Dù trong lòng không muốn, Lục Thư Nghi vẫn bị Lục Chính Văn ép buộc đưa đến nhà hàng. So với bàn chuyện hôn ước, cậu càng thiên về đây là một cuộc nói chuyện về lợi ích.

Ngụy tổng và vợ ngồi ở vị trí chủ tọa, Ngụy Văn thì ngồi ngả ngớn ở bên cạnh.

Lục Thư Nghi theo sau cha vào phòng, liếc nhìn chỗ ngồi, chỉ còn lại vị trí bên cạnh Ngụy Văn là trống. Cậu không khỏi chửi thầm vài câu, mắng xỏ từng người đang ngồi một lượt, sau đó mới ngồi xuống coi Ngụy Văn như không khí.

Lục Chính Văn và Ngụy tổng trò chuyện về chuyện đầu tư của công ty, cuối cùng mới lái sang chuyện hôn ước, ông ta cười giả lả nói: “Thư Nghi là đứa trẻ ngoan, chưa từng yêu đương, sau này nếu có gì không phải với Tiểu Văn, mong hai bác thông cảm cho.”

Ngụy tổng cũng cười đáp: “Đứa bé của Tiểu Văn sau này sẽ ghi danh nghĩa Thư Nghi, để không uất ức Thư Nghi, chúng tôi sẽ hết lòng ủng hộ dự án.”

Lục Thư Nghi nghe mà buồn cười, muốn cậu nuôi con cho người khác, lại chẳng cho cậu bất cứ lợi ích gì, tính toán thật hay.

Cậu liếc nhìn Ngụy Văn, vừa lúc người này cũng tò mò đánh giá cậu rồi hỏi: “Nhưng mà đẹp hơn hẳn những Omega tôi từng gặp, tin tức tố của cậu là gì?”

Lục Thư Nghi không muốn để ý đến hắn, dời mắt hậm hực nói: “Liên quan gì đến anh?”

“Lục Thư Nghi!” Lục Chính Văn nghiêm mặt nói.

Lục Thư Nghi cười lạnh một tiếng, chẳng lẽ ông ta cho rằng như vậy cậu sẽ khuất phục sao?

Cậu đập mạnh đôi đũa xuống bàn, đứng dậy nói: “Tôi nghĩ bữa tiệc này không cần tôi nữa, tôi còn có việc, xin phép đi trước.”

Nói xong xoay người rời đi, mặc kệ những lời bàn tán sau lưng. Chẳng đáng để tức giận vì những người không quan trọng.

Cậu bắt xe thẳng đến bệnh viện của Kỷ Tư Nguyên, muốn trút hết nỗi lòng với bạn thân, cũng muốn xin cậu ấy vài lời khuyên.

Đến bệnh viện, cậu quen đường quen nẻo tìm đến văn phòng Kỷ Tư Nguyên, vừa đẩy cửa bước vào vừa nói: “Nguyên Nguyên, tớ muốn chết mất.”

Trong văn phòng ngoài Kỷ Tư Nguyên còn có một người khác, cậu đã gặp vài lần, là Alpha của Kỷ Tư Nguyên. Người nọ quay đầu nhìn thoáng qua Lục Thư Nghi, rồi lại quay sang nhìn Kỷ Tư Nguyên với vẻ dịu dàng: “Vậy anh về trước, em trực đêm, đừng làm việc quá sức.”

Kỷ Tư Nguyên khẽ gật đầu đáp: “Ừ, đi đường cẩn thận.”

Nhìn theo bóng dáng Alpha kia đi xa, Lục Thư Nghi đóng cửa lại trêu chọc: “Ông xã cậu thật là hiểu chuyện.”

Kỷ Tư Nguyên cười cười, chuyển chủ đề: “Sao vậy, tìm tớ có chuyện gì?”

“Cứu tớ với.” Lục Thư Nghi mếu máo nói: “Cậu biết lão già Lục Chính Văn hôm nay gọi tớ về làm gì không! Ông ta muốn tớ kết hôn với Ngụy Văn!!”

“Hả?” Kỷ Tư Nguyên ngẩn người: “Vậy cậu có thể vui vẻ rồi chứ?”

“Vui vẻ cái đầu cậu!” Lục Thư Nghi giận dữ: “Ngụy Văn là người như thế nào cậu không rõ sao? Bắt tớ gả cho anh ta chẳng bằng bảo tớ đi chết đi!”

