Lục Thư Nghi không biết Kỷ Tư Nguyên tìm được phương thức liên lạc của Tần Hành từ đâu, đại khái là từ ông xã của cậu ấy, tóm lại, danh thiếp của Tần Hành nằm trên bàn trà nhà Lục Thư Nghi. Vấn đề liên lạc đã được giải quyết, nhưng vấn đề trước mắt lại biến thành cậu không dám kết bạn. Trong mắt Tần Hành, cậu đại khái là một Omega đầy vết nhơ, đầu tiên là hạ thuốc lợi dụng, sau đó kỳ động dục vừa qua liền lập tức bỏ chạy, bây giờ lại muốn tìm đến cửa, rất khó không nghi ngờ cậu có mục đích riêng.

Nhưng nếu không thử, cậu có lẽ thật sự không có một chút cơ hội nào.

Lục Thư Nghi nhập số điện thoại trên danh thiếp vào WeChat, tìm kiếm bạn bè.

Chân dung hiện ra trên màn hình là ảnh chụp của chính Tần Hành. Trong ảnh, một vệt nắng chiếu lên khuôn mặt, Alpha nhìn vào màn hình với vẻ dịu dàng.

Phải nói là rất đẹp trai.

Lục Thư Nghi do dự rất lâu, mới run rẩy ngón tay khẽ chạm vào nút thêm bạn bè, rồi cân nhắc hơn nửa ngày mới gõ ra một câu chào hỏi: [Chào anh, tôi là Lục Thư Nghi.]

Lời mời kết bạn được gửi đi, Lục Thư Nghi liền luôn chờ đợi Tần Hành hồi âm, nhưng màn hình điện thoại sáng rồi lại tắt, đều không có thông báo tin nhắn mới.

Lục Thư Nghi thở dài, cậu nghĩ mình có thể hiểu được vì sao Tần Hành không trả lời, liền không còn rối rắm chuyện kết bạn nữa.

Nhà hát đã gửi bảng giờ giấc tập luyện mới, Lục Thư Nghi xác nhận lịch trình của mình xong, ngày hôm sau liền đến nhà hát bắt đầu tập luyện vở kịch mới, trên người cậu vẫn còn vương mùi tin tức tố của Alpha, vừa đến nhà hát đã có một đám người xúm lại hỏi han cậu có chuyện gì, Lục Thư Nghi xấu hổ cười cười thuận miệng lừa gạt cho qua.

Bát tự còn chưa có một nét, làm gì có chuyện gì.

Lục Thư Nghi đuổi mọi người đi, nghiêm túc tập luyện cả ngày sau khi kết thúc cứ theo lẽ thường tan tầm từ nhà hát, vừa bước ra cổng đã thoáng thấy một chiếc xe dừng bên đường, biển số xe có chút quen mắt.

Cậu đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, rồi bừng tỉnh nhớ ra, đây là xe của Tần Hành.

Lục Thư Nghi lập tức trở nên có chút khẩn trương, chậm rãi tiến đến bên xe, gõ cửa sổ xe, chờ cửa sổ xe hạ xuống đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Alpha trong xe, nuốt nước miếng nói: “Tần tiên sinh, thật trùng hợp.”

“Lên xe.” Tần Hành dời mắt, chỉ nhàn nhạt nói một câu.

Lục Thư Nghi ngẩn người một chút, nghĩ thầm cậu vốn dĩ đã định muốn cùng Tần Hành thương lượng chuyện, nếu người ta đã đưa đến tận cửa, cậu cũng không tiện từ chối, liền mở cửa xe lên xe ngồi cạnh Tần Hành.

Cửa xe vừa đóng lại, xe liền thẳng tắp rời khỏi nhà hát, không cho Lục Thư Nghi một chút thời gian phản ứng, cậu theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt Tần Hành, rồi dò hỏi: “Đây là đi đâu vậy?”

Tần Hành không để ý đến cậu, ngược lại nhắm mắt dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi. Lục Thư Nghi xấu hổ chạm chạm mũi, có chút không rõ mục đích xuất hiện hôm nay của Tần Hành.

Cậu chậm rãi cảm nhận được mùi tin tức tố của người bên cạnh, trong không gian nhỏ hẹp có vẻ hơi nồng nặc, khiến tuyến thể sau gáy cậu luôn nóng lên liên tục.

Tài xế là một beta, sẽ không bị ảnh hưởng bởi mùi tin tức tố nồng nặc này, nhưng cậu thì khác! Tốt xấu gì cũng là một Omega đã bị tin tức tố này đánh dấu, loại nồng độ tin tức tố này đủ để gợi lên một số phản ứng sinh lý của cậu!!

“Tần Hành.” Lục Thư Nghi hạ giọng gọi một tiếng: “Anh thu lại tin tức tố đi.”

Tần Hành mở to mắt liếc nhìn Lục Thư Nghi, sau đó thu lại tin tức tố đang tỏa ra. Anh nhìn thấy Lục Thư Nghi liền giận sôi máu, nhất thời không khống chế được tin tức tố, bây giờ mới phản ứng lại, trên người Lục Thư Nghi vẫn còn dấu hiệu tạm thời của anh, sợ là không chịu nổi.

Lục Thư Nghi nhẹ nhàng thở ra, rồi hỏi: “Vậy anh tìm tôi làm gì?”

Giọng Tần Hành lạnh lùng nói: “Thu dọn tàn cuộc.”

Lục Thư Nghi có chút khó hiểu ý tứ của câu này, nhưng thấy Tần Hành không có ý định giải thích, liền im lặng ngậm miệng không hỏi thêm.

Mãi đến khi xe dần dần tiến vào bãi đỗ xe của khách sạn, Lục Thư Nghi mới không nhịn được nhích người. Một Alpha dẫn cậu đến khách sạn là có ý gì? Bây giờ cậu chạy còn kịp không?!

Xe dừng hẳn, tài xế xuống xe giúp Tần Hành mở cửa, Lục Thư Nghi nhanh tay lẹ mắt xuống xe từ phía bên kia, sau đó cách xa xe khoảng mười bước, có chút cảnh giác nhìn chằm chằm Tần Hành.

Tần Hành bước đến, một tay giữ gáy Lục Thư Nghi nói: “Đừng chạy lung tung.”

“Không phải, rốt cuộc anh đưa tôi đến đây làm gì?” Lục Thư Nghi nhíu mày nói.

Giám đốc khách sạn ra đón Tần Hành, Tần Hành liếc mắt ra hiệu: “Trước giúp tôi chuẩn bị một phòng suite.”

Giám đốc khách sạn lập tức bảo nhân viên công tác, không bao lâu sau đã đi phía trước dẫn đường. Tần Hành nắm tay Lục Thư Nghi không cho cậu dễ dàng bỏ chạy, đi theo giám đốc đưa người đến phòng.

Đóng cửa phòng lại, Lục Thư Nghi lại lùi ra xa một mét: “Tần tiên sinh, tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên chú ý một chút, một Alpha và một Omega ở chung một phòng, không quá thích hợp.”

Tần Hành đột nhiên hừ cười một tiếng: “Bây giờ cậu mới biết không thích hợp?”

Lục Thư Nghi đuối lý, im lặng nhưng vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với Tần Hành, trước mặt Alpha, một Omega như cậu thật sự không có đường sống nào để phản kháng, chỉ có thể im lặng quan sát, xem Tần Hành rốt cuộc muốn làm gì.

Nhưng Tần Hành chỉ lướt qua cậu đi đến sofa ngồi xuống, gọi điện thoại xong liền không ngẩng đầu nhìn cậu nữa.

Lục Thư Nghi ngơ ngác, một lát sau cửa phòng lại bị gõ vang, Lục Thư Nghi cảnh giác dịch đến cửa mở, là thư ký của Tần Hành và một người đàn ông trang điểm có vẻ hơi lòe loẹt.

