Giang Ly Thanh ngủ một giấc dài đến trời đất mờ mịt. Mãi đến khi có người dùng hạt châu ném vào cửa sổ, khiến khung cửa vang ong ong như muốn lay trời chuyển đất, tựa như không khiến nàng tỉnh dậy thì không cam lòng, nàng mới mơ màng mở mắt.
“Ai vậy?” Giọng nàng vì ngủ quá lâu mà khàn đặc.
“Là ta đây, Giang sư muội, cuối cùng muội cũng tỉnh rồi.” Giọng An Như Hứa từ bên ngoài vọng vào, đầy vẻ cảm khái. “Muội ngủ suốt bảy ngày trời, ta thật không yên lòng. Nhưng lại chẳng tiện phá cửa xông vào gọi muội, chỉ đành dùng hạt châu ném thử lên cửa sổ xem có đánh thức được muội không. Không ngờ cách này lại có hiệu quả thật.”
Hắn ngày nào cũng gọi vài tiếng, nhưng bên trong không có động tĩnh. Thêm vào đó hắn bị thương, không thể vận dụng linh lực để dò xét. Nếu không phải Chu sư thúc từng tới xem và nói nàng đang chìm trong trạng thái ngủ sâu, e rằng hắn đã sớm không nhịn được mà đạp cửa xông vào.
Nghe nói mình đã ngủ suốt bảy ngày, Giang Ly Thanh vội bò dậy, chỉnh lại y phục rồi mở cửa ra ngoài. Thấy An Như Hứa đang nằm bò trên tường, nàng bước tới cảm tạ:
“Đa tạ An sư huynh, nếu huynh không gọi, e rằng ta còn ngủ thêm hai ngày nữa cũng chưa chắc tỉnh.”
Nàng từ nhỏ đến lớn, mỗi lần linh lực tiêu hao quá độ đều sẽ rơi vào trạng thái ngủ sâu — đã quen rồi. Nhưng người của Côn Luân thì không biết.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT