- Bà chủ, cho tôi một đĩa  thịt kho tàu, một phần cơm gà, một phần thịt bò nướng, món ngon nhất cứ mang ra ra đây.

Thằng Long hùng hồn gọi món vì cậu ta biết có lẽ hôm nay là ngày cuối cùng cậu ta sống như một thằng vô gia cư. Cậu ta ngồi đợi đến mọc trỉ thế nhưng sau một hồi lại nhận được chỉ một bát cơm rang được bài trí rất đẹp mắt, bên trên phủ một lớp sốt cà chua trong rất ngon thế nhưng nó lại nổi dận mà gọi bà chủ ra chất vấn.

- Em ơi... món cơm gà của anh đâu, còn thịt kho và thịt bò nướng , nó đâu rồi mà sao chỉ có một bát cơm thế này? mau gọi chủ quán ra đây, nhân viên không nghe rỏ các món mà khách gọi thì không thể chấp nhận được.

Thấy cậu ta vừa vô lý vừa hùng hồn đòi gặp chủ quán thì em phục vụ xinh đẹp kia sợ quá bèn gọi bà chủ quán ra mà tiếp khách.

Những bước chân dồn dập tuy bước nhẹ nhưng lại toát lên uy thế của một con mãnh thú to bự.

- Uầy... chị này múp vậy ta!

Bà chủ quán với thân hình của một lực sĩ Sumo đang cố luồn lách đánh võng thực hiện đầy đủ 36 tư thế né bàn đến trước mặt  thằng Long nhỏ bé tội nghiệp mà cúi đầu nhìn nó.

Chỉ tội cho thằng nhỏ vô số tội chỉ biết cố nuốt nước mắt chảy ngược vào trim, miệng anh cố nặn ra một nụ cười nhưng ai biết được đằng sau là cả một bầu trời nước mắt.

- Sao ku... đồ ăn có vấn đề gì à?

- Dạ... Dạ ...cho con hỏi là không biết các món ăn con gọi đã được cô chủ quán xinh đẹp dễ thương này làm xong hay chưa ạ…

- Thật sao! chị nghe nhân viên chị nói là ku em đòi ăn cái gì mà cơm gà, thịt kho tầu gì đó phải không?

Nghe bà chị chủ quán hỏi vậy, nó chỉ biết cười ngượng mà gật dầu sác nhận. Hiện tại nó chỉ muốn chạy ra khỏi quán càng nhanh càng tốt nhưng đôi chân run rẩy của nó dường như không còn nghe theo sự điều khển của nó mà cưa thế mềm nhủn như sợi bún cở lớn vậy.

Thấy nó gật đầu, bà chủ quán liền bật cười với vẽ mặt niềm nở như một con sói đang nhìn chằm chằm vào con mồi rồi lại dẫn cậu ta ra ngoài biển hiệu của cửa tiệm mà chỉ cho nó thấy biển hiệu của quán:

“Cơm rang bà Giáo, tuyệt phẩm thế vị”

Nhìn vào dòng chử này, cậu ta như nhận ra lổi lầm của mình mà co rún chước mặt bà chủ quán. Bà chủ quán cũng nói cho nó biết là ở đây chỉ là một quán cơm rang nhỏ bé đã thế còn chỉ cho nó

một nhà hàng với đầy đủ các món mà cậu ta yêu cầu.

Ngay sau bà chủ, cô em nhân viên cũng phụ họa thêm y như là chủ tớ kết nối cùng một bộ Hub vậy. Khi rời mắt khỏi dòng chử to lớn phía trên, đập vào mắt cậu ta là một bản hiệu to tướng khắc dòng chử:

“Tuyển nhân viên”

Thấy dòng chử này, cậu ta không kìm được cảm xúc mà mà chạy đến ôm chiếc bảng hiệu mà mình lặn lội vất vả mấy ngày tìm kiếm nhưng bổng nhiên,  nụ cười đã tắt lụi đi khi bóng dáng của bà chủ quán bổng dưng thoáng qua trong tâm thức của thằng Long. 

Nghĩ đến đó nó chợt muốn tự vả vào mặt mình thêm cái nữa nhưng vì sợ bị lão già ở nhà cười thẳng vào mặt nên nó lại quay đầu là bờ, nắm bảng tuyển dụng trong tay dùng mĩ nam kế mà quyến ru bà chủ tiệm, quỳ xuống như một con chó mà tâng bốc:

- Bà chủ quán xinh đẹp dễ thương ạ, có thể cho em một cơ hội để thằng Long  này chăm sóc cho quán này của bà chủ được không ạ, em sin hứa nếu bà chủ chấp nhận lòng thành của em thì em sin nguyện làm bất cứ điều gì mà bà chủ yêu cầu miển là có lương ạ. Em sẽ rất biết ơn bà chủ xinh đẹp nếu bà chủ cho em một cơ hội ạ.

Nghe thấy mùi của địch thủ, cô em phục vụ liền phản đối kịch liệt nhưng vì quán đang thật sự thiếu nhân viên nên bà chủ đã cho nó vào làm chước sự phản đối kịch liệt của tiền bối  nữ xinh đẹp.

Nghe thấy bà Giáo đã nhận nó vào làm, nó ko kìm được vui sướng mà nhảy cẩng lên, giang rộng hai tay, múa may như một thằng tâm thần đến bà Giáo còn ngán ngẩm lắc đầu.

Đồng thời, nó cũng thu húi vô số ánh nhìn khó hiểu của mọi người xung quanh, đặc biệt là ánh mắt khinh miệt đầy phán xét của cái Nhi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play