Năm Dư Hàm thứ sáu, tháng bảy đầu thu vẫn còn sót lại cái nóng oi bức, hôm qua một trận mưa rả rích rơi xuống, không những không xua đi oi nóng, mà ngược lại khiến không khí thêm phần ngột ngạt.
Cuộc tuyển tú kéo dài hai tháng vừa kết thúc, hôm nay chính là ngày các tân phi nhập cung, hoàng cung vốn nghiêm trang tĩnh lặng hiếm hoi náo nhiệt hẳn lên, Trung Tỉnh điện bận rộn đến mức chân không chạm đất, công công tổng quản Lưu Nghĩa An vẫn luôn túc trực trong điện, thấy các tân phi lần lượt vào cung, Triêu Hòa cung cũng không truyền ra tin gì, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Lưu Nghĩa An nghĩ đến cục diện hiện tại trong cung không khỏi đau đầu, giờ đây vị trí Trung cung còn để trống, Chu quý phi tạm thời quản lý lục cung, nắm giữ đại quyền hậu cung, chỉ tiếc Thái hậu lại khá bất mãn với Chu quý phi.
Lần tuyển tú này cũng do chính Thái hậu đề xuất, người sáng suốt đều thấy rõ đợt tuyển tú này là cuộc tranh đoạt giữa Thái hậu và Chu quý phi, ngay cả chuyện phân phối cung điện cho tân phi cũng đã trải qua nhiều lần giằng co, Trung Tỉnh điện ở giữa rất khó xử, may mắn thay kết quả cuối cùng đã ổn định trước khi tân phi nhập cung.
Hiện giờ Lưu Nghĩa An chỉ mong hôm nay trôi qua suôn sẻ, gánh nặng trên vai ông cũng nhẹ đi phần nào.
Cùng lúc đó, các tân phi cũng dần đến nơi ở của mình, tại một cung điện cách Ngự Hoa Viên không xa, một nữ tử ngẩng đầu nhìn tấm biển trên điện, phía sau lập tức có người kín đáo nhét một túi thơm vào tay cung nhân dẫn đường, mỉm cười nói:
“Cảm tạ công công hôm nay vất vả dẫn đường, chỉ là nô tì và chủ tử mới vào cung, mọi chuyện trong cung còn chưa rõ, không biết công công có thể chỉ điểm đôi điều?”
Cung nhân kia nhanh nhẹn nhận lấy túi thơm, nhưng không dám nhận lời: “Tỷ tỷ nói quá lời, không dám nhận hai chữ chỉ điểm, nô tài cũng chỉ là vào cung sớm hơn hai năm thôi.”
Dứt lời, Tiểu Lộ Tử kín đáo liếc nhìn nữ tử đứng phía trước, có lẽ là ngày đầu nhập cung, nữ tử này mặc một bộ váy gấm mềm màu phấn hồng, sắc màu tươi sáng kiều diễm, lại càng tôn lên làn da trắng như ngọc, đôi mày mảnh như vẽ, má phấn hồng nhạt, tựa như hoa phù dung soi bóng nước, mắt ngọc răng ngà, mỹ lệ tuyệt trần.
Tiểu Lộ Tử đã quen gặp mỹ nhân trong cung, cũng không khỏi thừa nhận, dung mạo của nữ tử này giữa chốn mỹ nhân như mây cũng coi là xuất chúng.
Có lẽ nhận ra ánh mắt của hắn, nữ tử quay sang nhìn hắn, mỹ nhân hơi nghiêng mặt, tự nhiên toát lên phong thái quyến rũ, nàng khẽ gật đầu, Tiểu Lộ Tử vội cúi đầu, có lẽ là vì cái túi thơm, cũng có thể trong lòng hắn có tính toán, lúc này Tiểu Lộ Tử không ngại bán chút nhân tình cho vị Chử tài nhân này:
“Trong Chiêu Dương cung này chỉ có một chủ tử là Tô Tần ở, vẫn chưa có chủ vị, mà Chiêu Dương cung lại gần Ngự Hoa Viên, lúc rảnh rỗi cũng tiện tìm chỗ tiêu khiển, Chử tài nhân ở tại Tây thiên điện Ngọc Quỳnh Uyển, dù là phong cảnh hay diện tích đều là nơi hiếm có khó tìm.”
“Tuy Chiêu Dương cung chưa có chủ vị, nhưng Tô Tần chủ tử địa vị cao hơn người, đợi Chử tài nhân sắp xếp ổn thỏa rồi, tốt nhất nên đến thỉnh an Tô Tần chủ tử một tiếng.”
