Sau khi bái kiến Tô Tần, Chử Thanh Oản rốt cuộc cũng được rảnh rỗi. Ngự thiện phòng đưa tới bữa trưa, Tụng Hạ hàm ý nhắc nhở: đây là ngày đầu tiên tân phi nhập cung, nên mới có người của ngự thiện phòng đích thân đưa cơm tới, từ ngày mai trở đi, các cung đều phải tự đến ngự thiện phòng lĩnh cơm.

Hôm nay đi xe ngựa mệt mỏi, tinh thần vẫn luôn căng thẳng, đợi dùng xong bữa trưa, Chử Thanh Oản mới nghỉ ngơi một lát rồi đứng dậy nghe Tụng Hạ kể về tình hình trong cung.

Lần tuyển tú lần này tổng cộng có tám người nhập cung, Tụng Hạ đã chuẩn bị trước, sớm dò la được các tân phi được phân ở đâu.

Trong số đó, Cố mỹ nhân ở Bảo Tương Lâu, thuộc ngự địa Ngọc Phù cung; một vị nữa là Đỗ Tài nhân thì ở Vũ Hoa các thuộc Trường Lạc cung. Đáng nói là chủ vị của Trường Lạc cung chính là Tống Chiêu Nghi.

Nghe vậy, Chử Thanh Oản hơi ngồi thẳng người.

Nhắc đến Tống Chiêu Nghi, không thể không nói đến tình hình con nối dõi hiện nay. Dưới gối Đương kim hoàng đế chỉ có hai hoàng tử và một công chúa.

Xuất thân của Tống Chiêu Nghi không hiển hách, nàng ta vốn là cung nữ quản sự của hoàng thượng khi người còn là hoàng tử, lớn hơn hoàng thượng hai tuổi. Ban đầu chỉ là thân phận thị thiếp, sau được phong làm Lương Đệ, đến khi hoàng thượng đăng cơ thì được phong làm tam phẩm Chiêu Nghi. Tuy nay đã không còn được sủng hạnh, nhưng trong cung không ai dám khinh thường nàng ta.

Bởi vì hoàng trưởng tử trong cung chính là con trai của nàng ta. Hoàng thượng đăng cơ đã sáu năm, hoàng trưởng tử năm nay vừa tròn bảy tuổi. Có lẽ vì xuất thân thấp kém, Tống Chiêu Nghi thường sống khá kín đáo, trầm mặc, hoàng thượng cũng ít lui đến Trường Lạc cung, đến cả hoàng trưởng tử cũng không quan tâm nhiều.

Khác với Tống Chiêu Nghi chính là Du phi nương nương. Nàng ta là trắc phi cuối cùng được đưa vào phủ trước khi hoàng thượng đăng cơ, từ khi nhập phủ liền luôn được sủng ái. Hiện nay, trong Cam Tuyền cung của nàng ta đang nuôi dưỡng nhị hoàng tử, là nơi náo nhiệt nhất trong hậu cung.

Chử Thanh Oản nhận ra điều gì đó, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tụng Hạ.

Tụng Hạ hơi hạ thấp giọng: “Mẫu thân của nhị hoàng tử chính là Dương Quý tần.”

Lúc Dương Quý tần hạ sinh nhị hoàng tử, chỉ mới là Mỹ nhân, nhị hoàng tử vừa sinh ra đã bị ôm đến Cam Tuyền cung, nhờ vậy nàng ta một bước thành Quý tần, chỉ còn cách một bậc nữa là lên làm chủ vị của một cung. Nhưng chỉ kém một bậc đó, lại khiến Dương Quý tần không thể tự mình nuôi dưỡng hoàng tử.

“Nô tỳ từng nghe người ta nói, Du phi nương nương không thích có ai ở trước mặt nhị hoàng tử nhắc đến Dương Quý tần.”

Dù Chử Thanh Oản chưa nhập cung cũng từng nghe tin tức Du phi được sủng ái nhất hậu cung, chỉ là trong cung ngoài cung không thông suốt thông tin, nàng thật sự không biết trong cung lại có nhiều ẩn tình như vậy.

Bỗng nhiên, Chử Thanh Oản nghĩ đến điều gì đó, nàng khẽ nói hai chữ: “Ngọc điệp*?”

*Ngọc điệp (玉牒) là gia phả hoàng tộc, tức hồ sơ huyết thống của các thành viên trong hoàng gia.

Tụng Hạ mơ hồ lắc đầu.

