Tô thị vào tháng Sáu đã bước vào mùa mưa dầm, không khí vừa ẩm thấp lại oi bức.
May mà đêm qua có một trận mưa rào, giờ đây khi làn gió nhẹ thoảng qua, trong không khí thoang thoảng hương thơm thanh mát của đất sau mưa, phả vào mặt mang theo chút cảm giác mát mẻ dễ chịu.
Diệp Giác Thu ngồi ở tầng hai của một quán cà phê nhỏ, trước mặt là chiếc bàn gỗ màu đen, bên cạnh là chiếc ghế dài bằng ván.
Phong cách trang trí rất cổ xưa, trông giống như một tửu lâu thời xưa.
Qua ô cửa sổ chạm khắc đã được đẩy ra, có thể nhìn thấy những mái ngói xanh xám tầng tầng lớp lớp ở không xa, thỉnh thoảng có chiếc đèn lồng đỏ đung đưa lơ lửng giữa không trung.
Dòng sông chảy ngay bên dưới, theo từng cơn gió thổi qua mặt nước gợn lên từng đợt lăn tăn.
Đây là phong cảnh mang vẻ đẹp dịu dàng của vùng Giang Nam, đẹp như tranh, thơ mộng như thơ.
Diệp Giác Thu chống cằm bằng một tay, hơi ngẩn ngơ nhìn ra bên ngoài.
Mãi đến khi một cái móng vuốt nhỏ mềm mại thò ra từ trong lồng ngực cậu, vươn về phía chén chè đậu đỏ viên tròn đặt trên bàn, Diệp Giác Thu mới hoàn hồn trở lại.
Cậu lập tức túm lấy lớp thịt mềm dưới móng của chú mèo con, lắc nhẹ một cái: “Miên Hoa, không được.”
Giọng điệu mang theo sự trách mắng.
Chú mèo lông dài giống Ragdoll trong lòng cậu, tên là “Miên Hoa”, ngửa đầu nhìn cậu với ánh mắt long lanh, sau đó chậm rãi nháy mắt một cái như cố tình làm nũng.
“……”
Diệp Giác Thu không để ý đến nó, mặc kệ Miên Hoa cứ cất tiếng kêu nũng nịu mềm mại trong lòng cậu.
Một lúc sau, có tiếng bước chân khá nặng nề “thình thịch thình thịch” vang lên trên cầu thang, tiếp theo là giọng nói gấp gáp vang lên bên cạnh Diệp Giác Thu: “Xin lỗi xin lỗi, tớ đến trễ rồi.”
Diệp Giác Thu ngẩng đầu nhìn người vừa đến, đối phương có vẻ như vội vàng chạy suốt đường, đang hơi khom người, chống tay lên đầu gối, thở hổn hển.
Thời tiết có phần oi bức, đầu mũi của Trì Chu đã đọng lại một lớp mồ hôi li ti.
Diệp Giác Thu rút một tờ giấy ăn trên bàn đưa cho cậu ấy: “Có việc thì nhắn cho tớ một tiếng là được rồi, gấp cái gì?”
Trì Chu cười cười nhận lấy giấy ăn từ tay cậu, vừa lau mồ hôi vừa ngồi xuống đối diện với Diệp Giác Thu, có chút áy náy nói: “Không có chuyện gì cả, chỉ là tớ ngủ quên ở nhà thôi.”
Diệp Giác Thu không nói gì nữa, cúi đầu đưa tay gãi cằm Miên Hoa.
Trì Chu cũng không để ý đến thái độ có vẻ lạnh nhạt của cậu, cậu ấy biết bạn mình vốn dĩ không phải người hay nói chuyện.
Cậu ta hỏi: “Cậu được nghỉ hè rồi à?”
“Ừm.”
Trì Chu ghen tị đến mức suýt nữa phát khóc: “Tớ cũng muốn được nghỉ hè, mà nghỉ lễ Đoan Ngọ xong là tớ lại phải quay về trường thi cuối kỳ.”
Diệp Giác Thu từ nhỏ đã rất thông minh, so với những đứa trẻ cùng lứa thì chững chạc hơn nhiều, từng nhảy lớp hai lần, mới mười sáu tuổi đã vào đại học.
Khi những người bạn cùng tuổi mới học năm hai đại học, thì cậu đã được tuyển thẳng lên cao học.
Diệp Giác Thu uống một ngụm trà: “Nghỉ hè cũng không phải không có việc gì, phải xem một số tài liệu.”
Trì Chu nhắc nhở: “Vậy cậu nhớ điều chỉnh thời gian nghỉ ngơi với làm việc hợp lý nhé, đừng để mệt quá.”
Nói đến đây, bỗng như sực nhớ ra điều gì, cậu ấy hơi do dự một chút rồi tiếp lời: “Phải rồi, Thu Thu này, sau này cậu học cao học ở Bắc Thị, vậy thì…”
Nói đến đó, cậu ấy khựng lại, thấy vẻ mặt Diệp Giác Thu vẫn điềm tĩnh như thường mới tiếp tục hỏi: “Vậy còn vị hôn phu của cậu, với cả ba cậu nữa thì…”
Diệp Giác Thu lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay nhẹ nhàng xoay xoay tách trà sứ trắng trong tay, theo đó cái tách cũng xoay tròn theo.
Bao nhiêu năm nay, cậu đều sống bên ngoại ông, sau này lên đại học cũng học ở Hải Thành, số lần đến Bắc Thị chẳng được mấy.
Đến giờ, cậu vẫn chưa từng chính thức gặp mặt vị hôn phu của mình, còn với ba thì cũng đã nhiều năm không gặp.
“Trước đây tớ chưa kịp kể với cậu, hình như Thương Lễ bên đó đã có người trong lòng rồi.”
Thương Lễ chính là vị hôn phu của Diệp Giác Thu.
Nhắc đến chuyện này, Diệp Giác Thu cũng không tỏ ra cảm xúc gì đặc biệt, cậu cũng không nói rõ với Trì Chu rằng người mà Thương Lễ thích là ai.
Nếu để Trì Chu biết được, e là cậu ấy sẽ lập tức không kìm được mà chửi ầm lên.
Chỉ mới nhắc đến chuyện đó thôi mà sắc mặt của Trì Chu đã trở nên khó coi thấy rõ.
“Anh ta chẳng phải đã có hôn ước với cậu sao? Dù có thích người khác thì cũng phải hủy hôn với cậu trước chứ, thích ai cũng được, đừng có làm phiền đến cậu!”
Diệp Giác Thu khẽ nhếch môi cười nhạt: “Người nhà anh ta đã từ Bắc Thị sang, ngày mai sẽ đến nhà tớ, nói là đến thăm, nhưng tớ đoán chắc là vì chuyện hôn sự này, bên Thương Lễ làm ầm lên dữ lắm.”
Trì Chu thở dài, tức giùm cho bạn mình.
Làm ầm lên như vậy, cuối cùng người chịu thiệt vẫn là Diệp Giác Thu. Cái giới đó miệng lưỡi độc địa, lời đồn lan truyền không biết sẽ biến thành chuyện gì nữa.
Như thể cũng cảm nhận được sự bất bình của Trì Chu, chú mèo Miên Hoa trong lòng cậu kêu "meo meo" ngày càng gấp gáp.
Diệp Giác Thu hiếm khi nở một nụ cười dịu dàng trên gương mặt, trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Kết hôn à?
Nói như thể cậu thật sự rất muốn cưới ai đó vậy.
Chẳng qua là do đời trước hai nhà có quan hệ thân thiết, khi Diệp Giác Thu và Thương Lễ còn chưa chào đời, còn đang nằm trong bụng mẹ, thì đã bị người lớn định sẵn là một đôi thanh mai trúc mã.
Thực ra, trước đây Diệp Giác Thu từng nói với ông ngoại rằng cậu không muốn cưới một người xa lạ, chỉ là ông ngoại đối với chuyện này lại vô cùng kiên quyết.
Thế là cậu cũng từ bỏ luôn ý định đó.
