“Du Du, sao lại đến đây?” Thẩm Mộc Bạch nắm tay Nguyễn Du Du qua chiếc ghế sofa lớn bên cạnh rồi ngồi xuống. Anh biết rằng cô không có lớp vào chiều thứ sáu nhưng cô chưa từng đến đây bao giờ, đều sẽ ăn trưa ở trường rồi tự học một giờ đồng hồ và sau đó sẽ về thẳng nhà.
Nguyễn Du Du xấu hổ không dám nhìn lên, nói: "Tôi, tôi đã gây rắc rối cho anh sao?"
Thẩm Mộc Bạch cười nhẹ một tiếng, "Không sao, cùng lắm một tổng tài lạnh lùng bá đạo trong lòng của cấp dưới sẽ được hạ xuống ít nhiều.”
Nguyễn Du Du cười một tiếng "phù", ngẩng đầu lên, lông mi dài chớp chớp hai cái, đôi mắt hạnh vừa tròn vừa đen nhìn Thẩm Mộc Bạch đầy hối lỗi, giống như một con mèo sữa vô tình làm vỡ tách trà của chủ nhân, "Tôi xin lỗi, tôi chỉ muốn đến xem anh có ngoan ngoãn ăn cơm trưa hay không cho nên không để Ngụy Vĩnh nói trước cho anh biết. Tôi, tôi ở ngoài cửa nghe không ra tiếng động, không ngờ bên trong lại có nhiều người như vậy."
Nhắc mới nhớ, thính giác của cô rất nhạy nên cô chắc chắn rằng trong phòng này không có người ngoài, văn phòng của anh cách âm tốt đến thế sao.
“Ồ, Du Du đến đây để kiểm tra bất ngờ.” Một nụ cười thoáng qua trong đôi mắt đen láy của Thẩm Mộc Bạch, “Tôi phải làm sao đây, để Du Du bắt quả tang rồi.”
“A, anh thật sự chưa ăn.” Nguyễn Du Du lấy điện thoại ra xem, “Đã một giờ hơn rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT