Thương Thời Tự ngồi ở ghế sau xe, tay cầm một chiếc máy tính bảng đang xử lý công việc.

Ở bên cạnh, Thương Côn liếc mắt nhìn một cái: “Công việc bận lắm sao?”

Nghe ông nội hỏi, Thương Thời Tự ngừng tay: “Có vài chuyện vụn vặt cần giải quyết.”

“Vất vả cho cháu rồi, bận rộn như vậy còn phải đi cùng ông một chuyến.”

“Không vất vả ạ.”

Thương Thời Tự không nói nhiều, giọng nói lạnh nhạt, mang cảm giác xa cách khó gần.

Chuyến đi lần này đến nhà họ Diệp ở Tô thị để bàn chuyện từ hôn, nhà họ Thương thực sự thể hiện thành ý đầy đủ.

Dù chỉ có Thương Côn là trưởng bối đi cùng, nhưng ông là người có địa vị cao nhất trong nhà họ Thương.

Huống hồ hiện nay người tiếp quản Tập đoàn Thương thị là Thương Thời Tự, sự xuất hiện của anh còn có giá trị hơn bất kỳ ai khác trong gia tộc Thương.

Thương Côn thở dài: “Nếu không phải thằng nhóc Thương Lễ kia chạy nhanh, ông đã bắt nó đích thân đến xin lỗi rồi.”

Ngồi ở ghế phụ, Tiêu Văn Cảnh bật cười giễu cợt: “Ông ngoại, thôi bỏ đi, nó mà đến chẳng phải càng đổ thêm dầu vào lửa à. Nhìn thấy nó là cháu đã thấy bực mình rồi, huống chi là nhà họ Diệp.”

Nếu không phải đang ở trong xe, Thương Côn cảm thấy mình thật sự nên cầm gậy gõ cho thằng cháu một cái.

“Đó là em họ của cháu đấy! Thật là lạ, rõ ràng cháu và Tiểu Lễ tuổi tác gần nhau hơn, sao lại ghét nó mà cứ thích đi theo Thời Tự thế?”

Tiêu Văn Cảnh bĩu môi đáp: “Vì cháu bị dị ứng với kẻ ngu.”

Vừa nói xong, cậu ta lén lút nhìn qua gương chiếu hậu về phía Thương Thời Tự đang ngồi ở ghế sau.

Hình như công việc đã giải quyết xong nên máy tính bảng được đặt sang một bên, anh nghiêng đầu nhìn ra khung cảnh đang trôi ngược lại bên ngoài cửa sổ.

Đường nét khuôn mặt góc cạnh mà hài hòa, làn da trắng lạnh.

Sống mũi cao, đeo một cặp kính gọng mảnh, làm giảm bớt phần sắc bén từ đôi mắt sâu thẳm kia.

Gương mặt tuấn tú mà lạnh lùng, rất ít người có thể nhìn ra được cảm xúc thật sự ẩn giấu sau vẻ ngoài ấy.

Bản năng của con người vốn luôn có xu hướng ngưỡng mộ kẻ mạnh, Tiêu Văn Cảnh cũng không phải ngoại lệ.

Đối với Thương Thời Tự, cậu ta vừa kính nể vừa sợ hãi, lại không kìm được muốn đến gần.

Thương Côn nhất thời không phản bác được, cũng không hiểu nổi trong một nhà sao lại có thể sinh ra những đứa con cháu chênh lệch trí tuệ đến vậy.

Xe dừng lại, Tiêu Văn Cảnh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tới rồi.”

Người quản gia già mặc âu phục đứng ở cổng khẽ ra hiệu cho hai người giúp việc phía sau. Nhận được chỉ thị, hai người lập tức tiến lên, cung kính mở cửa xe.

Quản gia đã sớm nắm rõ mối quan hệ giữa các thành viên trong nhà họ Thương: “Chào ngài Thương, cậu Thương, cậu Tiêu.”

Ông ấy giữ nguyên sắc mặt, lễ phép gật đầu: “Lão gia nhà tôi đang chờ quý vị trong sảnh chính.” Sau đó hơi nghiêng người, đưa tay làm động tác mời, “Mời bên này.”

Căn biệt phủ của nhà họ Diệp mang phong cách điển hình của lối kiến trúc hoa viên, từ cổng lớn bước vào, cảnh sắc hai bên tuyệt đẹp.

Kiến trúc hài hòa với thiên nhiên, hành lang và cầu nhỏ uốn lượn giữa phần sáng tối giao hòa, sau những khúc quanh co, tầm mắt dần mở rộng, dòng nước nhỏ chảy qua những dãy núi giả liên miên, sương mù quấn quýt giữa màu xanh ngập tràn.

Vài hôm trước có mưa, gió hôm nay mang theo hương cỏ cây thanh mát, xua tan đi phần nào cái oi ả của mùa hè.

Người giúp việc qua lại trật tự nề nếp, khi nhìn thấy khách đến cũng không liếc ngang liếc dọc, càng không lộ vẻ tò mò.

Tiêu Văn Cảnh từng gặp qua không ít cảnh đời, nhưng vẫn không nhịn được hiếu kỳ mà ngắm nghía khắp nhà họ Diệp.

Cậu ta từng thấy nhiều kiến trúc truyền thống, nhưng mỗi ngôi nhà lại có những nét riêng biệt.

Cậu ta ghé sát Thương Thời Tự, thì thầm: “Đáng lẽ nên cho Thương Lễ đến xem nhà họ Diệp, trước đây nhà họ Tống xây một biệt thự phong cách truyền thống, Thương Lễ vì lấy lòng Tống Thư Nhiên mà khen cái nhà ấy đến tận mây xanh, nói là có gu thẩm mỹ, thực chất là đúng kiểu phồn hoa giả tạo của mấy nhà giàu mới nổi.”

Ban đầu Thương Thời Tự đang dồn sự chú ý vào cuộc trò chuyện giữa Thương Côn và quản gia, nghe vậy liền nghiêng đầu liếc nhìn Tiêu Văn Cảnh một cái.

Chỉ một ánh mắt thôi, Tiêu Văn Cảnh đã hiểu ngay ý anh, lập tức đưa tay ra làm động tác kéo khóa miệng.

“Giữ mồm giữ miệng, không để mất mặt nhà họ Thương và họ Tiêu ở bên ngoài, em hiểu rồi.”

Thương Thời Tự thu ánh mắt lại, khẽ “Ừm” một tiếng.

Diệp Giác Thu đứng dậy cùng ông ngoại, liền nhìn thấy một hàng người đang được quản gia dẫn dắt bước vào trong nhà.

Người đi đầu là một ông lão mặc bộ trường sam kiểu Đường, dáng vẻ hiền hậu, gương mặt luôn mang theo nét ôn hòa và ý cười nhàn nhạt.

Chính là Thương Côn.

Nhưng Diệp Giác Thu biết rõ, người có thể ra tay quyết đoán trên thương trường thì chắc chắn không thể đơn giản như vẻ ngoài ấy.

Phía sau ông là hai chàng trai trẻ. Ánh mắt Diệp Giác Thu dừng lại một thoáng trên người đàn ông cao lớn với gương mặt quen thuộc, dạ dày cậu khẽ co rút lại một chút.

Trong không khí thoảng qua hương trà hảo hạng.

Có vẻ như người kia cũng chú ý đến ánh mắt của cậu, trong làn sương trắng mỏng manh, ánh mắt hai người chạm nhau.

Diệp Giác Thu đã không còn nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu, nhưng cả hai chưa từng thực sự nói chuyện nghiêm túc với nhau.

Phần lớn chỉ là khi tình cờ chạm mặt, lịch sự gật đầu, coi như chào hỏi.

