Trịnh Tắc cùng Trịnh lão cha chạng vạng mới từ ngoài ruộng trở về, vừa bước chân vào sân, Trịnh đại nương đã mừng rỡ đón lấy: “Thằng bé tỉnh rồi! Tỉnh rồi kìa!”

“Lúc các ngươi vừa ra khỏi cửa sau không bao lâu, nó liền tỉnh lại!”

Trịnh Tắc có chút tiếc nuối, sớm biết vậy sáng nay đã nán lại xem thêm một lát, như thế ca nhi tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy có thể là hắn.

Trịnh đại nương thấy rõ vẻ hối hận trên mặt con trai, khẽ che miệng cười nói: “Thằng bé ngoan lắm, lễ phép nữa. Dỗ nó ăn cháo còn biết hỏi ta ăn chưa, đưa cho nó một quả trứng luộc, nó cũng bóc sẵn một quả đưa lại cho ta. Ai ya, cười lên bên mép còn có lúm đồng tiền, đẹp trai lắm!”

Trên mặt Trịnh Tắc cũng nở nụ cười, nhớ lại dáng vẻ người kia chọn điểm tâm đưa cho mình, trong lòng không khỏi mong chờ, buông đồ trong tay liền muốn vào phòng gặp người.

Trịnh đại nương vội giữ hắn lại: “Con đi gặp nó với bộ dạng này làm gì, lỡ dọa nó thì sao!”

Bà dặn hai cha con đi rửa tay rửa mặt, còn phải thay bộ quần áo sạch sẽ. Cả ngày làm đồng, trên người toàn mùi bùn đất, sao có thể gặp người ta với dáng vẻ ấy được.

Cha con Trịnh gia liền làm theo.

Trịnh đại nương vào bếp lấy một chiếc bánh thanh đoàn và ít cơm nếp, rồi đi sang phòng ca nhi. Từ khi ca nhi về Trịnh gia, đêm đầu tiên Trịnh Tắc phải ngủ tạm trong căn phòng chứa đồ ở góc bắc, sau đó mới dọn ra được một căn phòng khác, giờ đã chuyển sang bên đó ở.

“Đại nương.”

Chu Chu đang tựa ngồi trên giường, thấy có người vào liền lên tiếng chào.

Trịnh đại nương gật đầu đáp: “Không biết nhà con trước đây hay ăn thanh đoàn nhân gì, nhà ta làm nhân đậu đỏ trộn với đường đỏ cùng đậu phộng đấy.”
Nói rồi bà bẻ chiếc bánh ra, lớp vỏ xanh bóng nứt nhẹ, lộ ra nhân đậu đỏ đầy đặn bên trong.

“Còn có phu lang nhà họ Lâm, mang cơm nếp sang cho nhà ta, chỉ là con chưa gặp qua thôi.” Bà vừa nói vừa giúp Chu Chu khẽ kéo tay áo lên: “Áo con đang mặc là người ta giúp sửa lại đấy, sau này gặp được thì phải nhớ cảm ơn người ta nhé.”

Chu Chu cúi đầu nhìn bộ xiêm y sạch sẽ trên người, ngoan ngoãn gật đầu.

Trịnh đại nương đưa nửa chiếc thanh đoàn nhân đậu đỏ cho y: “Con mới vừa tỉnh, cái này nếp dẻo khó tiêu, ăn một nửa hai loại là được rồi. Chờ khỏe lại, đại nương sẽ làm cho con ăn tiếp.”

“Đại nương cũng ăn đi.” Chu Chu nhận lấy, cũng mời đại nương cùng ăn. “Nương con trước đây cũng làm nhân đậu đỏ, nhưng hay nghiền nhuyễn đậu trước rồi mới làm.”

“Đại nương cũng biết làm đậu nghiền, chỉ là năm nay nhiều việc quá, chưa có thời gian thôi. Sang năm đại nương làm lại.”

Chu Chu không chút do dự nói: “Sang năm con giúp đại nương làm, con biết xào đậu cho nhuyễn mà.”
Trước đây đều là y giúp nương xào đậu.

Lời này khiến người nghe không khỏi nghĩ đến chuyện ở lâu dài, Trịnh đại nương nghe xong lòng vui rộn ràng.

Hai người vừa trò chuyện vừa chia nhau ăn bánh.

Chu Chu ăn từng miếng nhỏ, bộ dáng rất thích đồ ăn, cả nhân đậu đỏ lẫn nhân đường đậu phộng đều ăn được.

Trịnh đại nương vừa lau tay vừa nói: “Trịnh Tắc với cha nó về rồi, lát nữa nói chuyện rõ ràng một chút, chính thức nhận con làm người nhà.”

Chu Chu không biết các nhà khác thế nào, nhưng y hiểu, nếu không phải về Trịnh gia, có lẽ y vừa tỉnh đã bị bắt đi làm việc rồi. Chỉ có đại nương mới đối xử tốt với y như vậy, y thật sự muốn nghe lời bà.

Thấy Chu Chu gật đầu đồng ý, Trịnh đại nương liền ra ngoài gọi cha con Trịnh gia vào.

Người đầu tiên vào là Trịnh lão cha.

Nam nhân nơi này thân hình đều cao lớn, Trịnh lão cha dù hơi còng lưng, nhưng trông vẫn khỏe mạnh. Chu Chu biết ông là đồ tể, tuy nhìn bề ngoài hơi dữ dằn, nhưng ánh mắt lại ôn hòa bao dung.

Lúc trước chính là ông đã đồng ý thu nhận y. Nếu không có ông, y cũng không thể vào được Trịnh gia. Chu Chu muốn quỳ xuống cảm tạ, lại bị Trịnh lão cha ngăn lại, chỉ bảo y ngồi là được, y đành chân thành cảm ơn: “Trịnh bá bá, cảm ơn ngài đã cưu mang con.”

Trịnh lão cha cười sảng khoái: “Từ nay về sau là người một nhà rồi, con cứ yên tâm ở lại dưỡng bệnh cho tốt!”

Ông lại hỏi y cảm thấy sao rồi, đầu còn choáng váng không, Chu Chu đều lần lượt đáp lời.

Trịnh Tắc đứng bên cạnh không lên tiếng, nhưng Chu Chu lại không thể không để ý tới hắn. Vừa bước vào, ánh mắt người kia đã dừng trên người y, mà ánh mắt ấy lại vô cùng chuyên chú, khiến Chu Chu thấy không được tự nhiên.

Y vừa định mở miệng chào, liền nghe thấy người kia lên tiếng trước: “Ta là Trịnh Tắc.”

Chu Chu xấu hổ nghiêng mặt đi:
“Ta biết... cảm ơn huynh.”

Thấy y không được tự nhiên, Trịnh Tắc cũng khẽ dời ánh mắt sang chỗ khác.

Đôi mắt ca nhi thật sự rất đẹp, sáng trong như nước, nhìn người rất nghiêm túc. Mỗi khi cười, bên má lại hiện ra lúm đồng tiền, vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.

Trịnh Tắc hoàn toàn không dời mắt nổi, dù có cố ý quay đi chỗ khác thì chỉ trong chốc lát ánh nhìn lại quay về phía người ấy.

Trịnh đại nương dọn ghế, mọi người cùng ngồi quanh mép giường. Chu Chu muốn ngồi dậy, nếu không bị đại nương ngăn lại thì chắc đã xuống giường rồi.

Trước đây từng nói sơ qua tình hình nhà mình, giờ người nhà đều đã có mặt, Trịnh đại nương lại giới thiệu một lượt thật đàng hoàng. Chu Chu nghe rất nghiêm túc, y cảm nhận rõ ràng sự chân thành của Trịnh gia, họ không hề xem y là người ngoài.

Chu Chu mím môi, âm thầm hạ quyết tâm. Nghĩ đến việc sau này sẽ sống ở đây, y cảm thấy yên tâm, cũng có thể thẳng thắn kể về thân thế của mình.

Chu Chu là người Cẩm Châu, năm nay vừa tròn mười sáu, là con một trong nhà. Gia đình làm nghề buôn bán, chuyên gom hàng hóa từ quê đem lên biên cương hoặc nơi xa để bán, rồi trên đường về lại nhập hàng mang về, lợi nhuận rất tốt.

Nhà y cũng xem như có điều kiện, điều duy nhất khiến nương y không vui là việc cha y mỗi lần đi buôn phải đi rất lâu mới về, mà y lại là người sống tình cảm, rất nhớ cha.

Chu gia chỉ có một đứa con là Chu Chu, được mẹ cưng chiều từ nhỏ, tính tình có hơi kiêu, nhưng cũng chỉ thỉnh thoảng giở chút tính khí thôi, vốn là đứa trẻ rất ngoan. Cha dạy chữ, dạy toán, dặn dò ở nhà chăm sóc mẹ, y đều ghi nhớ và làm rất chu đáo.

Y hiếu thuận, hiểu chuyện, còn luôn lo cha mình vất vả, thường nói sau này mình sẽ kiếm nhiều tiền để cha không phải đi buôn nữa.

Thế nhưng Cẩm Châu quan lại tham ô, cấu kết với thương lái, lũng đoạn buôn bán, mưu đồ hại người.

Một lần nọ, cha y trở về tay không, hàng hóa thì mất sạch, ngay cả trên người cũng không còn thứ gì đáng giá. Áo quần xộc xệch, tóc tai bù xù, khiến Chu Chu và mẹ y hoảng sợ hỏi han mãi mới biết.

Thì ra lần đó cha y bị thương lái gian ác theo dõi, chúng muốn cướp mối làm ăn của ông, lúc đầu còn giả bộ đến thương lượng, nhưng cuối cùng lại thuê người chặn đường, định giết người diệt khẩu.

May thay cha y thuê đúng tiêu cục đáng tin, mất hàng nhưng giữ được mạng.

Chạy thương lộ tuyến, lại dính dáng đến buôn bán và quan hệ, là do cha Chu bỏ ra hơn phân nửa mạng sống mới dò được. Dù có nhường lại cho người khác, thì đám gian thương kia cũng sẽ không buông tha.

Cha Chu nhìn vợ con trầm tư.

Vợ chồng hai người ngồi bàn bạc trong phòng suốt đêm. Thật ra mấy năm gần đây con đường buôn bán nơi biên cương cũng không dễ đi. Có chuyện ông không dám nói ra, nhưng trong lòng luôn có dự cảm – e là biên cảnh sắp có chiến sự, mà chẳng biết khi nào sẽ xảy ra.

Cuối cùng cha Chu quyết định rút lui. Ông đã đi qua không ít nơi trong nửa đời người, cũng không ngại chuyển chỗ khác sống thêm vài năm. Quan phủ thì tham ô, thương nhân thì cậy thế hiếp người, chịu khổ chung quy vẫn là dân chúng, không thể dây vào. Thà tránh đi, chờ thời thế yên ổn rồi tính sau.

Vốn là người điềm tĩnh, ông dặn dò vợ mình – trời sáng phải lập tức kiểm kê tài sản trong nhà, thu xếp hành lý, chỉ mang theo những thứ quan trọng, cũng phải để mắt trông chừng thằng bé, không để nó chạy loạn.

Ngày hôm sau, ông đi tìm mấy huynh đệ trong đội buôn thường hay hợp tác, dành nguyên một ngày thanh toán tiền lương, chia hoa hồng rõ ràng, đồng thời kể lại tình hình thật sự cho họ nghe. Sau đó đến nhà mấy thương nhân quen thân, tiết lộ tin tức, cùng nhau dặn dò bảo trọng. Những món hàng tồn kho không bán được, ông nửa bán nửa tặng cho bạn thân.

Xử lý xong chuyện làm ăn, ông nhờ người bạn làm tiêu hành đáng tin giúp chuẩn bị xe ngựa hộ tống rời khỏi thành. Người bạn kia vừa nghe đã hiểu – Chu gia không còn định tiếp tục làm ăn buôn bán nữa. Cầu phú quý nơi hiểm địa, tiêu hành vốn cũng không lạ gì.

Chỉ mấy hôm sau, ba người nhà họ Chu đã lên đường rời khỏi quê hương.

Ban đầu không dám dừng lại, chỉ chuyên đi đường lớn, suốt mấy ngày đều gấp rút lên đường. Mãi đến khi ra khỏi địa giới Cẩm Châu mới dám dừng chân, cả nhà ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Cha Chu nói, họ sẽ đi về hướng Bắc, có thể lúc đầu không quen, nhưng rồi mọi thứ sẽ ổn thôi.

Chu Chu cũng rất vui – cha không đi buôn nữa, vậy là nhà ba người có thể ngày ngày ở bên nhau. Cuộc sống sau đó, nhờ có chút của cải tích lũy, họ vừa đi vừa ngắm cảnh, trải qua một đoạn ngày tháng rất đỗi an vui.

Biến cố lại xảy ra giữa đường.

Không ngờ nơi đất Bắc lại gặp phải sơn tặc. Cha Chu biết không thể chống lại, bèn âm thầm giấu vợ con, còn mình ra mặt thương lượng, hứa sẽ đưa tiền chuộc.