Kỷ Tư Nguyên nhíu mày: “Đừng có hay ngậm chữ chết bên miệng như vậy, không may mắn.”

Lục Thư Nghi nhỏ giọng “phì” vài tiếng, thở dài nói: “Cậu giúp tớ nghĩ kế đi, tớ nên làm gì bây giờ?”

Kỷ Tư Nguyên là người cậu quen biết có kinh nghiệm tình cảm phong phú nhất, dù sao thì cậu ấy và ông xã cũng chia tay rồi lại tái hợp, tóm lại là có chút bản lĩnh.

Kỷ Tư Nguyên mím môi, suy nghĩ một lát rồi nói: “Cậu tìm một Alpha kết hôn đi.”

Lục Thư Nghi lập tức trừng lớn mắt, dù đã nghe Kỷ Tư Nguyên nói ra phương pháp này, cậu vẫn cảm thấy có chút khó tin. Kỷ Tư Nguyên lại nghiêm túc phân tích: “Pháp luật quy định không được đa thê, cậu ném giấy đăng ký kết hôn vào mặt cha cậu, ông ta chắc chắn không thể ép cậu gả cho Ngụy Văn nữa.”

“Vậy nếu ông ta ép tớ ly hôn thì sao?” Lục Thư Nghi, người đã chấp nhận ý tưởng này, hỏi.

“Với tính cách của Ngụy Văn, anh ta chắc chắn cũng không chịu đựng được việc lấy một Omega đã từng kết hôn đâu.” Kỷ Tư Nguyên nói.

Lục Thư Nghi im lặng giơ ngón tay cái lên: “Hay quá có lý!”

“Chỉ là có một vấn đề là, cậu tìm đâu ra một Alpha có độ phù hợp cao?” Kỷ Tư Nguyên tự hỏi: “Tin tức tố của cậu tuy đã ổn định, nhưng vẫn sẽ bản năng bài xích những Alpha có độ phù hợp thấp.”

Xét cho cùng, độ phù hợp vẫn là một rào cản mà cậu không thể vượt qua. Trong vòng giao tiếp của cậu, tìm một Alpha độc thân và có độ phù hợp cao với cậu không phải là một chuyện dễ dàng.

“Không sao!” Lục Thư Nghi tự cổ vũ mình: “Thế giới rộng lớn như vậy, tớ không tin không tìm được!”

Thật sự không được thì trước tìm một người tạm chấp nhận, vượt qua cơn sóng gió này rồi ly hôn cũng tốt.

Kỷ Tư Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu, không muốn đả kích niềm tin của Lục Thư Nghi. Cậu ấy còn phải trực đêm, sau khi đưa Lục Thư Nghi đến cửa bệnh viện, anh nói: “Cậu về sớm đi, đừng quên cuối tuần đến kiểm tra sức khỏe.”

Lục Thư Nghi vẫy tay với cậu ấy: “Biết rồi, cuối tuần gặp.”

Cậu lên taxi, về đến nhà rửa mặt xong mới bắt đầu suy nghĩ kế hoạch của mình. Nếu muốn tìm một Alpha kết hôn, chắc chắn phải mở rộng vòng giao tiếp. Nhà hát người đến người đi nhiều như vậy, thực sự là một môi trường giao tiếp không tệ.

Vì thế, sau khi tập luyện xong ngày hôm sau, đợi đến khi buổi biểu diễn kịch múa bắt đầu, Lục Thư Nghi chỉnh trang lại rồi đi đến khán phòng, cầm vé vào ngồi ở vị trí của mình.

Cậu đánh giá những người ngồi hai bên, bên phải là một Alpha, đang chăm chú theo dõi buổi biểu diễn trên sân khấu. Về tình về lý, cậu đều không nên lên tiếng làm phiền, vì thế chỉ có thể im lặng quyết định đợi kịch múa kết thúc rồi nói.

Ngồi cả buổi cuối cùng cũng đợi được đến màn hạ, đèn nhà hát sáng lên, hai bên người đều bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị theo dòng người rời khỏi nhà hát.

Lục Thư Nghi mím môi, sau khi chuẩn bị tâm lý đầy đủ, cậu chạm vào người bên phải, trong ánh mắt khó hiểu của đối phương, cậu mở miệng nói: “Không có gì… Tôi nhận nhầm người.”