Đơn giản và hờ hững, như thể sau này sẽ chẳng có quan hệ gì.

Nhưng lúc này, sau khi đã trò chuyện xong với Thương Côn, Diệp Hồng khẽ chạm nhẹ vào cánh tay Diệp Giác Thu, giới thiệu: “Thu Thu, đây là ông Thương.”

“Cháu chào ông Thương ạ.”

So với Diệp Hồng, bề ngoài của Thương Côn nhìn càng giống kiểu người thích thư pháp và hội họa hơn, gương mặt luôn mang nụ cười, trông dễ gần vô cùng.

“Đây là Thu Thu phải không, lớn thế này rồi à.” Vừa cười vừa nói, ông quay sang Diệp Hồng, “Đứa nhỏ này được nuôi dạy tốt lắm.”

“Đây là cháu ngoại tôi, Tiêu Văn Cảnh. Hồi nhỏ từng ở nước ngoài một thời gian, chắc cháu chưa gặp qua đâu.” Bàn tay Thương Côn khẽ đặt lên cánh tay Thương Thời Tự bên cạnh, ra hiệu: “Nhưng cháu nhìn nó, có thấy quen mắt không?”

Giọng nói của ông ngày càng lộ rõ ý cười.

Nghe đến đây, ánh mắt Thương Thời Tự khẽ động.

Ồ? Có chuyện gì đó sao?

Tiêu Văn Cảnh đang nhìn chằm chằm Diệp Giác Thu thì cũng hoàn hồn lại, lập tức tò mò, lưng thẳng lên hẳn.

Ngón tay bên mép quần của Diệp Giác Thu khẽ cuộn lại, cậu đang định mở miệng thì nụ cười trên mặt Diệp Hồng bên cạnh đã nhạt đi đôi chút: “Chuyện từ bao nhiêu năm trước rồi, quả nhiên người già rồi là hay thích hồi tưởng quá khứ.”

Mọi người có mặt đều là những người lọc lõi, Thương Côn lập tức nhận ra Diệp Hồng không muốn ai nhắc đến chuyện quá khứ trước mặt Diệp Giác Thu.

“Đây là cháu đích tôn của tôi, Thương Thời Tự.”

Thế nên ông mỉm cười, giới thiệu một cách đơn giản mà dứt khoát, rồi liền chuyển chủ đề.

Mọi người ngồi xuống ghế sô-pha, Diệp Hồng nhấp một ngụm trà, khi ngẩng đầu nhìn người đối diện thì ánh mắt thẳng thắn: “Nói thật… sao ông già này lại bất ngờ muốn đến thăm tôi thế? Còn dẫn cả Thời Tự và Văn Cảnh theo, vậy Thương Lễ đâu? Dù gì cũng có hôn ước, cũng nên để nó gặp Thu Thu nhà tôi một lần chứ.”

Không khí trong phòng chợt trở nên tĩnh lặng. Diệp Giác Thu nhớ lại câu ông ngoại nói hôm qua: “Ông ngoại sẽ không để cháu chịu thiệt,” khóe môi khẽ cong, dùng tách trà che đi ý cười.

Câu hỏi này vừa được thốt ra, đến cả Tiêu Văn Cảnh cũng lập tức hiểu rõ — người nói không có ý tốt.

Hồi đó Thương Côn nói với Diệp Hồng là sẽ chọn ngày đến thăm, có lẽ cảm thấy việc nói lời hủy hôn qua điện thoại quá mức qua loa.

Vì thế lý do đưa ra là bạn cũ gặp nhau, không nói rõ chi tiết.

Nhưng trong giới thượng lưu, chuyện Thương Lễ muốn hủy hôn đã ầm ĩ khắp nơi.

Diệp Hồng có quan hệ rộng, sớm muộn gì cũng có người nói toàn bộ sự việc cho ông biết. Nói ông không biết mục đích chuyến đi lần này của nhà họ Thương — điều đó là hoàn toàn không thể.

