2016.09.01, Trời nắng
Tại buổi lễ khai giảng, cậu bạn tên Trình Dĩ Thanh đó phát biểu trên sân khấu. Ánh mặt trời chiếu từ phía sau cậu ấy, như phủ một lớp viền vàng. Lúc nói chuyện, cậu ấy luôn nhìn về phía tôi, không biết có phải đã phát hiện ra tôi đọc khẩu hình rất vất vả không. Tan học trời mưa, cậu ấy “vừa hay” lại mang dư một chiếc ô. Nước mưa làm ướt nửa người bên trái của cậu ấy, nhưng cậu ấy vờ như không nhận ra. Trang cuối cùng của cuốn sổ cậu ấy đưa tôi có vẽ một đóa hoa hướng dương, viết “Ánh sáng và hy vọng”. Chưa từng có ai đối xử với tôi như vậy.
2016.10.12, Trời âm u
Vòng tuyển chọn đội thi biện luận, Trình Dĩ Thanh đề cử tôi trước mặt cả lớp. Trương Nghịch cười nhạo “Đồ điếc thì hùng biện kiểu gì”, Trình Dĩ Thanh suýt nữa thì đánh nhau với cậu ta. Mỗi ngày tan học, cậu ấy đều ở lại luyện tập cùng tôi đến khuya, phát hiện ra lúc tôi căng thẳng sẽ vô thức sờ vào máy trợ thính. Hôm nay luyện tập xong trời mưa, chúng tôi trú mưa trong phòng thiết bị, cậu ấy ngâm nga một bài hát, rồi đặt tay tôi lên yết hầu của cậu ấy để tôi cảm nhận sự rung động. Đó là lần đầu tiên, âm nhạc đối với tôi có hình dạng.
2016.12.24, Trời tuyết
Đêm Giáng Sinh, pin máy trợ thính hết, tôi bị kẹt trong nhà vệ sinh của trung tâm thương mại. Trình Dĩ Thanh tìm tôi hai tiếng đồng hồ, lúc tìm thấy tôi, lông mi cậu ấy đã đóng cả sương. Trong thế giới không âm thanh, cậu ấy dùng đèn pin gõ mã Morse: “Đừng sợ, có tớ ở đây.” Trên đường về nhà, cậu ấy viết vào lòng bàn tay tôi “Giáng Sinh vui vẻ.” Tôi vờ như không hiểu những lần cậu ấy lén viết “tớ yêu cậu” vào lòng bàn tay tôi. Tên ngốc này còn tưởng tôi không phát hiện ra, nhưng tôi không dám chắc chắn, liệu có ai thực sự yêu một người điếc không? Tôi cứ coi đó là lời nói đùa ngày Giáng Sinh vậy.
2017.03.15, Trời nhiều mây
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT