Nắng đã lên cao, ánh mặt trời ấm áp ngoài hiên chiếu lên mái ngói đen, cung nhân trong Trường Xuân Hiên ai nấy đều cúi đầu đứng nép dưới hành lang, lợi dụng mái ngói để tránh cái nóng còn sót lại.

Thanh Lệ bưng chén trà bước lên nền đá xanh, khi nghe thấy vài tiếng động từ viện bên cạnh truyền đến, nàng ta liền dừng bước, quay đầu nhìn về phía Ngọc Quỳnh Uyển. Chiêu Dương Cung bấy lâu nay chỉ có một vị phi tần, đã quen với sự yên tĩnh ở viện bên, nay bất chợt có âm thanh, khiến nàng ta nhất thời có phần không quen.

Thanh Lệ chau mày thu lại ánh mắt, đất sau cơn mưa hôm qua vẫn còn ẩm, nàng ta khẽ lau vết bùn dưới chân rồi mới bước vào nội điện.

Trong nội điện, một nữ tử vận cung trang màu sen nhạt đang tựa trên tháp đọc sách. Đợi đến khi Thanh Lệ đặt trà xuống, nàng ta mới khép sách lại. Dung nhan dịu dàng phản chiếu trong gương đồng, nàng ta nhìn thấy biểu cảm của Thanh Lệ, liền hỏi như đã rõ:

“Các tân phi đã nhập cung rồi ư?”

Thanh Lệ lập tức đáp: “Chắc là vậy, nô tỳ vừa nghe thấy động tĩnh bên viện kế.”

Vừa nói, Thanh Lệ vừa nhanh tay dâng trà cho chủ tử.

Tô tần dường như khựng lại một chút, lại như không. Nàng ta cúi đầu nhấp trà, chợt khựng lại rất khẽ. Không đợi Thanh Lệ thắc mắc, nàng ta nhẹ giọng nói:

“Đây là trà ngân châm năm ngoái sao?”

Kỳ thực câu hỏi này chẳng cần trả lời, năm ngoái khi được thăng lên vị trí Tần, nàng ta được ban một ít thưởng từ vị kia. Còn năm nay, trà mới tiến cung chẳng có phần của Trường Xuân Hiên.

Vừa dứt lời, Tô tần cũng như bừng tỉnh, không đợi Thanh Lệ đáp, nàng ta cụp mắt xuống, chậm rãi uống từng ngụm trà cho đến cạn.

Thanh Lệ hơi sững người. Thời gian gần đây chủ tử biểu hiện như thường lệ, khiến nàng ta cũng không cảm thấy điều gì bất thường.

Đến lúc này nàng ta mới nhận ra khác lạ. Làm sao chủ tử lại có thể hoàn toàn không để tâm chứ? Nếu thật sự chẳng bận lòng, sao lại vô thức chú ý đến thời điểm các tân phi nhập cung?

Trong lòng Thanh Lệ bỗng thấy khó chịu.

Nàng ta là người được chủ tử mang vào cung, sao có thể không hiểu chủ tử? Chủ tử nào phải đang nói chuyện trà?

Chủ tử tiến cung hai năm trước, trong hai năm cũng có chút sủng ái, nếu không thì sao có thể được phong lên Tần vị? Nhưng chốn hậu cung này, phi tần cũng như trà tiến cống, có mới thì có cũ, vật cũ nào sánh được lòng người yêu thích đồ mới?

Thanh Lệ nhìn chén trà kia, trong lòng không khỏi hối hận.

Trà ngân châm này là vị kia ban cho năm ngoái. Trước đây tuy không cảm thấy chủ tử có điều gì khác thường, nhưng cũng lo trong lòng chủ tử không thoải mái, nên hôm nay khi pha trà thì cố ý chọn loại vị kia từng ban tặng, chỉ muốn để chủ tử biết hoàng thượng vẫn nhớ tới nàng. Không ngờ lại thành dụng ý sai.

Khi chủ tớ của Trường Xuân Hiên đang trò chuyện, thì Chử Thanh Oản cuối cùng cũng đã sửa soạn xong, đến Trường Xuân Hiên thỉnh an.

Vừa bước vào Trường Xuân Hiên, Chử Thanh Oản không để lộ ý tứ mà quan sát xung quanh. Cung nhân hành xử cẩn trọng, bước chân trên hành lang không phát ra một tiếng động. Khi đến trước điện, cung nhân cúi người lễ độ, giọng nói không cao không thấp:

“Thỉnh Chử tài nhân chờ một chút, để nô tỳ vào bẩm báo một tiếng.”

Chử Thanh Oản đứng trước điện, có thể cảm nhận được vài ánh nhìn kín đáo đánh giá. Nàng là người mới, gây tò mò cũng là điều dễ hiểu.

Trong điện, Tô tần đang nói chuyện cùng Thanh Lệ, nghe cung nhân đến bẩm, nàng ta cũng chẳng lấy làm lạ. Trong cung có người địa vị cao hơn, chỉ cần vị Chử tài nhân này không ngu ngốc, ắt không thể giả vờ như không biết.

Tô tần bảo cung nhân mời người vào, liếc mắt nhìn Thanh Lệ, bật cười lắc đầu nói:

“Được rồi, mau thu lại cảm xúc đi, kẻo để người ta cười chê.”

Thanh Lệ vội cúi đầu, khẽ lau mặt.

Khi Chử Thanh Oản được dẫn vào, vẻ mặt của Thanh Lệ đã khôi phục như thường, song không khí còn sót lại vẫn khiến Chử Thanh Oản chớp mắt, nàng như không phát hiện gì mà hành lễ:

“Tần thiếp tham kiến Tô tần.”

Nàng hơi cúi đầu, biểu hiện sự tôn ti.

Chính động tác ấy khiến Tô tần thu trọn dung nhan của nàng vào mắt. Mắt Tô tần không khỏi khựng lại, hô hấp cũng thoáng chậm một nhịp.

Tô tần vốn rõ trong cung không thiếu mỹ nhân, nhưng khi thấy Chử tài nhân, nàng ta cũng phải thầm thán phục rằng quá nổi bật.

Nữ tử hơi cúi đầu, mày liễu cong cong, má đào hồng nhuận, gương mặt đầy đặn tươi tắn, hai má phủ một lớp phấn nhàn nhạt, tựa đóa sen soi bóng nước, khiến cả điện dường như bừng sáng theo nàng. Có lẽ vì đến thỉnh an, tóc nàng chỉ cài vài món trang sức đơn sơ, song vẫn không che giấu được tư sắc.

Tô tần rất nhanh lấy lại bình tĩnh, mỉm cười bảo nàng đứng dậy:

“Chử tài nhân mau đứng lên, hôm nay ngươi mới nhập cung, xe ngựa mệt nhọc, sao không nghỉ ngơi trong điện?”

Nàng ta xoay người dặn cung nhân ban chỗ ngồi, thuận tay sai người dâng trà.

Chử Thanh Oản ngồi vào chỗ, cung nhân dâng lên một chén trà, là loại trà mới được Trung Tỉnh Điện đưa đến năm nay, tuy không quý bằng trà ngân châm nhưng cũng là loại trà hiếm thấy. Xuất thân từ danh môn, Chử Thanh Oản tất nhiên hiểu rõ, nàng cúi đầu nhấp một ngụm, trong mắt hiện chút suy tư.

Mọi cảnh vật trong cung đều ẩn chứa tin tức.

Bài trí trong Trường Xuân Hiên tinh xảo, điện đường sáng sủa, không khí dưới trướng cung nhân cũng không nặng nề, cho thấy nơi này vẫn giữ được vị thế trong cung. Nhưng trà mà Tô tần dùng để đãi khách lại chỉ là loại trà phổ biến, có phần không tương xứng với lời đồn rằng nàng ấy được sủng ái, song Trường Xuân Hiên vẫn được người trong cung kính nể.

Chử Thanh Oản nhớ tới lời Tụng Hạ nói, trong lòng lờ mờ đã hiểu ra đôi chút.

Nàng đặt ly trà xuống, dùng khăn chấm môi, rồi quay sang nhận lấy khăn tay được gấp vuông vức từ tay Trì Xuân, giọng ôn hòa kính cẩn:

“Tần thiếp không biết Tô tần yêu thích điều gì, chỉ có chút nữ công là không đến nỗi tệ, đây là khăn tay Tần thiếp tự thêu từ khi còn ở nhà, mong Tô tần đừng chê cười.”

Khăn tay được Thanh Lệ nhận lấy, hai tay dâng lên trước mặt Tô tần. Khăn tay màu xanh, thêu hoa mai, loại hoa thường thấy, ngoài chất vải và đường kim tốt thì không có nét riêng biệt nào.

Tô tần không khỏi liếc nhìn Chử Thanh Oản. Về độ quý thì không đáng giá, nhưng nếu nói là chính tay nàng tự thêu thì cũng là một tấm lòng. Người khác cũng không thể bắt bẻ được gì. Kiểu thêu mộc mạc phổ thông, dẫu sau này có mất hay xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không bị liên lụy tới thân nàng.

Mới nhập cung đã biết cư xử thỏa đáng như vậy, Tô tần vô thức xoay chén trà trong tay, ra hiệu để Thanh Lệ cất khăn:

“Nếu nữ công của Chử tài nhân còn bị chê thì e là bản cung không dám gặp ai nữa rồi.”

Mặt Chử Thanh Oản hơi ửng đỏ, khẽ cúi đầu: “Tô tần quá khen.”

Thật ra trong lòng nàng có chút bất ngờ.

Tụng Hạ từng nói Tô tần đối nhân xử thế ôn hòa, nhưng nàng không ngờ rằng với một phi tần có địa vị thấp như nàng, Tô tần cũng khiêm nhường đến vậy.

Tô tần chỉ liếc qua dung mạo nàng một cái rồi dời mắt, lát sau nàng ta buông chén trà, ra hiệu bằng ánh mắt với Thanh Lệ. Rất nhanh sau đó, Thanh Lệ bước vào nội điện rồi trở ra, mang theo một hộp gấm, bên trong là một chiếc ngọc như ý.

“Như ý này ôn nhuận vừa tay, khi rảnh rỗi, Chử tài nhân cũng có thể mang ra ngắm nghía, cứ coi như là lễ gặp mặt bản cung tặng ngươi vậy.”

Lời vừa dứt, Tô tần khẽ đưa tay xoa mi tâm, lộ ra chút dáng vẻ mỏi mệt, Chử Thanh Oản rất biết thời thế liền đứng dậy cáo lui.

Ra khỏi Trường Xuân Hiên, Trì Xuân dìu nàng, thấp giọng thở phào: “Vị Tô tần này quả thực đúng như Tụng Hạ nói, đối nhân xử thế rất ôn hòa.”

Tô tần có địa vị cao hơn chủ tử của nàng ấy, đương nhiên Trì Xuân không mong Tô tần là kẻ khó đối phó. Hôm nay trò chuyện một phen, ít nhất vị Tô tần này cũng không tỏ ra làm khó chủ tử, ngược lại còn tặng một món quà quý giá như ngọc như ý, xem ra cũng là người dễ kết giao.

Chử Thanh Oản liếc nhìn hộp gấm được Trì Xuân nâng trong tay, nhẹ giọng thở dài:

“Ôn hòa thì đúng là ôn hòa, nhưng cũng thật phiền toái.”

Trên mặt Trì Xuân hiện lên chút nghi hoặc.

Chử Thanh Oản cũng không giải thích thêm với nàng ấy, nàng đã từng nghe phụ thân nhắc đến nguyên do đợt tuyển tú lần này được đẩy sớm. Trong tình thế đã biết Thái hậu và Chu quý phi bất hòa, Chử Thanh Oản càng không muốn có bất cứ dây dưa gì với phe phái của Chu quý phi.

