Chương 1: Đón người... đón nhầm luôn "chồng"?
Sân bay buổi chiều người qua lại tấp nập, tiếng loa thông báo vang lên không ngừng khiến Lâm Giản càng thêm rối rắm.
Cậu nhìn đồng hồ, đã hơn một tiếng trôi qua kể từ khi chuyến bay từ Mỹ hạ cánh. Nhưng người cậu cần đón vẫn bặt vô âm tín.
Tay cầm điện thoại, trên màn hình là ảnh một đứa trẻ cỡ 5, 6 tuổi, cười toe toét, răng sún hết nửa hàm.
— “Cậu gửi ảnh như vậy rồi bắt tớ tìm thế nào trời…” – Lâm Giản lẩm bẩm, cảm thấy bản thân bị gài vào một cái hố không đáy.
Bên cạnh cậu là một thanh niên dáng cao gầy, áo sơ mi trắng, tóc ngắn gọn gàng, đang nghịch điện thoại. Thấy Lâm Giản thở dài lần thứ n, cậu ta nghiêng đầu hỏi:
— “Anh cũng đang chờ người à?”
Lâm Giản gật gật, đáp:
— “Ừ, đón một đứa nhỏ, bạn thân tôi nhờ... nhưng gửi mỗi cái ảnh hồi con người ta còn đang mặc quần yếm.”
Cậu thanh niên cười khẽ:
— “Chắc khó nhận ra lắm ha.”
Hai người trò chuyện đôi câu, bầu không khí trở nên dễ chịu hơn.
Một lúc sau, một người đàn ông cao lớn đi ra từ cổng đến quốc tế. Vai rộng, chân dài, vẻ mặt lạnh lùng, khí chất khiến người ta không dám lại gần.
Cậu thanh niên bên cạnh lập tức bước lên trước đón, Lâm Giản cũng tiện tay kéo vali theo sau, miệng còn lẩm bẩm:
— “Cũng trạc tuổi đó, chắc là nó rồi… Hơi cao một chút, nhưng gen tốt mà…”
Vừa ra khỏi cửa sân bay, người đàn ông lạnh lùng kia nói mấy câu với cậu thanh niên rồi quay đi về hướng bãi đỗ xe.
Lâm Giản lưỡng lự một chút, rồi… lên xe theo luôn.
Xe lăn bánh được mấy phút, điện thoại cậu reo lên.
— “Giản Giản, cậu đón được con trai tớ chưa?”
— “Không, tớ đâu có biết mặt, cậu gửi mỗi cái ảnh hồi bé…”
— “Trời ạ, cố lên đi. Tớ chừa nó lại cho cậu rồi, mau dẫn về làm con dâu tớ! Haha!”
Lâm Giản trợn mắt, tiện tay đưa điện thoại cho cậu thanh niên đang ngồi cạnh:
— “Cậu xem thử giúp tôi cái ảnh này, người này có giống người mới ra không?”
Cậu kia vừa nhìn vừa định lắc đầu thì người đàn ông đang lái xe nghiêng người nhìn thoáng qua.
Một giây… hai giây… ba giây…
Người kia nhàn nhạt nói:
— “Ba nhỏ, vợ đến đón con rồi, ba nhỏ không cần lo.”
Đầu dây bên kia im lặng hai giây rồi… cười như điên:
— “Tốt quá, tốt quá! Con trai, mau dẫn vợ về nhà đi!”
— “Vâng, ba nhỏ.”
Lâm Giản: “…”
Cậu thanh niên ngồi cạnh: “…”
Bầu không khí trong xe đột nhiên trầm mặc đến mức nghe rõ cả tiếng trái tim cậu rớt cái bịch xuống sàn.
Lâm Giản thầm hét trong lòng:
“Khoan đã! Ai là vợ ai chứ? Tôi chỉ là người qua đường!!”