Không ngờ tình thế lại thay đổi bất ngờ, giờ đến lượt bên Thương Lễ làm ầm ĩ lên, e rằng ngay cả ông ngoại cũng không thể làm gì khác.
Diệp Giác Thu trò chuyện vu vơ với Trì Chu một lúc, sau bữa trưa mới chia tay cậu ấy.
Lúc ăn cơm, bên ngoài vẫn còn tạnh mưa, nhưng vừa bước ra khỏi cửa thì mưa lại rả rích rơi xuống.
Tâm trạng Diệp Giác Thu rất tốt, thong thả che ô, chậm rãi đi bộ về nhà.
…
“Mưa lại mưa, mưa nữa, thời tiết này đúng là không có hồi kết!”
Tiếng phàn nàn của Tiêu Văn Cảnh vang lên khi cậu ta thò nửa cái đầu ra khỏi khoang thuyền mui đen. Sau đó lại rụt đầu vào, quay sang nhìn người đang ngồi bên cạnh — Thương Thời Tự.
Dù đang ngồi trong một chiếc thuyền nhỏ có phần cũ kỹ, ánh sáng trong khoang lại lờ mờ, anh vẫn toát lên vẻ điềm tĩnh và tao nhã.
Người đàn ông ấy đeo một cặp kính gọng mảnh bằng bạc, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, khí chất cao quý, càng khiến anh trở nên lạc lõng giữa hoàn cảnh tầm thường như thế này.
Nghe Tiêu Văn Cảnh cằn nhằn, Thương Thời Tự không đáp, nét mặt không thay đổi, chỉ khẽ động ngón tay đang cầm chén trà sứ thô kệch trong tay.
Ánh mắt Tiêu Văn Cảnh bất giác rơi vào đôi tay ấy, cảm thấy những ngón tay trắng trẻo kia thậm chí còn lạnh lẽo hơn cả chén trà.
Chiếc chén đó là của ông lão chèo thuyền đưa cho lúc hai người mới bước lên thuyền.
Chén đã cũ, có vài vết nứt nhỏ, trà bên trong đương nhiên chẳng thể coi là loại ngon gì.
Tiêu Văn Cảnh vốn là một cậu ấm quen được nâng niu, tự cảm thấy thân phận cao quý, thậm chí còn lười đưa tay ra nhận. Cuối cùng, vẫn bị ánh mắt lạnh nhạt của Thương Thời Tự liếc nhẹ sang khiến cậu ta không dám làm lơ.
Dù là trong mối quan hệ họ hàng, cậu ta và anh họ Thương Thời Tự vốn thân thiết nhất trong số những người đồng lứa, nhưng sự “thân thiết” đó phần lớn đến từ sự kính sợ.
Vì thế cậu ta vội vàng nhận lấy chén trà mà ông lão chèo thuyền đưa, ngoan ngoãn cảm ơn một tiếng.
Đợi ông lão rời đi, Thương Thời Tự mới cùng Tiêu Văn Cảnh từ từ đặt chén trà xuống bàn.
Thương Thời Tự thật ra có phần ưa sạch sẽ, những dụng cụ ăn uống bên ngoài nếu chưa được khử trùng kỹ thì anh sẽ không dùng, chứ không phải chỉ riêng chén trà này.
Tiêu Văn Cảnh khẽ than thở: “Đến Tô thị mới có hai ngày mà trời đã mưa suốt hai ngày liền, em cảm thấy mình sắp mốc meo đến nơi rồi, ẩm ướt kinh khủng.”
Ánh mắt Thương Thời Tự dừng lại trên người cậu ta: “Không phải là do em đòi ra ngoài sao?”
“Em còn chán khách sạn hơn.” Nói đến đây, Tiêu Văn Cảnh nhìn sang anh: “Anh, ngày mai mình đến nhà họ Diệp phải không?”
“Ừ, ông nội sẽ đến đây vào tối nay.”
Ban đầu, họ đã định đến nhà họ Diệp ngay khi đặt chân đến Tô thị, chỉ là ông cụ nhà họ Thương vừa mới từ nước ngoài trở về.
