Một khi Giang Ly Thanh đã ngủ, thì rất khó bị gọi dậy. Đó chính là bản lĩnh của nàng.
Sơn Cao gào mấy tiếng cũng không thể gọi nàng tỉnh, ngược lại còn phải một mình đối mặt với đám cá bay đen đặc trời đất lao vào với sát khí ngút trời. Nó chỉ còn cách nhảy tới nhảy lui né đòn, hai mắt bốc lửa, tình thế thật sự là lo đầu chẳng lo được đuôi.
Ban đầu, nó sợ bọn kia sẽ giết chết Giang Ly Thanh trên lưng mình trong nháy mắt. Nhưng rồi nó phát hiện — Giang Ly Thanh nói mình “khó chết”, quả nhiên không phải nói chơi. Cánh của bọn cá kia vỗ trúng người nàng, chẳng khác gì đang quạt mát cho nàng vậy. Dù có rạch rách áo nàng, cũng chẳng tổn thương được da thịt nàng chút nào.
Mà nàng đúng thật là có bản lĩnh, trong khi nó đánh nhau với cả bầy cá đến trời long đất lở, thì nàng vẫn ôm chặt cổ nó, ngủ ngon lành như thể đang nằm trong chăn ấm.
Chính việc nàng ôm chặt cổ, cũng là nơi yếu điểm nhất của Sơn Cao, lại trở thành lớp bảo vệ cho nó. Đám cá này tạm thời không làm gì được Giang Ly Thanh, nên cũng chẳng thể giết nổi nó.
Sơn Cao không biết nên chửi nàng hay cảm ơn nàng nữa.
Khi Vệ Khinh Lam toàn thân đẫm máu tìm đến, liền chứng kiến cảnh tượng như vậy — Sơn Cao đang đánh nhau chật vật với cả bầy cá bay, bọn cá biết phun nước, Sơn Cao thì phun lửa, nước lửa tương khắc, chẳng ai làm gì được ai. Cánh của bọn cá có thể biến thành lưỡi kiếm, nhưng chạm vào lưng Giang Ly Thanh thì lại không thể xuyên qua da thịt nàng. Ngược lại, Sơn Cao cũng chẳng sợ bị đâm, bởi thân thể nó cũng là loại đao kiếm khó đâm thủng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play