Nào ngờ sơn tặc phát hiện trên xe còn có phụ nhân và ca nhi, lập tức đổi ý – vừa đòi tiền vừa đòi người. Cha Chu làm sao chịu được cảnh người nhà rơi vào tay ác nhân, chớp thời cơ, rút roi quất ngựa lao vào bọn chúng. Bọn sơn tặc không ngờ ông lại gan lì như vậy, tránh được rồi tức giận đuổi theo.

Đường núi gập ghềnh hiểm trở, trước chưa biết, sau có truy binh. Cha Chu không còn lựa chọn, thấy đám sơn tặc sắp đuổi kịp, liền quyết đoán vung roi, ngựa hí dài rồi lao điên cuồng về phía trước – không ngờ phía trước lại là vách núi. Thế là cả nhà rơi xuống vực.

Chu Chu bị văng khỏi thùng xe, rơi xuống con sông dưới chân núi, bị nước cuốn trôi đến nơi không biết là đâu. Lúc tỉnh lại thì chỉ còn một mình. Trên người tuy đau đớn rã rời nhưng không ảnh hưởng đến việc đi lại, y đi bộ vào thành mong cầu giúp đỡ, lại bị ăn mày đánh đập, cướp mất số bạc còn sót lại.

Dù là bị cướp trắng tay, y cũng không dám rời khỏi bọn chúng, chỉ dám đi theo từ xa. Sau đó thì bị kẻ buôn người lừa bắt đi.

Ba người nhà họ Trịnh nghe xong đều trầm mặc hồi lâu.

Trong lòng Trịnh Tắc đã không còn nhẹ nhõm như lúc trước, chỉ không ngừng thầm cảm ơn – may là ca nhi này đã nhiều lần giữ được mạng, cuối cùng còn có thể an ổn đến được nhà họ.

Trịnh lão cha cả đời chỉ loanh quanh ở trấn Bình Lương và thôn Hưởng Thủy, xa nhất cũng chỉ tới huyện thành. Nghe chuyện tiểu ca nhi này từng bôn ba từ nam chí bắc, trải qua bao gian nan khổ sở, ông cũng vô cùng chấn động. Con đường ấy, ông không sao tưởng tượng nổi – thật đúng là đứa trẻ số khổ.

Trịnh đại nương vừa nghe đã không ngừng vỗ ngực, bị những hiểm họa trong đó làm cho hoảng sợ. Khó trách Chu Chu đến nhà họ rồi mà vẫn còn lo lắng dè chừng. Thì ra trước kia gặp quá nhiều chuyện đáng sợ, giờ làm gì cũng cẩn thận. Trong lòng bà không khỏi áy náy.

Chu Chu kể lại chuyện xưa, cũng nhớ đến nỗi buồn, không để ý phản ứng của mọi người. Cuối cùng vẫn là Trịnh đại nương lên tiếng: “Sau này nơi này chính là nhà con chúng ta cũng sẽ đối xử tốt với con, cứ yên tâm sống ở đây.”

Dứt lời liền đuổi hai cha con ra ngoài.

Bà không rời đi ngay, mà quay lại nói với Chu Chu:“Con không cần sợ, sau này ta sẽ coi con như con ruột mà đối đãi.” Rồi nhẹ nhàng xoa đầu y một cái rồi mới rời đi.

Chu Chu ở trong phòng vừa khóc vừa mệt, chẳng mấy chốc liền ngủ thiếp đi.

Trịnh đại nương ra ngoài, thấy Trịnh Tắc còn đứng ngoài cửa, mang theo chút xúc động mà giơ tay vỗ lên cánh tay con trai: “Từ giờ về sau phải đối xử tử tế với Chu Chu, đừng có mà ức hiếp nó!”

Trịnh Tắc lại nghiêm túc đáp: “Nương, người không thể nhận Chu Chu làm con nuôi được.”

Trịnh đại nương ngẩn người, sau khi phản ứng lại thì mắng: “Còn cần con nói sao?!”

Trịnh Tắc đứng ngoài thêm chốc lát rồi quay vào phòng Chu Chu, thấy người vẫn nằm yên ổn, lông mi còn ướt nước mắt, lòng dâng đầy thương cảm nhưng chẳng biết nói gì, đành nhẹ nhàng nhéo má y một cái rồi đi ra.

Cơm tối đơn giản xong, ba người rửa mặt rồi ai về phòng nấy.

Trước khi ngủ, vợ chồng già trò chuyện:

“Ông à, ông nói xem Cẩm Châu là chỗ nào vậy? Xa lắm không?”

“Làm sao tôi biết được. Chu Chu chẳng nói xe ngựa phải đi ba tháng sao?”

