Sáng sớm, ánh mặt trời len lỏi qua khe rèm chiếu vào phòng, Trình Dĩ Thanh đã tỉnh được nửa tiếng. Cậu ngồi trước bàn học, trước mặt là cuốn “Giáo trình Ngôn ngữ Ký hiệu Cơ bản”, bên cạnh đặt mấy viên pin trợ thính cao cấp xin được từ chú. Tối qua về nhà, Trình Dĩ Thanh lục tung tìm được bộ tài liệu dạy ngôn ngữ ký hiệu thời trẻ của mẹ, rồi miệt mài nghiên cứu đến tận khuya.

Đồng hồ báo thức trên điện thoại reo lên, Trình Dĩ Thanh vội tắt đi, rồi kiểm tra lại cặp sách một lần nữa: pin dự phòng, một cuốn sổ mới, và tập tiếp theo của cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng mà Thẩm Lê đọc ở thư viện hôm qua. Cậu soi gương chỉnh lại cổ áo đồng phục, đảm bảo mình trông thật chỉn chu nhưng không quá cầu kỳ.

“Sao hôm nay dậy sớm thế?” Trên bàn ăn, mẹ Trình Dĩ Thanh – bà Ôn Hinh – đưa cho cậu một ly sữa nóng.

“Con muốn đến trường sớm chuẩn bị bài.” Trình Dĩ Thanh nhận lấy ly sữa, uống một hơi cạn sạch. “Mẹ ơi, mấy tài liệu dạy ngôn ngữ ký hiệu của mẹ còn không ạ?”

Ôn Hinh nhướng mày: “Sao đột nhiên lại hứng thú với ngôn ngữ ký hiệu thế?”

“Lớp con có một bạn đeo máy trợ thính, con muốn học chút cơ bản để tiện giao tiếp.”

Ôn Hinh nhìn cậu đầy ẩn ý, không hỏi nhiều: “Trong tủ thứ hai ở phòng sách đấy, cần gì thì tự lấy.”

Trình Dĩ Thanh vội vàng ăn xong bữa sáng, ra khỏi nhà sớm hơn thường lệ nửa tiếng. Đường phố buổi sáng sớm vắng lặng, tiếng bước chân của cậu vang lên rõ mồn một giữa không gian tĩnh mịch. Đi ngang qua một tiệm bánh ngọt, cậu dừng bước, mua hai phần pudding xoài – hôm qua ở thư viện, Trình Dĩ Thanh để ý thấy Thẩm Lê đã nhìn quảng cáo món tráng miệng này mấy lần.

Trong lớp học không một bóng người, Trình Dĩ Thanh đi đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ, đặt một phần pudding và mấy viên pin lên bàn Thẩm Lê, rồi quay về chỗ mình vờ đọc sách.

Mười phút sau, cửa lớp khẽ mở, Thẩm Lê bước vào. Nhìn thấy những thứ trên bàn, cậu rõ ràng sững lại một chút, rồi quay sang nhìn Trình Dĩ Thanh.

“Cho cậu đó.” Trình Dĩ Thanh dùng ngôn ngữ ký hiệu vừa học được ra dấu “chào buổi sáng”.

Mắt Thẩm Lê hơi mở to, ngập ngừng dùng ngôn ngữ ký hiệu đáp lại: “Cậu biết ngôn ngữ ký hiệu à?”

“Chỉ một chút thôi.” Trình Dĩ Thanh cười, dùng lời nói trả lời. “Pin này cho cậu, tối qua tớ đến chỗ chú hỏi rồi, đây là loại chuyên dụng bệnh viện hay dùng, pin trâu hơn.”

Thẩm Lê cầm lấy hộp pudding, khóe miệng hơi nhếch lên: “Cảm ơn.” Giọng cậu hôm nay rõ hơn hôm qua một chút, dường như đã luyện tập ở nhà.

“Cậu thích vị xoài đúng không?” Trình Dĩ Thanh nói. “Hôm qua ở thư viện, cậu nhìn chằm chằm vào quảng cáo lâu lắm.”