Ông nói nhất định phải đích thân đến thăm, vì vậy Thương Thời Tự và Tiêu Văn Cảnh – hai người đến trước – mới tạm thời chờ ông.
Theo lý mà nói, mọi chuyện không nên vội vàng như thế. Chỉ là gần đây Thương Lễ càng lúc càng làm loạn, thậm chí còn buông lời tuyên bố sẽ đích thân đến Tô thị tìm người nhà họ Diệp để hủy hôn.
Bà cụ Thương thương cháu trai út này nhất, cứ như bị lú lẫn mà che chở hết mực.
Người nhà họ Thương thì sợ anh ta bốc đồng quá mức, lỡ lời xúc phạm đến nhà họ Diệp.
Đã quyết định hủy hôn, vậy thì thà để người trong nhà có đủ địa vị và quyền uy đích thân ra mặt xin lỗi, cũng còn giữ được thể diện, tránh cho sự việc bị đẩy đi quá xa.
Nghĩ đến đây, Tiêu Văn Cảnh bật cười giễu cợt: “Lúc làm loạn thì long trời lở đất, giờ đến lúc thật sự phải đối mặt với nhà họ Diệp giải quyết hậu quả, thì cậu ta vỗ mông chạy ra nước ngoài trốn mất rồi.”
Nghe vậy, Thương Thời Tự nãy giờ vẫn im lặng, cuối cùng cũng mở miệng: “Chuyện cậu ta phải trả giá, thì có trốn cũng không thoát.”
Giọng anh vang lên giữa tiết trời mưa bụi lãng đãng, âm thanh trầm thấp như tan vào trong làn không khí ẩm ướt, mơ hồ mà lạnh lẽo.
Tiêu Văn Cảnh nhìn thấy trong vẻ mặt điềm tĩnh của anh lộ ra một tia lạnh lùng, trong lòng bất giác run lên, biết rằng chuyện này e là sẽ không kết thúc yên ổn.
Giờ ông nội đã lui về tuyến sau, cả nhà họ Thương đều do Thương Thời Tự gánh vác.
Anh đã vạch ranh giới rõ ràng thì sẽ không để bất kỳ ai vượt qua.
Cậu ta lẩm bẩm cảm thán: “Nhà họ Diệp cũng thật ghê gớm, còn khiến anh và cả ông ngoại cùng đến một chuyến, mặt mũi lớn thật.”
Thương Thời Tự khẽ nhíu mày: “Giữ mồm giữ miệng đi, đừng nói bậy.”
Hôn ước đã định ra bao nhiêu năm, giờ đột ngột đòi hủy, là nhà họ Thương có lỗi với người ta, đương nhiên phải có một lời xin lỗi chính thức.
Huống chi ông nội và ông cụ nhà họ Diệp có giao tình, không thể qua loa đối phó mà làm mất thanh danh của bậc trưởng bối nhà họ Thương.
Bị anh mắng một câu, thấy gương mặt nghiêm túc của Thương Thời Tự, Tiêu Văn Cảnh cũng không dám tiếp tục nói linh tinh.
Cậu ta vội vàng chuyển sang chủ đề nhẹ nhàng hơn: “Anh, anh đã từng gặp vị hôn phu của Thương Lễ chưa? Diệp... Diệp Giác Thu ấy?”
Ánh mắt cụp xuống của Thương Thời Tự khẽ động: “Hiện tại chưa có cơ hội gặp.”
Tiêu Văn Cảnh khẽ xuýt một tiếng: “Thật sự kín tiếng quá.”
Dù mọi người đều trong cùng một giới, nhưng giới này cũng chia ra thành từng vòng nhỏ. Cách đơn giản nhất là chia theo vùng miền — ví dụ như giới ở Kinh thành, giới ở Thượng Hải...
Nhà họ Diệp ở vùng Giang Nam vốn nổi tiếng là dòng dõi thư hương, là gia tộc thật sự có bề dày lịch sử và văn hóa.
Theo lý mà nói, dù khoảng cách địa lý có xa, nhưng vẫn là người trong cùng một giới, đa phần các buổi tiệc quan trọng mọi người đều từng gặp qua mặt.
