Năm xưa, Ngộ Không đại náo thiên cung, giờ đây đại náo tứ phương quảng trường.

Trên đường về lúc đêm tối mịt mù, nó ghé qua quảng trường chơi. Bổng nó thấy một bóng người quen thuộc, dáng người mảnh khảnh, bàn tay ấy thật đẹp biết bao với mái tóc ngắn chưa tới bờ  vai, ánh mắt đen ngọc đờ đẩn đặc trưng của một thằng nghiện chính hiệu. Ánh mắt nó khi thấy bóng người ấy thì sáng hơn cả đèn pha ô tô, không lẩn vào đâu được. Chính là cậu ta.

- Tiên sư tổ bố thằng Vương, chả xe cho bố, hôm nay tao không bắt được mày tao nguyện làm chó.

Thế rồi thằng Long đuổi theo thằng anh em trời đánh của mình như chú chó đuổi theo mấy thằng trộm soài ngoài sân nhà nhà tôi vậy. Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, thằng Vương con nhà ông Diêm nghiêng đầu  thấy thằng bạn đang chạy tới thì xúc động mà chạy đi thật nhanh.

- Ấy ya ...anh Long, anh nhận nhầm người rồi, em không phải là thằng Vương trộm xe anh đâu, anh dí em mà chi cho mệt người vậy.

- Bà mẹ, thằng khác thì tao quyên chứ thằng khiến tao quốc bộ đi xin việc cộng thêm oan ức trả nốt tiền phòng tháng  trước của mày thì có chui xuống lổ tao cũng nhận ra mày. Đứng lại đó đường chạy, thằng chó…

Thế rồi cả hai chơi trò đuổi bắt chạy khắp các con phố, chạy đến công viên sau đó lại đi đến vườn hoa ngắm  những con đường đất được lát bởi những cục đá nhỏ, tận dụng tài nguyên trời ban, nó tặng cho thằng Vương những cơn mưa đá yêu thương. Sau khi thoát khỏi vườn hoa và những cơn mưa đá thấm đậm tình bạn, tụi nó  chạy về phía siêu thị đến một con hẻm nhỏ.

Vì là một con nghiện chính hiệu nên thằng vương nhanh chóng đã kiệt sức trong khi thằng Long củng kiệt lực mà vồ ngã thằng bạn. Nó túm cổ thằng vương, đè nó xuống đất.

- Xe tao đâu?

- Tao bán rồi.

- Má…

Chỉ nghe vài tiếng" bộp bộp",  khi ra khỏi con hẻm, thằng Vương với hai mắt gấu trúc liên tục nói" Xin lỗi anh Long ", bị thằng Long dắt tai đi như một người mẹ hiền từ kéo con mình ra khỏi quán nét vậy.

Đến nhà, nó bật vòi hoa xen lên, bật máy nước nóng mà trước giờ nó không  cả nghỉ đến, thả mình vào sự thoải mái vô tận. Đơn giản vì vừa nãy nó mới chấn lột được của thằng Vương con nhà ông Diêm một chiếc Iphone 15 pro  không max nhưng củng đáng đồng tiền, vài trăm nghìn tiền mặt và một chiếc thẻ ngân hàng. Tuy  nó bị đuổi khỏi nhà nhưng mẹ nó rất thương nó nên hàng tháng vẫn gửi tiền vào thẻ. Tạm thời cứ dữ thẻ làm vật thế chấp cho đến khi nào nó trả góp lấy lại chiếc xe thì trả nó sau.

Tút Tút, tiếng báo thức vừa kêu lên đã bị nó tiện tay cầm chiếc gối đè lên đến khi không còn nghe thấy tiếng kêu nữa. Như một thằng vô tích sự, nó dậy lúc 8 giờ 13 phút, vẫn như con thuyền trôi theo dòng nước, nó đánh răng rửa mặt, ngồi lướt tóp tóp. Trong khi đó, ở quán, bà chủ cùng em nhân viên bận  chẳng khác nào bị dí deadline, cô em nhân viên cứ tưởng hôm nay sẽ có đứa tay sai bưng đồ cho khách thay mình ai biết được chử ngờ.

- Nhi, thằng Long vẫn chưa tới à

- Vâng ạ.

- Hôm nay nó mà tới, cho nó đi rữa bát thay mày, nay mày khỏi rửa, cho về sớm, tiền lương hôm nay vẩn tính đủ cho mày, ráng cầu nguyện cho nó tới phụ đi nhóc.

Nghe bà chủ nói vậy cái Nhi lúc nãy vẩn ghét thằng Long  đến tận rốn bổng nhiên như chó gặm được  sương  mà thấy thằng Long như vị tinh tú của đời mình.

Đang lướt tóp tóp, bổng thằng Long lướt thấy video bày cách làm cơm rang bổng nhiên nó nhớ đến bà chủ quán đáng ghét, thân hình chẳng khác gì một con lợn thì lại ức chế vụ hôm qua. Chợt nó nhớ ra gì đó nhưng mãi không nhớ ra là quên gì thì nó củng mặc kệ mà  ngồi lướt tóp tóp tiếp.

Bổng nó gặp ông bụt hôm nào với chiết lí sống giản dị được trích dẩn toàn văn:

*.Ở xã hội này chỉ có làm, chịu khó, cần cù thì bù siêng năng. Chỉ có làm thì mới có ăn.*

Trợt cánh cửa đóng sầm một tiếng,

- Bà mẹ ... nhớ ra rồi, hôm nay phải đi làm cho bà Giáo sumo kia mà, âyyy... chết tiệt sao lại sui thế không biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play