Linh lực tạp nham ở trong linh phủ của nàng, Vệ Khinh Lam không thể chạm tới, cũng không sờ vào được, mà linh phủ hiện tại của nàng cũng không cho phép hắn động vào, tự nhiên hắn không thể thay nàng làm được.
Hắn lặng lẽ nhìn Giang Ly Thanh – một cô nương lớn chừng này rồi, mà lại khó dạy bảo đến thế. Hắn không khỏi nghĩ đến khi nàng còn nhỏ xíu, lúc vẫn còn là một cục bông nhỏ, không biết Ngọc sư thúc của Thanh Hư đã phải vất vả xoay sở nàng đến thế nào.
Chắc là phiền não đến độ tóc cũng bị giật rụng hết rồi.
Hắn lại nhớ đến hồi còn nhỏ của mình, sư phụ chỉ điểm một chút là hắn đã hiểu thấu. Thiên phú, ngộ tính và linh căn của hắn đều là tốt nhất trong số đệ tử Côn Lôn. Sư phụ hắn thường tán thán, nói mình nhận được một đệ tử tốt như vậy là may mắn của người, cũng là phúc của Côn Lôn.
Tự chữa thương nhưng hiệu quả quá kém, hắn dứt khoát dừng tay, lấy chăn ra, nằm xuống định ngủ một giấc trước.
Giang Ly Thanh thấy vậy thì vô cùng ghen tỵ, gọi:
“Vệ sư huynh!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play