Vành tai Thẩm Lê ửng đỏ, không ngờ chi tiết nhỏ như vậy cũng bị để ý. Cậu cúi đầu mở hộp pudding, ăn từng miếng nhỏ. Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ rọi lên hàng mi cậu, đổ xuống gò má những vệt bóng li ti. Trình Dĩ Thanh vờ đọc sách, nhưng khóe mắt vẫn luôn dõi theo Thẩm Lê. Cậu trai ăn uống rất chăm chú, giống như một con thú nhỏ cẩn trọng, mỗi miếng đều từ từ thưởng thức. Cậu đột nhiên rất muốn đưa tay lau vệt kem dính trên khóe miệng Thẩm Lê, nhưng đã kiềm chế được sự thôi thúc ấy.

“Hôm nay cậu đến sớm thật.” Thẩm Lê ăn xong liền nói.

“Muốn chuẩn bị bài hóa hôm nay một chút.” Trình Dĩ Thanh lấy từ trong cặp ra cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng. “À phải rồi, tớ thấy cậu đang đọc bộ này, nhà tớ có tập tiếp theo.”

Mắt Thẩm Lê lập tức sáng lên, như có những vì sao rơi vào trong đó. Cậu nhận lấy cuốn sách, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bìa: “Tớ tìm lâu lắm rồi... thư viện chỉ có tập một thôi.”

“Nếu cậu thích, nhà tớ còn nhiều sách tương tự, có thể cho cậu mượn.”

Thẩm Lê gật đầu, do dự một chút rồi lấy từ trong cặp ra một chiếc kẹp sách bằng gỗ tinh xảo, đưa cho Trình Dĩ Thanh: “Tớ tự làm... coi như trao đổi.”

Trên kẹp sách có khắc một đóa hoa hướng dương nhỏ, mặt sau có dòng chữ thanh tú “Ánh sáng và hy vọng.” Lúc Trình Dĩ Thanh nhận lấy, đầu ngón tay chạm vào tay Thẩm Lê, cả hai đều giật nhẹ như bị bỏng.

“Cảm ơn, tớ rất thích.” Trình Dĩ Thanh trân trọng kẹp chiếc kẹp sách vào cuốn giáo khoa.

Tiết thứ ba buổi sáng là thể dục, Thẩm Lê theo lệ thường đến thư viện. Trình Dĩ Thanh vốn định đi cùng cậu, nhưng lại bị thầy giáo thể dục gọi lại: “Trình Dĩ Thanh, tuyển chọn đội bóng rổ của trường, em làm trọng tài nhé.”

Trên sân bóng rổ, học sinh mới khối 10 chia thành mấy đội thi đấu. Trương Nghịch là người nổi bật nhất, dáng người cao lớn, động tác nhanh nhẹn, đã ghi được mấy bàn.

“Trình Dĩ Thanh, nghe nói hồi cấp hai cậu là chủ lực của đội tuyển thành phố à?” Lúc nghỉ giải lao, Trương Nghịch ghé lại bắt chuyện. “Sao không trổ tài vài đường đi?”

Trình Dĩ Thanh cười cười: “Hôm nay tớ là trọng tài.”

“Thẩm Lê kia là bạn cùng bàn của cậu phải không?” Trương Nghịch đột nhiên hạ giọng. “Sao cậu ta cứ không tham gia tiết thể dục thế? Chỉ vì tai không tốt à? Yếu đuối quá nhỉ.”

Nụ cười trên môi Trình Dĩ Thanh tắt ngấm: “Bạn ấy có giấy miễn học của bệnh viện. Máy trợ thính không được dính nước, vận động mạnh cũng dễ bị rơi ra.”

“Ồ~” Trương Nghịch kéo dài giọng. “Đàn anh Trình hiểu biết thật đấy. Nhưng cậu cứ dính lấy cậu ta làm gì? Nói năng còn không sõi nữa là.”

Trình Dĩ Thanh đột nhiên đứng bật dậy, quả bóng rổ từ tay cậu đập mạnh xuống đất, phát ra một tiếng “bộp” trầm đục: “Xin lỗi.”

Trương Nghịch bị phản ứng của cậu làm cho giật mình: “Đùa chút thôi mà...”

“Tôi không thấy buồn cười.” Giọng Trình Dĩ Thanh lạnh như băng. “Thẩm Lê thông minh gấp mười lần cậu, cậu ấy chỉ bị khiếm thính, không phải có vấn đề về trí tuệ. Bây giờ, xin lỗi cậu ấy đi.”

Các bạn học xung quanh đều im lặng, tò mò nhìn về phía họ. Mặt Trương Nghịch lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng lẩm bẩm một câu “Xin lỗi” rồi quay người bỏ đi.