Chử Thanh Oản trừng lớn mắt. Ngọc điệp của nhị hoàng tử một ngày chưa sửa, cho dù Du phi nương nương không cho ai nhắc đến Dương Quý tần, thì thân mẫu của nhị hoàng tử cũng chỉ có thể là Dương Quý tần.

Đối với Du phi nương nương mà nói, cho dù nàng ta dốc hết tâm tư vì nhị hoàng tử, có lẽ đến một ngày, tất cả những gì nàng ta làm chẳng qua là đang may áo cưới cho kẻ khác. Thảo nào, nàng ta lại kiêng kị Dương Quý tần đến thế.

Còn về vị công chúa duy nhất trong cung, chính là nữ nhi của Chu quý phi. Chu quý phi đi theo hoàng thượng đã nhiều năm, lúc còn ở phủ cũ đã quản việc nội phủ, sau khi hoàng thượng đăng cơ cũng là do Chu quý phi chưởng quản lục cung. Hiện nay hậu cung không có chủ vị, mỗi ngày các phi tần đều phải đến Triêu Hòa cung vấn an.

Khi nhắc tới Chu quý phi, Tụng Hạ theo bản năng hạ thấp giọng, không nhịn được mà liếc nhìn bốn phía. Dừng một thoáng, nàng ấy mới nhớ ra chủ tử đã phân phó để Lộng Thu ở ngoài canh gác, căn bản sẽ không có ai nghe thấy cuộc nói chuyện của ba chủ tớ. Nàng ấy mới khôi phục âm lượng như cũ.

Chử Thanh Oản nhìn thấy rõ phản ứng của Tụng Hạ, trong lòng đã hiểu rõ vài phần. Xem ra Quý phi nương nương đã tích lũy uy thế trong cung nhiều năm, đến nỗi cung nhân như Tụng Hạ khi nhắc đến nàng ta cũng vô thức dè dặt cẩn trọng.

Tuy vậy, Chử Thanh Oản cũng không lấy làm lạ. Dù sao, đó cũng là người dám đối đầu cả với Thái hậu nương nương.

Tụng Hạ nhắc đến ba vị chủ vị trong cung, trong đó nhấn mạnh vào Chu quý phi và Du phi. Chử Thanh Oản nghe hết tất cả những thông tin này, còn tin tưởng bao nhiêu thì không ai biết được.

Hôm nay là ngày các tân phi mới nhập cung, nếu không có gì bất ngờ, thì đêm nay hoàng thượng sẽ triệu một trong số các nàng thị tẩm. Trông thấy trời dần về chiều, các cung đều ngóng trông, dẫu là các cung nhân lão luyện cũng không ngoại lệ, ai ai cũng đang đợi tin từ ngự tiền truyền đến.

Ánh đèn dần sáng như mưa đầu đêm, bầu không khí căng thẳng đầy bí ẩn nhanh chóng bao phủ khắp hậu cung.

Chử Thanh Oản cũng đang chờ tin. Lúc chập tối, Ngọc Quỳnh Uyển đã chuẩn bị nước tắm. Giờ đây nàng đã tắm rửa xong, ngồi trước bàn trang điểm, chậm rãi lau khô mái tóc đen còn ướt.

Nàng cúi đầu, gò má ửng hồng do ngâm nước nóng. Làn da trắng mịn dưới lớp voan mỏng mùa hạ, vẫn thấp thoáng lộ ra xuân ý từ vạt áo. Động tác lau tóc của nàng không hề ngừng lại.

Tụng Hạ nhìn chủ tử, rồi liếc mắt nhìn Trì Xuân. Trì Xuân khẽ lắc đầu, do dự một chút, rốt cuộc cũng không nói gì.

Không chỉ Chử Thanh Oản, mà Bảo Tương Lâu cũng đang mong chờ tin tức.

Cố mỹ nhân bâng quơ nghịch các vật dụng trên bàn trang điểm, ánh mắt liên tục nhìn ra cửa. Khi chưa thấy ai đến báo tin, nàng ta lại âm thầm thu hồi ánh mắt, sắc mặt trở nên ảm đạm. Cung nữ tên Bội Lan không nhịn được lên tiếng an ủi:

“Chủ tử đừng lo lắng. Người là tân phi đứng đầu đợt nhập cung lần này, tối nay hoàng thượng nhất định sẽ đến Bảo Tương Lâu.”

Bội Lan nói chắc như đinh đóng cột, nhưng Cố mỹ nhân lại không dám tin hoàn toàn.

Nàng ta rất căng thẳng, có chút do dự không biết hoàng thượng có đến hay không. Kỳ thực nàng ta và hoàng thượng vốn đã quen biết từ trước, dù sao hoàng thượng là biểu huynh ruột của nàng ta. Khi hoàng thượng chưa đăng cơ, hai người từng gặp mặt vài lần, chỉ là khi ấy tình cảnh khác hẳn bây giờ. Khi đó, hoàng thượng chỉ là một hoàng tử, còn mẫu thân nàng ta là muội muội ruột cùng mẹ với tiên đế.

Nàng ta cũng là con độc nhất của mẫu thân, khi ấy không thiếu hoàng tử tỏ vẻ ân cần với nàng ta. Tuy Hoàng thượng không đến mức như vậy, nhưng cũng đối xử rất ôn hòa.

Cố mỹ nhân hiểu rõ mục đích của đám hoàng tử kia chẳng qua là muốn mẫu thân nàng ta nói giúp vài lời hay với cữu cữu của nàng. Mẫu thân không tham gia vào những chuyện này, lựa chọn đứng trung lập, chỉ đến khi lập trữ mới hé lộ chút ý nghiêng về một bên, nói giúp được một lời mang tính thêm điểm.

Nàng ta và hoàng thượng không có ân tình gì, thậm chí lúc trước vì sợ phiền phức còn từng né tránh. Nàng ta từng nghe mẫu thân nói, hoàng thượng là người có tính tình thù dai, hắn thật sự sẽ không ghi hận nàng ta chứ?

Cố mỹ nhân bất giác lộ vẻ mặt khổ sở.

Đối với chuyện nhập cung, kỳ thực nàng ta cũng không tha thiết. Dù sao nàng ta là thân thích hoàng tộc, dù lựa chọn hôn nhân thế nào cũng không đến mức chịu thiệt. Là mẫu thân lựa chọn cho nàng ta nhập cung.

Cố mỹ nhân cúi đầu, trong đầu hiện lên lời mẫu thân đã từng dặn dò——

“Con vào cung rồi, nếu biểu ca con sủng ái con, thì cứ thuận theo. Nếu hắn không đến thăm, con cũng nên an phận. Dù sao, vì ta từng đối xử tốt với hắn, ít nhất hắn cũng sẽ cho con vinh hoa phú quý một đời.”

Thấy nàng ta ngoan ngoãn gật đầu, Trưởng công chúa đưa tay điểm trán nàng ta, lườm một cái như hận sắt không thành thép: “Sao ta lại nuôi ra một nữ nhi hiền lành trầm mặc thế này chứ, nếu không thì ta cũng sẽ chẳng để con nhập cung.”

Cố mỹ nhân biết vì sao mẫu thân lại nói vậy.

Mẫu thân nàng ta thường nói một câu: — “Nam nhân đều giống nhau cả, quyền thế và phú quý trong tay mình còn đáng tin hơn.”

Phụ thân ruột của nàng ta mất sớm, chết vào một buổi rạng sáng, chết trong con sông chảy qua viện của tiểu thiếp.

Mẫu thân nàng ta là Trưởng công chúa đương triều, khi đó gả cho Phò mã, đã chọn một nam nhân có địa vị không cao như phụ thân nàng ta. Về sau, khi sinh nàng ta, mẫu thân không may tổn thương thân thể, không thể sinh nở thêm nữa, thế là phủ Trưởng công chúa vốn hòa thuận bỗng nhiên biến đổi.

Phò mã về phủ càng lúc càng muộn, Trưởng công chúa trầm mặc một thời gian, rồi một ngày nọ, Phò mã chết bất đắc kỳ tử bên ngoài vào lúc rạng sáng.

Từ đó, phủ Trưởng công chúa đêm nào cũng đèn hoa rực rỡ, yến tiệc không dứt.

Cố mỹ nhân không có ý kiến gì về chuyện đó. So với người phụ thân luôn chê nàng ta là nữ nhi, thì mẫu thân luôn yêu thương nàng ta lại càng quan trọng hơn.

Nhưng nàng ta không phải là mẫu thân, nàng ta không có một vị hoàng đế huynh trưởng chống lưng. Nàng ta cũng hiểu rõ bản tính mình mềm yếu, nếu gặp phải tình cảnh như mẫu thân, e là bản thân không thể trấn giữ nổi.

Vì vậy, nàng ta ngoan ngoãn nhập cung, không hề mong đợi điều gì về tình cảm.

Nàng ta biết rõ trong cung cũng chẳng phải nơi tốt đẹp gì.

Nhưng mẫu thân từng nói — Ít nhất biểu ca sẽ để nàng ta phú quý cả đời.

Nàng ta không tin hoàng đế đương triều, nhưng nàng ta tin mẫu thân mình.

Cố mỹ nhân suy nghĩ miên man, mãi đến khi không chờ được tin từ Kính sự phòng, nàng ta cũng không thất vọng, ngược lại, đám cung nhân dưới trướng lại lo lắng không yên. Nhất là cung nữ tên là Bội Lan, vẻ mặt đầy hối hận khiến Cố mỹ nhân dở khóc dở cười:

“Bày ra cái vẻ mặt gì thế, chỉ là hôm nay hoàng thượng không tới thôi mà.”

Bội Lan ủ rũ cúi đầu: “Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên tân phi nhập cung, người là phi tần có phẩm cấp cao nhất trong số các tân phi, nô tỳ chỉ sợ...” Sợ ngày mai khi đến vấn an, người sẽ bị những phi tần khác chê cười.

Nàng ta chưa nói hết câu, nhưng Cố mỹ nhân nghe hiểu. Nàng ta có tính tình ôn hòa, song tâm tư lại thông suốt:

“Nếu chỉ vì một đêm được hay không được thị tẩm mà chê cười ta, thì những người như vậy, cũng không đáng để ta để tâm.”

Dưỡng Tâm điện.

Có người đang cúi đầu phê duyệt tấu chương, ánh nến trước mặt bỗng nhiên tối đi vài phần, lúc ấy hắn mới bừng tỉnh, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, sắc trời đã hoàn toàn chìm trong bóng tối.

Có người đẩy cửa bước vào, thấy cảnh tượng trước mặt liền run bắn cả người, mồ hôi lạnh túa ra, vội vàng châm lại nến.

Nam tử hơi nghiêng đầu, trong ánh sáng bập bùng, đường nét gương mặt của hắn lộ rõ dưới bóng tối, ôn nhã tôn quý, mà cũng lộ vẻ hờ hững: “Giờ nào rồi?”

Người nọ tên là Ngụy Tự Minh, thấy hắn không nổi giận thì không dám thở mạnh, cung kính đáp:

“Hồi hoàng thượng, đã là giờ Tuất ba khắc.”

Tư Nghiên Hằng khẽ gật đầu, động tác gần như không thể nhận ra.

Ngụy Tự Minh hít thở cũng nhẹ đi, một lúc sau, mới dè dặt nhắc: “Hoàng thượng, hôm nay là ngày các tân phi nhập cung.”

Lời vừa dứt, Ngụy Tự Minh bỗng cảm thấy khí lạnh trong điện càng thêm nặng nề.

Một hồi lâu sau, hắn mới nghe thấy thanh âm lạnh nhạt của thánh thượng. Ngụy Tự Minh lui ra truyền chỉ, chờ đến khi hoàn toàn rời khỏi điện mới dám lau mồ hôi trên trán.

Tại Ngọc Quỳnh Uyển.

Nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa truyền tới, Chử Thanh Oản đột ngột ngẩng đầu, vừa lúc đối diện ánh mắt với nữ tử trong gương đồng, tim nàng đập dồn dập, dường như có thể nghe rõ tiếng vang trong lồng ngực.

Trì Xuân thấy chủ tử cuối cùng cũng ngừng động tác lau mái tóc đen dài, âm thầm thở phào một hơi, khóe mắt liếc thấy chiếc khăn lụa trong tay đã bị bóp đến nhăn nhúm.

Lộng Thu chạy vội vào, trên mặt là vẻ phấn khích không thể kiềm chế:

“Chủ tử, Kính sự phòng truyền tin, tối nay thị tẩm ở Ngọc Quỳnh Uyển!”

Tác giả có lời muốn nói:

Trì Xuân: (lau mồ hôi) Chủ tử, nếu tiếp tục lau nữa, ta thật sợ chỗ đó sẽ bị trọc đầu mất.

Nữ nga: !!!

【Nhân vật giấy thì không thể hói được đâu \[thương lắm], nữ nga cũng sẽ không hói!】

【Ha ha ha, cuối cùng cũng viết đến Tiểu Tư của chúng ta rồi \[ngại ngùng], ừ thì, nam chủ trong truyện cũng họ Tư, hihi \[đầu chó]】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play