A! Cậu không thể nói ra được!

Cậu không thể tùy tiện giữ chặt một Alpha rồi hỏi: Xin chào, anh có thể cùng tôi đến bệnh viện kiểm tra độ phù hợp tin tức tố không?

Như vậy sẽ bị người ta coi là kẻ tâm thần mất!

Cậu ủ rũ ngồi xuống ghế, mãi đến khi người trong nhà hát đi gần hết mới định rời đi. Đứng dậy đi về phía lối ra, lại đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông có chút quen mặt trên cầu thang.

Là người hôm đó cậu gặp ở hậu trường.

Lục Thư Nghi đứng tại chỗ, nghiêng đầu có chút khó hiểu, trùng hợp vậy sao?

“Xin chào, kịch múa đã kết thúc rồi, anh còn chưa đi sao?” Lục Thư Nghi tiến lên nói. Hôm đó ở hậu trường chạm mặt, cậu đội mũ và đeo khẩu trang, nên cũng không nghĩ rằng người đàn ông này sẽ nhớ rõ cậu.

Nhưng giây tiếp theo, đối phương lại lên tiếng gọi: “Lục Thư Nghi.”

Lục Thư Nghi dùng hết trí nhớ cả đời suy nghĩ một chút, xác định mình không quen biết người này, cậu cảnh giác lùi lại mấy bước, sợ đối phương là fan cuồng quá khích nào đó.

Lục Thư Nghi: “Anh là?”

“Là tôi thất lễ, còn chưa kịp tự giới thiệu.” Tần Hành cười cười, dứt khoát trực tiếp báo tên: “Tần Hành.”

Lục Thư Nghi nhìn chằm chằm người Alpha cao hơn cậu một cái đầu trước mặt một hồi lâu, mới hỏi: “Anh tìm tôi?”

Tần Hành vẫn chưa gật đầu, nhưng cũng không phủ nhận: “Hôm đó xem buổi diễn kịch múa của cậu, rất tuyệt.”

Lục Thư Nghi lại càng khó hiểu, chẳng lẽ là cố ý đến khích lệ cậu? Cậu im lặng, chờ đợi người đàn ông nói tiếp.

Tần Hành: “Nếu trùng hợp gặp lại như vậy, có thể mời cậu một bữa cơm không?”

Lục Thư Nghi chần chờ một lát, lắc đầu từ chối. Sao cậu có thể cùng một Alpha chỉ mới gặp mặt hai lần ăn cơm, vạn nhất người này có mục đích khác, một Omega như cậu không chống đỡ nổi.

“Xin lỗi, Tần tiên sinh, nhà tôi còn có chút việc cần tôi về giải quyết, ý tốt của anh tôi xin nhận.” Lục Thư Nghi từ chối rất khéo léo.

Tần Hành cũng không giận, vừa mới quen biết đã mời người ta ăn cơm quả thật có chút mạo muội.

Lục Thư Nghi không nán lại lâu, cậu nhanh chân bước ra cổng nhà hát, Tần Hành thì chậm rãi đi theo phía sau cùng ra.

Khi cậu đi về phía ven đường bắt xe, thoáng thấy bên cạnh đỗ một chiếc siêu xe, cậu kinh ngạc mất hai giây, rồi trơ mắt nhìn Tần Hành ngồi vào.

Ghê thật, đây vẫn là một kẻ có tiền?!

Xe đi về phía trước một đoạn, rồi đột nhiên quay đầu trở lại, Tần Hành hạ cửa kính xe xuống nói: “Đi đâu, tôi đưa cậu?”

“Không cần không cần!” Lục Thư Nghi vội vàng xua tay từ chối, cậu tuy không biết thân phận cụ thể của Tần Hành, nhưng nhìn chiếc xe cũng có thể đoán ra, chắc chắn là một người cậu không thể trêu vào, vẫn là ít tiếp xúc thì tốt hơn.

Tần Hành cũng không ép buộc, bảo tài xế lái xe rời đi.

Lục Thư Nghi trong lòng tràn ngập nghi hoặc về người Alpha này, đến cuối tuần đi bệnh viện kiểm tra, cậu nhắc đến chuyện này với Kỷ Tư Nguyên, đối phương không thể tin được nói: “Cậu nói là Tần Hành?”