Cậu nhìn hai người ngoài cửa, rồi lại nhìn Tần Hành trong phòng, còn chưa kịp phản ứng đã bị hai người vây quanh, mặc kệ ý nguyện của cậu đẩy cậu vào phòng trong.

Beta lòe loẹt kia vừa ra tay đã cởi nút áo sơ mi của cậu, Lục Thư Nghi kinh hãi vội vàng nắm chặt quần áo, vừa kinh hô: “A a a, cưỡng đoạt nam nhân a!!”

“Cậu bạn đáng yêu này, phiền cậu nhìn cho rõ.” Người đàn ông vẻ mặt bất đắc dĩ móc ra thẻ nhân viên: “Tôi tốt xấu gì cũng là một nhà thiết kế trang phục đứng đắn.”

“Lục tiên sinh, tối nay Tần tổng muốn đưa cậu đến một buổi tiệc, cố ý mời thầy Đường đến.” Thư ký ở bên cạnh giải thích.

Lục Thư Nghi chớp mắt nhìn dòng chữ trên thẻ nhân viên, cậu nghe nói đến tên Đường Tuẫn, là người đứng đầu nổi tiếng của một công ty thiết kế trang phục thuộc Hòa Dương, trước đây nhà hát còn muốn mời anh ta đến giúp thiết kế trang phục biểu diễn, chỉ là không thành công.

Được rồi, quả thật là cậu hiểu lầm, nhưng cũng không trách cậu được, nhà ai nhà thiết kế trang phục vừa lên đã muốn cởi quần áo người ta chứ! Cậu buông phòng bị, nhưng vẫn có chút tức giận, vì sao Tần Hành trên đường đi không nói gì với cậu!

Cậu ngoan ngoãn tự mình cởi quần áo, thay chiếc áo sơ mi mà nhà thiết kế mang đến. Chất liệu áo sơ mi ôm sát người mặc rất thoải mái, nhưng sắc mặt Lục Thư Nghi có chút khó coi, cổ áo chữ V sâu hoắm này có nhất thiết phải như vậy không?

“Đây chính là mẫu thiết kế độc quyền của tôi.” Đường Tuẫn đắc ý nói.

Lục Thư Nghi trừng mắt nhìn anh ta, nuốt xuống một bụng bực tức, mặc vào bộ lễ phục vest, chiếc áo khoác vest màu xanh nhạt ôm sát eo. Lục Thư Nghi quanh năm múa, vóc dáng khá gầy, bộ quần áo này mặc trên người cậu vẫn còn hơi rộng.

Đường Tuẫn giúp cậu làm kiểu tóc, cảm thấy mãn nguyện nhìn tác phẩm của mình nói: “Quả nhiên, quần áo đẹp chỉ có mặc trên người người đẹp mới có giá trị.”

Lục Thư Nghi im lặng đi theo từ phòng trong ra ngoài, Tần Hành ngẩng đầu nhìn, chỉnh lại một chút rồi đứng dậy vẫy tay bảo Đường Tuẫn và thư ký đi trước.

Hai người rời đi, trong phòng lại chỉ còn lại bọn họ, Lục Thư Nghi đứng tại chỗ không nhúc nhích, rồi nhìn Tần Hành từng bước tiến về phía cậu.

“Quay người lại.” Tần Hành nói.

Lục Thư Nghi vừa chửi thầm vừa nghe lời quay người, cảm giác được tay Tần Hành chạm vào tuyến thể sau gáy mình thì bất ngờ run lên một chút.

Tần Hành khẽ cười trầm thấp, xé miếng dán tuyến thể sau gáy Lục Thư Nghi xuống, thay một miếng mới rồi mới chính thức giải thích với Lục Thư Nghi: “Tối nay là tiệc mừng thọ của ông nội tôi, cậu cùng tôi tham dự, nhà họ Ngụy sẽ không còn dám động đến cậu nữa, coi như là bồi thường cho đêm đó.”

Tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Tần, Tần Hành dẫn cậu đến thật sự thích hợp sao? Sợ không phải cậu vừa xuất hiện trước mặt mọi người hôm nay, ngày mai tiêu đề kinh doanh sẽ là chuyện của cậu và Tần Hành.

“Vậy anh có từng nghĩ đến việc tôi nên thoát thân như thế nào không?” Lục Thư Nghi xoay người, nhìn thẳng vào mắt Tần Hành hỏi.

Tần Hành đánh giá cậu một lát rồi nói: “Cậu có nhiều thủ đoạn như vậy, chẳng lẽ còn sợ không có cách thoát khỏi mối quan hệ có lẽ sẽ có này sao?”

Lục Thư Nghi cụp mắt xuống, quả nhiên anh vẫn cảm thấy cậu là một người rất nhiều thủ đoạn.

“Cậu có cơ hội lựa chọn, bây giờ đi vẫn kịp.” Tần Hành nói: “Nhưng Lục Thư Nghi, cha cậu cũng nằm trong danh sách khách mời.”

Nghe được lời này, Lục Thư Nghi mới hiểu, Tần Hành đại khái đã điều tra xong mọi chuyện, biết Lục Chính Văn dùng hôn nhân của cậu để trục lợi, cũng biết vì sao cậu lại tiếp cận mình, nhưng dù là như vậy, Tần Hành vẫn muốn giúp cậu?

Lục Thư Nghi mím môi, khó hiểu nói: “Vì sao anh giúp tôi?”

“Cậu nghĩ sao?” Tần Hành không trả lời trực diện.

Lục Thư Nghi im lặng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn không chọn rời đi. Tần Hành đã cho cậu cơ hội, sao cậu có thể không nắm lấy chứ?

“Tôi hiểu rồi.” Lục Thư Nghi nói: “Vậy đi thôi.”

Cậu khoác tay Tần Hành, nhận lấy món quà mừng thọ Tần Hành đưa, cùng anh sóng vai bước đi.

Vừa xuất hiện trong hội trường tiệc, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía họ, Lục Thư Nghi tìm thấy bóng dáng người nhà họ Lục, khi họ nhìn rõ người bên cạnh Tần Hành là cậu, vẻ mặt đều cứng đờ.

Ba Tần và mẹ Tần cũng có chút kinh ngạc, nhìn Omega ngoan ngoãn đáng yêu bên cạnh con trai mình không khỏi thầm nghĩ, Tần Hành hẹn hò mà giấu họ từ bao giờ vậy?

Ông Tần chống gậy đi tới, vỗ vai Tần Hành nói: “Dẫn người đến mà không nói một tiếng.”

Ông liếc nhìn Lục Thư Nghi, có chút khó hiểu nói: “Đây là cậu út nhà họ Lục? Không phải đã đính hôn với nhà họ Ngụy rồi sao? Thằng nhóc con phá hoại nhân duyên của người khác hả?”

“Ông nội, cậu ấy và nhà họ Ngụy không có quan hệ gì cả, cái gọi là hôn ước chỉ là cha cậu ấy tự ý quyết định với nhà họ Ngụy sau lưng cậu ấy.” Tần Hành giải thích.

Ông Tần thở phào nhẹ nhõm, không xen vào chuyện hôn nhân của người khác là tốt rồi, ông cũng hiểu rõ con người Lục Chính Văn, nghĩ đến tình cảnh của Lục Thư Nghi ở nhà họ Lục chắc cũng không tốt. Nếu như vậy, ở bên Tần Hành cũng là chuyện tốt, cháu trai ông rất biết thương người.

“Thư Nghi, đưa quà mừng thọ cho ông đi.” Giọng Tần Hành vô cùng thân mật, dường như họ thật sự là người yêu.

Lục Thư Nghi ngẩn người một chút, vội vàng đưa quà mừng thọ lên nói: “Ông nội, chúc ông mạnh khỏe, vạn sự như ý.”