Thầy giáo thể dục thổi còi, ra hiệu trận đấu tiếp tục. Trình Dĩ Thanh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không thể ngăn mình nghĩ đến hình ảnh Thẩm Lê lúc này ở thư viện – lặng lẽ ngồi trong góc, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên người cậu, như phủ một lớp viền vàng.

Giờ nghỉ trưa, Trình Dĩ Thanh mua cơm cho hai người rồi đi thẳng đến thư viện. Quả nhiên, cậu tìm thấy Thẩm Lê ở góc phòng hôm qua. Cậu trai đang chăm chú đọc sách, ánh mặt trời bao quanh tạo thành một vầng sáng, như tách biệt cậu khỏi thế giới ồn ào náo nhiệt.

Trình Dĩ Thanh khẽ gõ lên bàn, Thẩm Lê ngẩng đầu, thấy là cậu, mắt hơi sáng lên.

“Mang cơm trưa cho cậu đây.” Trình Dĩ Thanh đặt hộp cơm xuống. “Thịt kho tàu với rau xào, món ngon nhất ở căng tin hôm nay đấy.”

Thẩm Lê gấp sách lại: “Cậu không ăn cùng các bạn à?”

“Muốn thảo luận với cậu về cuốn sách này.” Trình Dĩ Thanh chỉ vào cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng. “Kết thúc của tập một có một chi tiết bỏ lửng, tớ vẫn luôn muốn biết đáp án.”

Thẩm Lê do dự một chút rồi nhận lấy hộp cơm. Hai người lặng lẽ ăn, thỉnh thoảng trao đổi vài câu về tình tiết trong truyện. Trình Dĩ Thanh phát hiện, khi nói về những nội dung yêu thích, Thẩm Lê sẽ tạm thời quên đi vấn đề phát âm của mình, tốc độ nói nhanh hơn, đôi mắt lấp lánh.

“Nhân vật chính cuối cùng đã chọn viên thuốc màu xanh lam,” Thẩm Lê vừa nói vừa dùng tay ra hiệu. “Bởi vì cậu ấy nhận ra hiện thực dù đau khổ, cũng là sự thật...”

Trình Dĩ Thanh nghe say sưa, không phải vì nội dung, mà là vì niềm vui thuần khiết của Thẩm Lê khi kể chuyện. Cậu trai này ngày thường luôn cẩn trọng, như thể lúc nào cũng sẵn sàng thu mình vào vỏ ốc, chỉ khi bàn luận về những điều này mới tạm thời buông bỏ phòng bị.

“Chiều nay tiết thực hành hóa, chúng ta cùng nhóm nhé?” Trình Dĩ Thanh đột nhiên nói.

Thẩm Lê dừng động tác: “Nhưng... tớ nghe không rõ thầy giảng...”

“Tớ sẽ nhắc lại cho cậu, các bước thực hành tớ cũng sẽ viết ra.” Trình Dĩ Thanh lấy ra một cuốn sổ mới. “Xem này, tớ chuẩn bị bài rồi.”

Thẩm Lê nhìn những bước đi chi tiết và hình vẽ trên sổ, cậu cắn môi dưới: “Tại sao... lại tốt với tớ như vậy?”

Trình Dĩ Thanh không ngờ cậu sẽ hỏi thẳng như vậy, nhất thời cứng họng.

Tại sao ư?

Vì ngay từ lần gặp đầu tiên đã bị cậu ấy thu hút?

Vì muốn nhìn thấy đôi mắt cong cong khi cậu ấy cười?

Vì xót xa cho những khoảnh khắc im lặng mà cậu ấy phải một mình chịu đựng?

“Vì chúng ta là bạn mà.” Cuối cùng, cậu chọn câu trả lời an toàn nhất.

Thẩm Lê nhìn cậu chằm chằm vài giây, rồi khẽ gật đầu: “Cảm ơn.”

Hai từ đơn giản, nhưng lại như chứa đựng nhiều cảm xúc không thể diễn tả.

Phòng thí nghiệm hóa học, các bạn học túm năm tụm ba thành từng nhóm. Trình Dĩ Thanh và Thẩm Lê đứng trước bàn thí nghiệm ở góc phòng, trước mặt bày đủ loại dụng cụ và hóa chất.

“Hôm nay làm thí nghiệm trung hòa axit-bazơ,” Trình Dĩ Thanh vừa chuẩn bị dụng cụ vừa nói chậm lại để giải thích. “Chúng ta cần đo sự thay đổi độ pH ở các tỷ lệ khác nhau.”

