Chương 2: Vợ cái đầu anh ấy!
Lâm Giản nghiêng người, suýt nữa nhảy khỏi xe ngay tại chỗ.
— “Khoan đã! Cái gì mà vợ với chồng?! Tôi đâu phải—!”
Xe vẫn chạy đều đều như không có chuyện gì, người đàn ông lái xe không thèm liếc mắt nhìn cậu một cái, ngữ điệu vô cùng tự nhiên:
— “Anh đến sân bay đón tôi, cầm ảnh tôi lúc nhỏ, đi theo tôi lên xe, còn được ba nhỏ xác nhận. Nếu không phải vợ thì là gì?”
Lâm Giản nghẹn họng, mắt trừng lớn như sắp rớt tròng:
— “Tôi đi nhầm xe! Tôi tưởng anh là con của bạn tôi!”
Người thanh niên ngồi sau im lặng suốt từ nãy đến giờ, lúc này không nhịn được mà lên tiếng:
— “Ơ… hình như anh ấy đúng thật là con của bạn anh đó. Tên là Tống Dịch Thâm đúng không?”
— “Phải.” Người đàn ông kia trả lời tỉnh rụi.
Lâm Giản lập tức nhìn trời:
Định mệnh ơi, đúng người rồi, nhưng sai vai trò!
— “Cậu là Tống Dịch Thâm?!” – Cậu quay qua hỏi lại lần nữa, giọng còn run nhẹ.
— “Ừ. Ba nhỏ nói anh là vợ tôi.”
Tống Dịch Thâm lái xe vô cùng bình thản, khóe miệng hơi cong lên, nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như băng ngàn năm chưa tan.
Lâm Giản dở khóc dở cười:
— “Tôi không phải vợ cậu! Tôi chỉ là bạn thân của ba nhỏ cậu! Cậu hiểu lầm rồi!”
Tống Dịch Thâm nghiêng đầu nhìn cậu:
— “Vậy tôi gọi anh là người yêu chưa cưới?”
— “Còn lâu!!!” – Lâm Giản hét lên.
Sau một hồi phản kháng dữ dội, cuối cùng xe cũng dừng lại trước một biệt thự sang trọng.
Tống Dịch Thâm mở cửa xe, rất lịch sự nói:
— “Vợ, vào nhà.”
Lâm Giản giậm chân tại chỗ:
— “Tôi. Không. Phải. Vợ. Anh!”
Tống Dịch Thâm:
— “Ừ, là vị hôn phu.”
Cậu thanh niên đi sau lén bật cười, còn Lâm Giản thì vừa đỏ mặt vừa đùng đùng đi vào nhà theo, trong lòng nghĩ:
Không thể nào! Ngày đầu tiên gặp nhau đã bị gọi là vợ, còn chưa biết mùi tình yêu là gì mà sắp có chồng luôn rồi?!