Câu hỏi ông vừa đặt ra, chẳng qua là giả vờ hồ đồ, đẩy hết vấn đề sang phía đối phương.

Ai có lỗi thì người đó phải chủ động lên tiếng giải thích, tuyệt đối không để mình là người đầu tiên nhắc đến chuyện hủy hôn.

Huống hồ gì, cách hỏi của Diệp Hồng lại càng khiến người ta khó mở lời.

“Haizz…” Thương Côn thở dài nặng nề, “Thật sự là tôi không còn mặt mũi nào gặp lại ông nữa.”

Vừa nói, vành mắt ông liền đỏ hoe.

Mọi người: “……”

“Là thằng nhóc nhà tôi làm sai, là chúng tôi không dạy dỗ nó tử tế. Nó không xứng với Thu Thu.”

“Lần này đến đây, tôi cũng muốn bàn lại chuyện hôn ước của hai đứa nhỏ. Tôi thật sự thấy không thể để Thu Thu chịu uất ức như vậy được.”

Vẻ mặt Diệp Hồng dửng dưng, ngay sau đó lấy khăn tay ra, khẽ phẩy vài cái, rồi làm bộ lau giọt nước mắt không hề tồn tại ở khóe mắt mình trước mặt đám hậu bối.

“Ông đừng nói thế, thật ra tôi cũng hiểu, thời đại bây giờ khác rồi, không còn thịnh hành chuyện hôn nhân sắp đặt nữa.”

Tay Thương Côn khựng lại — nói dễ nghe thế sao?

Diệp Hồng khẽ thở dài: “Chủ yếu là tôi nghe phong thanh một số chuyện… Thằng bé Thương Lễ hình như đã có người trong lòng rồi, có thể hỏi thử là công tử nhà nào đấy?”

Câu hỏi vừa buông ra, bầu không khí trong phòng lập tức đông cứng lại.

Bốn chữ “công tử nhà nào” rõ ràng là một cú tát không nể nang giáng thẳng lên mặt nhà họ Thương.

Chẳng vì gì khác — người mà Thương Lễ đem lòng yêu lại là Tống Thư Nhiên, em trai cùng cha khác mẹ với Diệp Giác Thu.

Chỉ kém Diệp Giác Thu nửa tuổi, là một đứa con riêng.

Nhà họ Diệp và nhà họ Tống vốn đã có ân oán nhiều năm, khúc mắc sâu sắc.

Nếu Thương Lễ thích người khác, Diệp Hồng còn có thể bỏ qua.

Nhưng trong mắt ông, lần này là Thương Lễ lấy nhà họ Tống ra tát mạnh vào mặt nhà họ Diệp trước.

Ông nuốt không trôi cục tức này.

Thương Thời Tự thoáng liếc nhìn Diệp Hồng, như đang suy nghĩ điều gì, chuẩn bị lên tiếng.

Diệp Hồng khóe mắt càng hiện rõ nếp nhăn, ông giơ tay vỗ nhẹ vào lưng Diệp Giác Thu bên cạnh: “Thu Thu, con đưa anh Thời Tự và anh Văn Cảnh ra ngoài đi dạo một vòng. Người lớn nói chuyện, không cần giữ mấy đứa nhỏ lại.”

Lông mày Thương Thời Tự hơi nhướng lên, rồi nhẹ nhàng đứng dậy.

Quả nhiên, danh nghĩa “hậu bối” cũng được dùng để tiễn anh ra ngoài.

Trên mặt Diệp Hồng chẳng để lộ chút tâm tư nào, chỉ chờ bên kia không có ý kiến thì hơi thở nhẹ nhõm hơn một chút, dịu giọng nói: “Nhà họ Diệp có căn nhà cổ khá đẹp, cứ thoải mái đi dạo. Nếu đi mệt thì bảo Thu Thu pha trà cho uống, tay nghề của nó rất tốt đấy.”