Trớ trêu thay, Tô tần lại thân thiết với Chu quý phi. Một khi nàng thân cận với Tô tần, rất dễ bị người ta coi là người của Chu quý phi.

Cho nên, sau khi nghe lời Tụng Hạ nói, lễ vật nàng chọn để dâng tặng Tô tần chỉ là một chiếc khăn tay không có chỗ nào để chê nhưng cũng chẳng mấy nổi bật. Thế nhưng hồi lễ của Tô tần lại quý trọng hơn hẳn. Trong đó có ẩn ý gì hay không, tất nhiên Chử Thanh Oản hy vọng là không. Nàng chẳng phải đa nghi, mà là bởi việc này có liên quan đến hai vị chủ tử cao quý nhất trong hậu cung hiện nay, nàng không thể không thận trọng.

Còn tại Trường Xuân Hiên, Tô tần cũng đang bàn với Thanh Lệ về Chử Thanh Oản.

Tô tần nghiêng đầu nhìn bóng lưng nữ tử ngày càng khuất xa, khẽ lắc đầu: “Là người cẩn trọng.”

Thanh Lệ bĩu môi: “Cẩn trọng gì chứ, theo nô tỳ thấy thì là người giảo hoạt mới đúng.”

Tô tần không tỏ rõ ý kiến. Thấy vậy, Thanh Lệ có chút nghi hoặc hỏi: “Sao chủ tử lại đem cây ngọc như ý ấy tặng cho nàng ta?”

Trường Xuân Hiên vốn chỉ có một cây ngọc như ý, ngày thường được chủ tử rất yêu thích. Khi biết Chử tài nhân sẽ vào ở Ngọc Quỳnh Uyển, chủ tử đã sớm chuẩn bị hai phần lễ gặp mặt, một là cây ngọc như ý này, phần còn lại là một cây trâm.

Tô tần đưa tay, khẽ điểm lên không trung trước mặt Thanh Lệ: “Ngươi đó, đừng nhỏ nhen như thế.”

Nói đoạn, Tô tần thu lại cảm xúc, nhẹ giọng nói:

“Đợt tuyển tú lần này, có tổng cộng tám người nhập cung làm tân phi. Ngoài vị Cố mỹ nhân kia, chỉ có hai người được phong làm tài nhân.”

Xét về xuất thân, Chử Thanh Oản không bằng vị Đỗ tài nhân kia. Hiện nay Hoàng thượng khá khắt khe trong việc ban phân vị, ngay cả trong hàng Bảo Lâm cũng có người xuất thân tương đương Chử Thanh Oản, vậy mà Hoàng thượng lại chỉ ban cho một mình nàng làm tài nhân.

Giờ gặp mặt rồi, Tô tần không còn cảm thấy lạ nữa. Hậu cung này, phân vị chưa bao giờ chỉ xét theo gia thế.

Nếu nàng ta là Hoàng thượng, e rằng cũng sẽ nhìn Chử tài nhân bằng con mắt khác.

Tô tần quay đầu, ánh mắt dừng lại trên dung nhan phản chiếu trong gương đồng. Nữ tử trong gương đưa tay khẽ chạm lên khuôn mặt, trong mắt hiện lên chút cảm xúc khó phân.

Người ta vẫn nói: “Dùng sắc hầu người, cuối cùng sẽ chẳng được kết cục tốt.”

Nhưng trong hậu cung này, ai lại không mong bản thân có một diện mạo khuynh thành?

Tác giả có lời muốn nói:

Oản Oản: Không muốn đứng về phe nào cả.

【Xin lỗi, ta hơi quê mùa, chỉ thích viết nữ chủ là đỉnh cao nhan sắc, thích nhìn nàng ấy xinh đẹp, mong mọi người đừng phiền lòng.】

【Vì là truyện cung đấu, nên cảnh hậu cung sẽ rất nhiều, chắc chắn cũng sẽ có nhiều nữ phụ \[chống cằm]\[chống cằm]\[chống cằm]】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play