Thẩm Lê nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu. Trình Dĩ Thanh để ý, khi môi trường yên tĩnh, chỉ có một người nói chuyện, khả năng hiểu của Thẩm Lê rõ ràng tăng lên. Cậu thầm quyết định sau này sẽ cố gắng tạo ra môi trường giao tiếp như vậy.

“Đưa tớ dung dịch natri hydroxit được không?” Trình Dĩ Thanh nói.

Thẩm Lê xoay người đi lấy lọ hóa chất, đúng lúc này, Trương Nghịch và bạn cùng nhóm đi ngang qua, cố ý huých vào vai Thẩm Lê. Thẩm Lê loạng choạng, lọ hóa chất trong tay suýt rơi, Trình Dĩ Thanh nhanh tay đỡ lấy cậu.

“Cẩn thận một chút!” Trình Dĩ Thanh trừng mắt nhìn Trương Nghịch.

“Xin lỗi, không nhìn thấy.” Trương Nghịch xin lỗi cho có lệ rồi bỏ đi.

Sắc mặt Thẩm Lê hơi tái đi, ngón tay run nhè nhẹ. Trình Dĩ Thanh khẽ nắm lấy cổ tay cậu: “Không sao chứ?”

“Tớ không sao...” Thẩm Lê hít một hơi thật sâu. “Chỉ là... không quen những nơi đông người lắm.”

Trình Dĩ Thanh đột nhiên hiểu ra điều gì đó: “Có phải thường xuyên có người đối xử với cậu như vậy không? Cố ý đụng vào cậu, hoặc là nói sau lưng cậu, rồi cười nhạo vì cậu không nghe thấy?”

Thẩm Lê im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu một cách khó nhận ra.

Một ngọn lửa giận bùng lên từ đáy lòng, Trình Dĩ Thanh nắm chặt tay. Nhưng cậu nhanh chóng bình tĩnh lại, nổi nóng lúc này chỉ khiến Thẩm Lê thêm bất an. Cậu cầm lấy bút, viết lên sổ: “Sau này có tớ ở đây, không ai bắt nạt được cậu đâu.”

Thẩm Lê nhìn dòng chữ ấy, hàng mi khẽ rung động. Cậu nhận lấy bút, viết: “Cậu không cần phải bảo vệ tớ như vậy, tớ quen rồi.”

“Tớ không muốn cậu quen với điều này.” Trình Dĩ Thanh viết. “Cậu nên quen với việc được tôn trọng, được đối xử tử tế.”

Thẩm Lê ngẩng đầu, trong đôi mắt màu hổ phách lóe lên những tia nhìn phức tạp. Cậu muốn nói gì đó, nhưng bị giọng thầy giáo cắt ngang.

“Các em chú ý! Bây giờ bắt đầu ghi số liệu thí nghiệm!”

Thí nghiệm tiếp tục, nhưng tâm trí Trình Dĩ Thanh đã bay đi đâu mất. Cậu nhìn gò má Thẩm Lê đang chăm chú đo lường chất lỏng, đột nhiên nhận ra sự quan tâm của mình dành cho cậu trai này đã vượt xa mức tình bạn thông thường.

Chuông tan học vang lên, các bạn học ùa ra khỏi lớp. Trình Dĩ Thanh chậm rãi thu dọn cặp sách, liếc trộm Thẩm Lê đang sắp xếp lại vở ghi.

“Hôm nay... còn đến thư viện không?” Cậu dò hỏi.

Thẩm Lê lắc đầu: “Thứ Sáu thư viện đóng cửa sớm.” Cậu do dự một chút. “Tớ thường về nhà luôn.”

“Tớ đưa cậu về.” Trình Dĩ Thanh buột miệng. “Tiện đường mà.”

Thực ra chẳng tiện đường chút nào, nhưng cậu đã quyết định hôm nay nhất định phải nhìn thấy Thẩm Lê về nhà an toàn.

Hai người sóng vai đi trên con đường tan học, ánh nắng mùa thu dịu dàng chiếu lên vai. Đi ngang qua một cửa hàng băng đĩa, chiếc loa lớn đang phát một bài hát nổi tiếng, nhịp điệu chát chúa khiến Thẩm Lê vô thức nhíu mày, chỉnh nhỏ âm lượng máy trợ thính.

