ khẽ hất cằm, ý bảo Lục Thư Nghi ngồi xuống đối diện, rồi sau đó nói với giọng đầy ý nghĩa: “Dạo gần đây tiến độ dự án của công ty không được thuận lợi cho lắm.”

Lục Thư Nghi khựng lại một chút, cậu vốn không quan tâm đến chuyện công ty, sao đột nhiên lại nói với cậu chuyện này?

Một dự cảm chẳng lành nảy ra trong lòng, cậu khẽ cụp mắt xuống, thản nhiên hỏi: “Vậy thì sao?”

“Ta đã bàn bạc với Ngụy tổng, ông ấy sẽ rót vốn vào dự án mới của chúng ta, nhưng đổi lại, con phải kết hôn với Ngụy Văn.” Lục Chính Văn nói.

Biểu cảm của Lục Thư Nghi trong nháy mắt cứng đờ. Dù mấy năm nay không để ý đến tình hình kinh doanh của gia đình, cũng không biết thông tin về khách hàng của công ty, nhưng đối với vị công tử ăn chơi thường xuyên xuất hiện trên các trang tin giải trí này, cậu thật sự coi như biết rõ.

Nghe nói Ngụy Văn lần trước mới tìm một Omega, còn sơ ý đánh dấu hoàn toàn khiến người ta có thai, kết quả Omega kia tìm đến tận cửa, làm nhà họ Ngụy mất mặt lớn. Vậy mà đột nhiên lại muốn tìm người kết hôn, chẳng lẽ là tìm người đến tiếp tục chơi bời sao?!

Đúng là lần này đặc biệt gọi cậu về không phải chuyện tốt lành gì!!

Kết hôn, đúng là Lục Chính Văn mới nghĩ ra được!!!

Lục Thư Nghi rất muốn lập tức phủi tay bỏ đi, từ nay về sau không bao giờ quay lại cái nơi này nữa, nhưng giờ phút này cậu biết rõ mình nên nhẫn nhịn.

“Ba biết Ngụy Văn là người như thế nào, dùng hôn nhân của con để đổi lấy tương lai của công ty, không sợ con không hợp tác sao?” Lục Thư Nghi bình tĩnh nói.

Lục Chính Văn: “Thư Nghi, công ty là tâm huyết nhiều năm của mẹ con, con nhẫn tâm nhìn công ty rơi vào tuyệt cảnh như vậy sao?”

Lục Thư Nghi cười lạnh một tiếng, lần nào cũng vậy, đều lấy mẹ cậu ra làm cái cớ. Một hai lần còn có thể khiến Lục Thư Nghi thỏa hiệp, nhưng nhiều lần thì vô dụng.

Lục Chính Văn: “Vậy thế này đi, buổi tối ta đã đặt nhà hàng rồi, con và Ngụy Văn gặp mặt, hai người trẻ tuổi nói chuyện với nhau cho tốt.”

Ông ta không hề trưng cầu ý kiến của Lục Thư Nghi, ông ta và nhà họ Ngụy đã bàn bạc xong xuôi, cho dù Lục Thư Nghi không gật đầu, đợi đến khi hôn ước được định đoạt, một Omega không làm nên sóng gió gì.

Lục Thư Nghi thu hồi ánh mắt, cậu nghĩ mình nên tự lo liệu cho bản thân thật tốt, phải nghĩ cách thoát khỏi cái hôn ước đã định này.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play