Ông Tần hiền từ nhìn Lục Thư Nghi cười: “Tốt, tốt!”

Ba Tần và mẹ Tần đi tới, trách mắng Tần Hành: “Con cái nhà này cũng thật là, có đối tượng rồi mà không đưa về nhà.”

Theo sau họ, còn có Dương Viện. Dương Viện nhìn chằm chằm bàn tay Tần Hành đặt trên eo Lục Thư Nghi, cắn cắn môi không nói gì.

Nhưng Lục Thư Nghi lại nghiêng đầu liếc nhìn Tần Hành, ghé sát tai anh nói: “Thì ra là để tôi đến chắn nhân duyên cho anh.”

Khóe miệng Tần Hành khẽ nhếch lên: “Cậu lợi dụng tôi một lần, tôi trả lại thôi.”

Lục Thư Nghi “xì” một tiếng, không nói gì.

Mẹ Tần có vẻ rất thích Dương Viện, bà nắm tay Dương Viện kéo cô sang một bên an ủi. Ba Tần liếc nhìn Tần Hành nói: “Con nói sớm có người mình thích thì mẹ con đã không khắp nơi tìm Omega xem mắt cho con rồi.”

Tần Hành gật gật đầu, đang muốn tìm lý do đưa Lục Thư Nghi đến khu nghỉ ngơi, Dương Viện đột nhiên đi tới, hốc mắt đỏ hoe nhìn Tần Hành nói: “Hành ca, có thể nói chuyện riêng với anh một lát không?”

Tần Hành liếc nhìn cô ta, vốn định từ chối, nhưng mẹ Tần nhìn anh một cái, ánh mắt hàm ý bảo anh đồng ý. Mẹ anh rất thích Dương Viện, luôn muốn tác hợp mối tình này, nhưng sự xuất hiện đột ngột của Lục Thư Nghi đã phá vỡ kế hoạch ban đầu của bà, giờ thật không tiện từ chối thẳng thừng.

Tần Hành vỗ vỗ tay Lục Thư Nghi, như những cặp tình nhân bình thường xin phép người yêu, sau đó mới cùng Dương Viện đi đến góc khuất nói chuyện một lát.

Lục Thư Nghi nhìn mà cũng buồn cười, ngay cả người có thân phận như Tần Hành trong chuyện hôn nhân cũng không hoàn toàn tự do. Cậu nghe không rõ Tần Hành và Dương Viện nói gì, nhưng đại khái đoán được Tần Hành không muốn kết hôn với đối phương, nếu không cũng sẽ không tìm cậu đến chắn đào hoa.

Nếu như vậy, có lẽ cậu thật sự có thể thử đề nghị với Tần Hành một thỏa thuận kết hôn, giải quyết phiền não của cả hai người.

Cậu mím môi, không để ý Tần Hành và Dương Viện đang nói gì, một mình ngồi xuống sofa ở khu nghỉ ngơi, cúi đầu suy nghĩ xem nên nhắc đến ý nghĩ của mình với Tần Hành như thế nào.

Một lát sau, Tần Hành nói chuyện xong với Dương Viện rồi đi tới nói: “Đói không?”

Lục Thư Nghi lắc đầu, đối diện với ánh mắt Tần Hành, rồi nhìn về phía vị trí vừa nãy đối phương nói chuyện với Dương Viện, đã không thấy bóng dáng Dương Viện đâu, cậu vừa định hỏi Tần Hành thái độ, dư quang lại liếc thấy Lục Từ An đi về phía họ, rồi đứng ở nơi có thể nghe thấy hai người nói chuyện.

Phỏng chừng là Lục Chính Văn bảo cô ta đến tìm hiểu quan hệ của cậu và Tần Hành.

Vì thế Lục Thư Nghi chạm nhẹ mu bàn tay Tần Hành nói: “Tần Hành, anh có muốn kết hôn không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play