“Ồn quá phải không?” Trình Dĩ Thanh ghé sát vào tai cậu nói.

Thẩm Lê gật đầu: “Âm thanh quá lớn... sẽ thành tạp âm, không nghe rõ nội dung cụ thể.”

Trình Dĩ Thanh đột nhiên nắm lấy tay cậu, rẽ vào một con hẻm nhỏ yên tĩnh: “Chúng ta đi lối này, tuy xa hơn một chút, nhưng vắng người.”

Tay Thẩm Lê trong lòng bàn tay Trình Dĩ Thanh khựng lại một thoáng, nhưng không rút ra. Hai người cứ thế nắm tay nhau đi một đoạn, cho đến khi ý thức được mức độ thân mật của hành động này, mới đồng thời buông ra, mỗi người vờ chỉnh lại quai cặp.

“Cậu thích âm nhạc lắm à?” Trình Dĩ Thanh chuyển chủ đề. “Tớ thấy trên bàn cậu có tai nghe.”

Mắt Thẩm Lê sáng lên: “Ừm, tuy... không nghe rõ giai điệu lắm, nhưng thích cảm giác nhịp điệu.” Cậu dừng một chút. “Hồi nhỏ... lúc còn nghe được một chút, mẹ thường đàn piano cho tớ nghe.”

Trình Dĩ Thanh đột nhiên dừng bước: “Nhà tớ có đàn piano, cậu có muốn... đến thử không?”

Thẩm Lê ngạc nhiên nhìn cậu: “Tớ... lâu lắm rồi không đàn.”

“Không sao, cứ coi như chơi thôi.” Trình Dĩ Thanh cố gắng làm cho lời mời của mình nghe không quá vồ vập. “Ngày mai thứ Bảy, cậu có rảnh không?”

Thẩm Lê cắn môi dưới suy nghĩ một lúc, cuối cùng gật đầu: “Được.”

Trình Dĩ Thanh vui đến mức suýt nhảy cẫng lên, cố giữ vẻ bình tĩnh viết địa chỉ nhà mình ra một mẩu giấy đưa cho Thẩm Lê: “Hai giờ chiều, lúc đó bố mẹ tớ đều không có nhà.”

Lời vừa nói ra, cậu mới ý thức được nó nghe ám muội đến mức nào, vội vàng nói thêm: “Ý tớ là... sẽ tương đối yên tĩnh, không ai làm phiền.”

Thẩm Lê nhận lấy mẩu giấy, vành tai hơi ửng đỏ: “Cảm ơn.”

Rẽ qua góc phố, khu chung cư cũ kỹ nhà Thẩm Lê hiện ra trước mắt. Hai người chào tạm biệt dưới lầu, Trình Dĩ Thanh nhìn Thẩm Lê đi vào hành lang, mãi đến khi đèn tầng ba sáng lên mới quay người rời đi.

Trên đường về nhà, điện thoại Trình Dĩ Thanh rung lên. Là tin nhắn của bà Ôn Hinh: “Ba con mai giữa trưa đi công tác về, nhớ ở nhà đợi.”

Trình Dĩ Thanh nhìn chằm chằm màn hình, nhíu mày. Cậu vốn định ngày mai sẽ cùng Thẩm Lê ở nhà cả buổi chiều. Do dự một lúc, cậu nhắn lại cho Thẩm Lê: “Xin lỗi, mai ba tớ đột nhiên về, vụ đàn piano chắc phải hẹn hôm khác rồi.”

Tin nhắn gửi đi, cậu cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, sợ sẽ thấy một hồi âm thất vọng. Nhưng Thẩm Lê trả lời rất nhanh: “Không sao, lần sau nhé :)”

Biểu tượng mặt cười đơn giản ấy khiến tim Trình Dĩ Thanh lỡ một nhịp. Cậu rảo bước nhanh về nhà, đã bắt đầu lên kế hoạch cho lời mời tiếp theo. Đi ngang qua một tiệm bánh ngọt, cậu dừng lại mua một chiếc pudding xoài – ngày mai tìm cớ mang đến cho Thẩm Lê, coi như là đền bù.

Trình Dĩ Thanh không biết cảm giác thắt lại trong lồng ngực này là gì, nhưng cậu biết, mình muốn mãi mãi nhìn thấy thứ ánh sáng lấp lánh trong mắt Thẩm Lê khi cậu ấy cảm thấy được thấu hiểu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play