“Vậy đúng là xa thật rồi… Ông nói trên đời này vẫn còn có sơn tặc sao? Tôi sống nửa đời người mà chưa từng gặp qua đấy.”

“Cũng chưa chắc, đâu phải nơi nào cũng yên bình. Trước đây chẳng phải nghe tin biên cương sắp có chiến sự sao? May mà mình ở xa.”

Trịnh đại nương cảm thán: “Chu Chu thật là đáng thương…”

“Ừ, may mà mạng còn lớn.”

Cả hai im lặng một lúc.

Trịnh đại nương hôm nay để ý thấy Chu Chu dường như không hay trò chuyện với Trịnh Tắc, lòng có chút lo lắng, không nhịn được hỏi bạn già: “Ông nói xem, liệu thằng bé có phải không ưa Trịnh Tắc không? Nói chuyện với nó không giống như với tôi, mềm mỏng hơn nhiều. Về sau sống chung thế có ổn không?”

“Tôi thấy cũng không tệ. Với lại, bà còn mong ca nhi chủ động bắt chuyện với nam nhân à? Thẹn thùng là chuyện thường thôi.”

Trịnh đại nương ngẫm lại cũng đúng: “Tôi nghĩ vẫn nên tìm lúc thích hợp nói rõ chuyện hai đứa. Trịnh Tắc thích thằng bé, tôi nhìn ra rồi.”

“Ừ, chờ khi nào nó khoẻ lại đã.”

Hai người trò chuyện thêm vài câu rồi cũng ngủ.

Phía bên kia, Trịnh Tắc gối tay lên đầu, nằm ngửa trầm tư, mắt nhìn về phía cửa sổ không đóng.

Thì ra ca nhi ấy còn đáng thương hơn những gì hắn tưởng.

Không còn nhà, không còn cha mẹ, còn từng bị buôn người bắt cóc. Nhớ lại tiếng nói mớ trong cơn mơ, Chu Chu la lên “đừng đánh ta” mà Trịnh Tắc thấy tim mình trầm xuống. Đám người đó chắc chắn nhớ mặt Chu Chu, sau này dẫn y ra trấn còn phải cẩn thận quan sát.

Lần đầu gặp nhau, ca nhi quỳ bên xe đẩy, sống lưng gầy mỏng, chưa nhìn rõ mặt đã thấy y nhỏ nhắn yếu ớt, tựa như chỉ một cơn gió cũng có thể cuốn đi mất.

Giờ hồi tưởng lại càng cảm thấy xót xa. Đã chịu bao khổ cực mới thành ra gầy đến vậy.

Không trách được lúc ấy quay đầu nhìn hắn, ánh mắt lại đáng thương và bất lực như thế. Trong lòng Trịnh Tắc nghèn nghẹn.

May mà cha hỏi thêm một câu.

May mà mình đã giữ người lại.

Trịnh Tắc trằn trọc mãi không ngủ được, trong đầu cứ vang vọng tiếng ca nhi khóc nức trong mộng.

Hắn không nhịn được đứng dậy thắp đèn, tay to cẩn thận che bấc lửa, bước chậm rãi đến trước cửa phòng Chu Chu.

Cửa không khoá, đẩy nhẹ là mở.

Vì tiện ra vào chăm sóc, Trịnh đại nương không dặn đóng cửa. Chu Chu cũng quên mất.

Hán tử cao lớn nhẹ nhàng như báo đen, bước chân không một tiếng động, lặng lẽ đi đến bên giường. Dưới ánh nến vàng, gương mặt ca nhi hiện ra mềm mại sạch sẽ. Ánh mắt Trịnh Tắc so với ban ngày càng thêm lộ liễu, nhìn mãi không rời.

Tâm sự trút bỏ, Chu Chu cuối cùng cũng thả lỏng. Có lẽ vì cảm thấy bản thân đang ở nơi an toàn, y ngủ rất sâu, trên má đỏ ửng vì ngủ, môi nhờ được chăm sóc hai hôm đã có chút huyết sắc, trông vừa mềm mại lại vô tư.

Ngủ rồi, ca nhi trông thật ngoan – giống như chưa từng chịu qua tổn thương.

Trịnh Tắc thấy y ngủ yên trên giường mình, bao nhiêu lo lắng trong lòng cũng lắng xuống.

Sắc mặt hắn không còn căng thẳng như trước nữa. Hắn đưa tay kéo lại chăn cho y, sợ đánh thức nên không dám chạm vào má y.

Ánh nến từ từ rời khỏi phòng. Mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.

Người trên giường vẫn ngủ không hay biết gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play