Chương 4: Cơm nhà làm, dâu nhà giữ!

Lâm Giản lăn qua lăn lại trên giường cả buổi tối, cuối cùng vẫn không thể ngủ nổi.

Trong đầu toàn là cảnh cái tên Alpha kia mặt dày gọi cậu là "vợ", rồi còn ba nhỏ cậu thì cười toe toét như bán được hàng trăm tấn lúa.

— “Đáng lẽ mình phải về nhà ngay khi xuống máy bay, cái thân mềm yếu này sao lại bị dụ vậy trời...”

Bụng cậu “rột rột” lên tiếng trước khi não kịp phản bác.

Lâm Giản nhìn đồng hồ: gần 8 giờ tối.

Đói. Rất đói.

Cậu cố gắng lết xuống giường, rón rén mở cửa phòng, tính đi kiếm gì ăn tạm. Nhưng khi vừa bước chân xuống cầu thang, mùi thơm từ bếp lập tức quấn lấy cậu như yêu khí trong phim tu tiên.

— “Gì mà thơm vậy trời…”

Trong bếp, Tống Dịch Thâm đang đứng bên bàn ăn, áo sơ mi vén tay, đeo tạp dề đàng hoàng, nhẹ nhàng dọn từng đĩa thức ăn ra bàn: sườn xào chua ngọt, canh rong biển, trứng hấp thịt bằm, và một nồi cơm gạo mới còn bốc khói.

Lâm Giản đứng sững. Mắt mở to. Miệng… chảy nước miếng.

Tống Dịch Thâm liếc mắt thấy cậu, không nói không rằng, chỉ kéo ghế ra rồi bình thản bảo:

— “Vợ xuống ăn cơm?”

— “Tôi... tôi chỉ xuống coi có đồ ăn thừa không thôi!” – Lâm Giản ngồi xuống nhanh hơn cả suy nghĩ.

— “Ờ, thừa nhiều lắm. Thừa cho vợ một phần đặc biệt.”

Lâm Giản vừa ăn vừa hậm hực:

— “Đừng có gọi tôi là vợ nữa!”

— “Ừ, vợ.”

— “Tôi nói đừng gọi rồi mà!”

— “Được, vợ không thích thì tôi gọi là… bảo bối?”

Lâm Giản suýt nữa nghẹn trứng hấp. Gõ “cộp” đũa xuống bàn:

— “Anh đừng có được nước làm tới!”

— “Tôi đâu có làm tới, tôi chỉ đang… lấy lòng vợ thôi.” – Tống Dịch Thâm cười nhẹ, giọng nói trầm khàn khiến lòng người rung rinh như tiếng cello trong đêm.

Lâm Giản cứng họng. Cái miệng muốn cãi nhưng tay vẫn gắp lia lịa, bụng vẫn ăn như chưa từng được ăn.

Lý Kỳ từ đâu lù lù xuất hiện, đứng sau lưng hai người:

— “Tốt, tốt! Dâu hiền ngoan thế này, cưới liền tay đi con!”

— “Cháu thấy được ạ.” – Tống Dịch Thâm gật đầu cực nghiêm túc.

— “Tôi không có gả cho ai hết áaaa!!!” – Lâm Giản hét lên, mặt đỏ rực như trứng muối.

Nhưng hôm đó, cậu vẫn ăn sạch bát cơm, còn uống hết cả canh rong biển.

Và hôm sau, vẫn không dọn hành lý rời đi như đã dự tính…

Vì trong lòng cậu đã có một nỗi sợ rất thực tế:

Ra ngoài ăn đồ hộp, ở đây được ăn cơm Alpha đỉnh cấp nấu mỗi ngày.

Trời ơi… mình mềm yếu quá rồi…

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play