Lục Thư Nghi gật đầu: “Anh ta nói anh ta tên như vậy.”

Kỷ Tư Nguyên lập tức đánh giá Lục Thư Nghi một lượt, lo lắng hỏi: “Cậu không trêu chọc anh ta đấy chứ?”

“Không…Có.” Lục Thư Nghi chần chờ, từ chối cùng Tần Hành ăn cơm có tính không?

Kỷ Tư Nguyên giải thích: “Cậu không để ý đến chuyện thương nghiệp, có lẽ không quen thuộc với cái tên Tần Hành này, nhưng chắc chắn cậu cũng từng nghe qua tập đoàn Hòa Dương rồi chứ.”

“Ách…… Hình như nghe qua rồi.” Lục Thư Nghi lục lọi trong đầu nửa ngày mới nhớ ra đã từng nghe ở đâu, hôm đó cùng người nhà họ Ngụy ăn cơm, Lục Chính Văn có nhắc đến việc muốn kéo đầu tư từ công ty này.

Xem ra, tập đoàn Hòa Dương này chắc chắn lợi hại hơn công ty nhà cậu rất nhiều.

Kỷ Tư Nguyên: “Tần Hành năm nay mới 30 tuổi đã tiếp nhận vị trí của cha mình, một tay nắm quyền, có thể thấy Tần Hành chắc chắn không phải người đơn giản.”

“Vậy anh ta kết hôn chưa?” Lục Thư Nghi hỏi.

Kỷ Tư Nguyên nhất thời không phản ứng lại mục đích câu hỏi của Lục Thư Nghi, theo bản năng trả lời: “Hình như chưa, không nghe ông xã tớ nhắc đến bao giờ.”

“Nguyên Nguyên, cậu nói nếu tớ tìm anh ta kết hôn, có phải mọi vấn đề đều giải quyết dễ dàng không!” Lục Thư Nghi đột nhiên có chút kinh hỉ nói.

Lục Chính Văn chẳng phải muốn cậu kết hôn với Ngụy Văn sao? Cậu càng không muốn làm theo ý Lục Chính Văn. Xét về thân phận, Tần Hành là một Alpha độc thân, có tiền có thế, dùng thân phận của Tần Hành để giúp cậu thoát khỏi một cuộc hôn ước dễ như trở bàn tay, đồng thời cũng có thể khiến Lục Chính Văn không còn cách nào.

Nhưng Kỷ Tư Nguyên vô tình vạch trần ảo tưởng của Lục Thư Nghi: “Cậu nghĩ thì hay đấy, nhưng người ta vì sao phải kết hôn với cậu? Hơn nữa, cậu có chắc chắn độ phù hợp tin tức tố của hai người không? Cậu có cảm nhận được tin tức tố của anh ta không?”

“Không thể.” Lục Thư Nghi lắc đầu: “Nhưng mà độ phù hợp không quan trọng, tớ chưa chắc đã thực sự cần kết hôn với anh ta, nhờ anh ta giúp tớ diễn một vở kịch cũng được.”

Nói như vậy, vấn đề sẽ rất dễ giải quyết.

Kỷ Tư Nguyên không bày tỏ ý kiến gì về phương pháp này, cậu ấy chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó lấy ra báo cáo kiểm tra sức khỏe của Lục Thư Nghi từ máy móc xem rồi nói: “Chức năng tuyến thể của cậu vẫn luôn từ từ hồi phục, nhưng thời gian kỳ động dục vẫn chưa ổn định, khuyên cậu gần đây vẫn nên chú ý một chút, mang theo thuốc ức chế bên mình.”

Cậu ấy dừng một chút, dặn dò: “Thư Nghi, đừng lấy bản thân ra đánh cược, cậu là một Omega.”

Cậu ấy không rõ vì sao Tần Hành lại đột nhiên tiếp xúc Lục Thư Nghi, nếu đối phương có mục đích riêng, cậu ấy sợ hành động này của Lục Thư Nghi là tự đưa mình đến cửa.

“Yên tâm, tớ biết chừng mực.” Lục Thư Nghi cười một cái.

Một Omega như cậu ở bên ngoài, chắc chắn sẽ tự bảo vệ tốt bản thân!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play