Tiêu Văn Cảnh vội vàng đứng dậy theo Thương Thời Tự.

Khung cảnh lúc nãy nhìn qua có vẻ hòa hợp, nhưng thực chất lại đầy áp lực.

Cho dù Thương Thời Tự trước đó không căn dặn gì, Tiêu Văn Cảnh cũng không dám tùy tiện, chỉ dám nín thở im lặng từ đầu tới cuối.

Bây giờ được cho ra ngoài, quả thực là cầu còn không được.

Cậu ta đang định tám chuyện với Thương Thời Tự về ý nghĩa câu hỏi lúc nãy của Thương Côn dành cho Diệp Giác Thu, thì đã thấy hai người kia sóng vai bước ra ngoài.

Không biết Thương Thời Tự nghiêng đầu nói gì đó, Diệp Giác Thu khựng lại một chút, vẻ mặt thoáng ngẩn ngơ, không chú ý đến bức bình phong vẽ hoa mai bên cạnh.

Thương Thời Tự ở bên cạnh nhẹ nhàng đưa tay khẽ nắm lấy khuỷu tay cậu, kéo cậu nghiêng người tránh sang một bên, rồi mới buông ra.

Vị tiểu công tử nhà họ Diệp vốn nổi tiếng là lạnh nhạt, xa cách, lúc này chỉ nghiêng đầu liếc anh một cái, rồi chậm rãi cúi mắt xuống.

Rõ ràng cậu là người chỉ cần liếc qua đã có thể cảm nhận được vẻ xa cách, vậy mà khi đứng cạnh người đàn ông cao lớn kia, lại trông có phần yên lặng và ngoan ngoãn.

Bước chân của Tiêu Văn Cảnh khựng lại.

Trong khoảnh khắc ấy, trong lòng cậu ta dâng lên một cảm giác lạ lẫm, nhưng lại không thể xác định được nguồn cơn.

Diệp Giác Thu dẫn người chậm rãi bước ra ngoài, trong đầu vẫn đang lặp lại câu mà Thương Thời Tự vừa nói: “Bây giờ nhìn tôi, em còn cảm thấy quen mắt nữa không?”

— Một câu hỏi giống như câu hỏi mà Thương Côn đã từng hỏi cậu.

Một cơn gió xuyên qua hành lang thổi vào trong phòng, Diệp Giác Thu nhìn cành cây bên ngoài khẽ run rẩy, cả những đốm sáng mặt trời rọi xuống cũng lay động theo.

Diệp Giác Thu lờ mờ nhớ lại, hôm ấy cũng là một ngày hè trong trẻo như thế này.

Thiếu niên có dung mạo xuất chúng đang ngồi trước bàn, cúi nhẹ đầu, chăm chú viết gì đó lên tờ giấy trắng tinh.

Ngòi bút lướt qua tạo nên tiếng “sột soạt” rất khẽ.

Diệp Giác Thu lúc đó đứng bên cạnh, đưa tay ra làm nũng đòi ôm, năn nỉ mãi mà không được hồi đáp.

Cuối cùng, cậu giống như một chú mèo con, tự mình trèo lên đùi người kia.

Thiếu niên kia khựng lại một chút, cuối cùng cũng đặt bút xuống, khẽ thở dài như bất đắc dĩ.

Anh nhấc cậu đặt ngồi lên đùi mình.

Diệp Giác Thu lúc đó mới ngoan ngoãn lại, khuôn mặt cậu rơi vào lòng bàn tay mát lạnh, được nhẹ nhàng nâng lên.

Gương mặt tuấn tú của thiếu niên kia phản chiếu trong đôi mắt sạch sẽ, sáng trong như hạt thủy tinh của cậu.

Cậu nghe thấy đối phương dịu dàng nói: “Bảo bối, bây giờ có thể ngoan ngoãn rồi chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play