Giang Ly Thanh ngồi trên phi chu, nằm bò trên mép thuyền nhìn xuống dưới. Tầng mây dày đặc bao phủ lấy phi chu, thành Hà Tân đã dần mờ xa dưới chân.
Nàng nghĩ, nếu không phải vì giữa Vân gia và Bùi gia có mối hôn ước từ đời trước, nếu không phải Bùi phu nhân nhìn nàng với ánh mắt như nhìn con dâu tương lai, thì nàng nhất định sẽ ở lại chào từ biệt tử tế.
Giờ thì e rằng đã khiến người ta tổn thương, còn dễ làm mọi chuyện thêm lúng túng, đành phải lặng lẽ rời đi như vậy.
“Thế nào? Lại không nỡ rồi à?” – Vệ Khinh Lam nhướng mày.
Giang Ly Thanh thở dài:
“Vệ sư huynh, huynh không biết đâu, hồi ở Thanh Hư, ta là ai thấy cũng ghét. Lên được Côn Lôn mới đỡ hơn một chút. Bây giờ đến phàm trần, tuy là mượn danh người Vân gia, nhưng ta vẫn là ta mà, khó khăn lắm mới có người vừa gặp đã mừng rỡ, tự nhiên có chút không nỡ.”
Vệ Khinh Lam nghe vậy thì không khách sáo bình phẩm:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT