Chương 5: Lộ rồi đó, dâu nhỏ ơi!

Sáng hôm sau, Lâm Giản vẫn đang vật vờ trước ly sữa đậu nành nóng hổi và bánh mì nướng giòn tan thì điện thoại réo liên tục.

Cậu vừa mở máy đã nghe tiếng hét thất thanh từ đầu dây bên kia:

— “Lâm Giản!! Cậu dọn về sống chung với ai rồi hả?!”

Lâm Giản suýt sặc sữa:

— “Hả?! Cái gì?! Ai nói vậy?!”

— “Tôi thấy cậu đăng ảnh bữa tối trên story, rồi còn cái ly đôi màu bạc, cái chén sứ trắng hoa văn vàng y chang set chén quý của nhà họ Tống! Cậu… cậu ở chung với con trai bạn thân cậu phải không?!”

Lâm Giản im bặt, trong đầu chỉ có một chữ:

“Chết.”

Đúng là tối qua cậu đói đến lú, ăn xong còn hứng chí chụp story khoe bữa cơm “tự nấu” (thực ra là Tống Dịch Thâm nấu), tag không ai nhưng quên mất… bàn ăn và ly đôi phía sau rực rỡ lộ hết.

Chưa kịp chống chế, giọng nói trầm thấp từ sau lưng vang lên:

— “Vợ, ăn xong rồi lên xe tôi đưa đi mua đồ.”

Điện thoại đầu dây bên kia hét to hơn:

— “ANH TA VỪA GỌI CẬU LÀ VỢ!!!”

— “CẬU CƯỚI RỒI MÀ GIẤU TỤI NÀY HẢ??!!”

Lâm Giản hoảng loạn:

— “Không có! Không phải như cậu nghĩ! Tôi... tôi bị gài!”

Trong bếp, Tống Dịch Thâm thong thả rửa tay, lau khô, rồi quay lại… lấy áo khoác đeo lên cho cậu:

— “Đi thôi, bảo bối.”

Điện thoại bên kia:

— “Tôi tắt máy để khỏi nổ não đây. Nhớ mời tôi ăn tiệc cưới đàng hoàng!!”

Tút... tút... tút…

Lâm Giản run rẩy cất điện thoại, quay sang trừng mắt nhìn Alpha bên cạnh:

— “Tại anh! Gọi linh tinh! Giờ bạn tôi tưởng tôi bị bao nuôi rồi!”

Tống Dịch Thâm cười khẽ, ghé sát tai cậu nói nhỏ:

— “Cũng không sai. Tôi bao cậu thật mà.”

— “Tôi đánh anh bây giờ!!” – Lâm Giản giận đến nỗi bốc khói, nhưng lại không dám hét to vì sợ ba nhỏ nghe thấy.

Nhưng ba nhỏ đã lấp ló ngay sau cầu thang, vừa nghe đã cười vang cả nhà:

— “Dâu nhà ta xấu hổ dễ thương ghê!”

Lâm Giản: “Tôi muốn bốc hơi khỏi thế giới này luôn rồi...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play