Vậy mà Diệp Giác Thu gần như chưa bao giờ lộ diện, kín đáo và trầm lặng.
Hành tung của cậu chủ yếu chỉ xoay quanh Tô thị và Hải Thành, chỉ trong vài buổi tụ tập rất hiếm hoi dành cho người trẻ, mới có bạn bè từng gặp cậu tận mắt kể lại.
Một đám công tử con nhà giàu biết dùng biết bao từ ngữ hoa mỹ nào để miêu tả cậu hết lần này đến lần khác, tóm lại cũng chỉ gói gọn trong ba chữ — đại mỹ nhân.
Cậu lại xuất thân từ một gia tộc Nho học, được ông ngoại – ông cụ nhà họ Diệp – truyền thụ toàn bộ tinh túy, trên người mang khí chất thanh cao, lạnh nhạt của kẻ thư hương, toát ra vẻ xa cách không dễ lại gần.
Hơn nữa, mọi người ít nhiều cũng từng nghe đôi chút về chuyện xưa giữa nhà họ Diệp và nhà họ Tống.
Vậy nên, lớp màn bí ẩn ấy càng khiến người ta tò mò, trong lòng ngứa ngáy không thôi, càng muốn tìm hiểu cho rõ.
Tiêu Văn Cảnh nằm ngửa trong khoang thuyền, một tay co lên gối sau đầu, cười nói:
“Em thật sự muốn nhìn xem vị tiểu thiếu gia nổi danh của nhà họ Diệp trông thế nào.”
Tiêu Văn Cảnh là con của cô ruột Thương Thời Tự, nói cho cùng thì lần này cậu ta vốn không cần phải đi cùng.
Hiện tại theo sát không rời, thuần túy là vì muốn xem trò vui, hơn nữa còn thật lòng tò mò về Diệp Giác Thu.
Thương Thời Tự không đáp lời, chỉ cảm thấy trong khoang thuyền có phần ngột ngạt, tròng kính cũng bắt đầu phủ một lớp sương mờ, anh thuận tay tháo kính xuống.
Đồng thời đưa tay vén nhẹ rèm trúc, liếc nhìn trời đất bên ngoài.
Mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngừng, những hạt mưa nhỏ li ti dày đặc như sương trắng giăng khắp không gian.
Anh vừa định lui vào trong, thì người đàn ông chèo thuyền bất chợt lớn tiếng gọi: “Thu Thu, về nhà à?”
Giọng ông ta vang lên với âm điệu thân mật rõ rệt, pha chút giọng địa phương, đầy ý cười.
Thương Thời Tự theo phản xạ quay đầu nhìn theo hướng ánh mắt của người lái thuyền.
Chỉ thấy chiếc thuyền nhỏ lắc lư dừng lại dưới chân một cây cầu vòm, một thiếu niên dáng người mảnh khảnh đang đi qua cầu, nghe thấy tiếng gọi thì đứng khựng lại, nghiêng đầu cúi mắt nhìn về phía con thuyền.
Mưa và sương quện thành một lớp màn mờ, cảnh vật phủ một tầng u tịch – tường xám gạch xanh, khói mưa lờ mờ.
Trong khoảnh khắc yên tĩnh ấy, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách xuống mặt sông và đường đá xanh.
Chiếc áo sơ mi trắng hơi rộng càng tôn thêm vóc dáng gầy gò của thiếu niên, trên cổ tay áo còn thêu một bông hoa không rõ tên, ngón tay trắng trẻo mảnh mai cầm lấy một chiếc ô màu đen.
Cậu cứ thế yên lặng đứng đó, giống như một nét mực rõ ràng nhất trong bức tranh thủy mặc bị nước làm nhòe.
Có vẻ như cảm nhận được động tĩnh, con mèo xinh đẹp trong lòng cậu cũng tò mò ngẩng đầu lên, cùng cậu nghiêng đầu nhìn sang.
Xuyên qua màn mưa, Thương Thời Tự bắt gặp ánh mắt đen láy, trong veo của thiếu niên ấy.