****************
- Ôi ... lạy trời, cậu tới rồi, cứu tinh của chúng ta. Bà Giáo chạy ra chào đón nó như một vị cứu tinh.Có lẽ đây là lần đầu tiên có có cảm giác bản thân có giá trị.
Đang mơ mộng về tiền lương và những công việc, nó cười hà hà nhìn về phía bà Giáo thì " bộp" một chiếc tạp dề bay thẳng vào người nó khiến nó đang ở trên đỉnh của sự mơ mộng bổng tốc biến về lại hạ giới.
- 9 giờ 37 phút 22 tíc tác. Cậu đi trễ hơn một tiếng rưỡi, một tiếng 25 nghìn,một tiếng rưởi là 37 nghìn, được chứ, giờ vô làm đi, nhanh tay lẹ chân vào. À mà đừng lo, vì là lần đầu tiên nên cậu không bị trừ lương.
Nghe đến từ không bị trừ lương thì tinh thần từ con số âm nay leo vút lên level max. Nó cúi đầu lia lịa cảm ơn bà chủ mà vui mưng mặc tạp dề. khoảng một tiếng sau, nó dựa lên chiếc ghế tựa cạnh cánh cửa mà nuốt từng ngụm khí như chú cá chê mắc cạn vậy.
Nó bất giác nhìn xung quanh, thấy tiệm đông nghịt người nó thầm cảm thán vì sao một tiệm nhỏ như này, đặc biệt là chỉ bán một món ăn duy nhất lại có thể đắc khánh đến vậy.
Một tiếng mở cửa lại kêu lên, nó uể oải lết cái sác dậy lại tiếp khách. Nó bước từng bước nặng nề về phía vị khách đang ngồi cạnh cửa sổ đang kêu to rằng:
- Bà chủ, cho tôi một phần lớn.
Oan gia ngỏ hẹp nó lại gặp thằng Vương cũng đang đi giao hàng cho một tiệm ăn vặt gần dó ghé qua đây ăn chưa.
Ánh mắt ta chạm nhau như cặp người yêu củ lâu ngày không gặp. Ôi ánh mắt gấu chúc này thật quen thuộc biết bao, một thoáng ngạc nhiên vụt lướt qua, ánh mắt dần nheo lại thay vào đó là một nụ cười gian tà.
Thằng Long bưng ra một đĩa phần cơm lớn đặt lên bàn thằng bạn cố nắn một nụ cười méo mó mà thốt lên câu "chúc quý ngon miệng " rất là không chuyên nghiệp.
Thằng Vương nhấc mép lên trông rất đáng ngờ.
- Này, cái gì đây, tôi gọi hai phần cơm cở vừa sao lại cho tôi một phần cở lớn, bà chủ đâu, nhân viên làm mà không nghe rỏ khách gọi gì là không được rồi.
- Thằng chó... cái quái gì vậy.
Thăng Long ngơ ngác nhìn thằng bạn chí cốt của mình mà lòng đau hơn lúc mới gặp bà Giáo ,trong khi thằng Vương vui như mở hội vì thằng Long sắp bị đuổi việc.
Một chận rung lắc mạnh ập đến khiến mọi người đều dồn ánh mắt nhìn về phía cửa bếp.
Ồ, hóa ra là bà Giáo thân yêu của anh Long. Chỉ thấy bà ấy bước đi với dáng vẻ kiêu hảnh, ưởn bụng, thẳng lưng nhìn thằng Vương bằng nửa con mắt nói:
- Ku em có gì không hài lòng về cách phục vụ của thằng đệ chị à, có gì bỏ qua cho nó nhé, nó là nhân viên mới của quán.
Trước uy áp đó thằng Vương củng rén đi vài phần nhưng nghỉ đến cảnh thằng Long sẽ bị đuổi việc, nó bổng coi trời bằng cún, tưởng sư tử là helo kitty mà hằn giọng nói:
-Chị à, tôi gọi hai phần cơm thường mà nó lại đem cho tôi một phần cơm lớn là sao, không phải là nó cố ý cho hai phần gộp lại thành một à. coi thường vừa thôi chứ.
Bà giáo định xin lỗi thì:
- Thằng cháu này, chú nghe nói cháu muốn gây sự ở đây à.
Một ông bác cất giọng lên nói , ngay sau đó thì mọi người củng đồng loạt mà chỉ vào thằng Vương khiết nó ngơ ngác không hiểu gì, ánh mắt bà Giáo bổng tối lại, thằng Vương không kịp ú ớ thêm câu nào thì đã bị bà Giáo nhấc bổng mà ném ra ngoài trước sự sợ hải của thằng Long.
Có lẽ đây là cú sốc đầu đời của thằng Long vì trước giờ có tiệm nào đuổi khách bằng cách thô bạo như này bao giờ đâu.
- Này nhóc, lần sau có thằng quen muốn gây sự cứ gọi chị mày cho lẹ, tiệm bao việc mà cứ ngày nào củng có vài ba thằng như này thì toang.
Nó củng tỏ ra là mình ngoan ngoãn mà gật đầu lia lịa.
Đến chiều, lúc này củng chẳng còn khách nào, nó đang đếm từng giây trên đông hồ thì thấy cái Nhi sách cặp đồ lên định tan làm, nó củng định bắt trước dọn đồ, lau chùi sạch sẽ bàn ghế, chuyên nghiệp cầm túi đồ lên nói chào tạm biệt bà chủ thì nụ cười nó dần tắt lịm đi khi thấy bát đỉa chất thành núi trước mặt.
Bên cạnh là bà Giáo đang nở nụ cười hiền từ nhìn nó mà nói nhỏ nhẹ như một em bé rằng:
- Em trai, đừng vội đi chứ, giờ mà em đi là mai khỏi quay lại đấy. Ngoan ngoãn lại đây với chị để chúng ta cùng rữa cho nhanh nào.
Lúc này, mọi sự kháng cự đối với nó đều vô dụng, nuốt nước mắt đang tuôn trào trong lòng, cố suy nghĩ về đời con trai tới dây là chấm dứt sao. Nó ngồi xuống