Tiểu Lộ Tử chỉ nói đến đó rồi dừng lại.
Chử Thanh Oản nghe ra thiện ý của Tiểu Lộ Tử, nàng cong mắt cười nhẹ, đáp lời:
“Đa tạ công công đã chỉ điểm.”
Tiểu Lộ Tử vội nói không dám, đưa người đến trước Ngọc Quỳnh Uyển, rồi cung kính thấp giọng cáo lui.
Cung nhân trong Ngọc Quỳnh Uyển đã sớm chờ tại cửa điện, nghe thấy động tĩnh, mọi người vội vàng quỳ xuống hành lễ:
“Nô tài bái kiến chủ tử.”
Tài nhân là phân vị được sáu người hầu hạ, trong đó có hai thái giám, bốn cung nữ, bởi vì phân vị Tài nhân được phép mang hai tỳ nữ vào cung, cho nên hiện giờ đến bái kiến Chử Thanh Oản chỉ có bốn cung nhân.
Chử Thanh Oản cụp mắt kín đáo liếc nhìn bốn cung nhân này, chỉ nhìn bề ngoài thì không thể đoán được gì rõ ràng, còn trung hay gian thì phải lâu ngày mới rõ lòng người, nhưng trong cung là nơi rất trọng quy củ và phân bậc, dù mặc y phục giống nhau, vẫn lờ mờ thấy được sự khác biệt.
Trong lòng Chử Thanh Oản đã hiểu đôi chút, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên, nàng có dung mạo tươi sáng diễm lệ, thoạt nhìn như khó gần, chỉ là đuôi mày cong xuống vẫn ẩn hiện vài phần ôn nhu:
“Đều đứng lên đi.”
Giọng nàng bình thản, không có cảnh cáo khi gặp mặt lần đầu, cũng không có vẻ ôn hòa thân thiện, chính vì thế lại càng khiến mọi người khó đoán được tính tình của nàng, trong chốc lát không khỏi càng thêm cẩn trọng và cung kính.
Khi Chử Thanh Oản đang quan sát cung nhân, các cung nhân cũng đang âm thầm quan sát vị Chử tài nhân này, trong lòng không kìm được mà nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Tân phi nhập cung chính là thời điểm cung nhân luân chuyển, không ít người sẽ bỏ bạc ra để được phân đến nơi tốt, nếu có thể theo một chủ tử có tiền đồ, thân phận nô tài ấy cũng có thể theo đó mà thăng hoa, chưa nói tới tương lai, chỉ với dung mạo của vị Tài nhân này thôi, ở chốn hậu cung cũng không đến nỗi bị lạnh nhạt lãng quên.
Khi Chử Thanh Oản bước vào cung điện, cũng không quên quay đầu khẽ gật với hai người phía sau:
“Hai người này là nô tỳ ta mang theo khi nhập cung, sau này nhận bổng lộc của cung nữ nhất đẳng, hầu hạ trong nội điện.”
Trì Xuân và Lộng Thu cúi người hành lễ, báo tên họ.
Khi đã vào trong điện, Chử Thanh Oản chăm chú quan sát cách bài trí trong nội điện, vị trí các món đồ đều được sắp xếp tinh tế, không thể nói là xa hoa, nhưng lại mang một vẻ nhã nhặn thanh tao riêng biệt, Chử Thanh Oản nhẹ nhàng giãn mày, khi cung nhân định lui ra, nàng gọi một người lại, nở nụ cười nhạt hỏi:
“Ngươi tên là gì?”
Cung nhân bị gọi khựng lại một chút, nhưng không hề hoảng hốt, nhanh nhẹn cúi người hành lễ: “Nô tỳ tên là Tụng Hạ.”
Chử Thanh Oản không nhịn được hơi nhướn mày, nàng che miệng cười nói:
“Tên ngươi lại rất hợp với tên hai tỳ nữ của ta, ngươi nhập cung bao lâu rồi?”
Tụng Hạ như hiểu ra điều gì, thái độ càng thêm cung kính:
“Bẩm chủ tử, nô tỳ đã ở trong cung được bảy năm.”
Ánh mắt Chử Thanh Oản khẽ động, Hoàng thượng đăng cơ đến nay cũng mới là năm thứ bảy, nói cách khác, Tụng Hạ đã nhập cung ngay từ năm đầu tiên tân đế lên ngôi.
Cũng khó trách khi xếp vị trí, các cung nhân có xu hướng lấy nàng ta làm đầu.
Chử Thanh Oản khẽ gật đầu:
“Sau này ngươi cũng hầu hạ trong nội điện đi.”
Trì Xuân đang thu dọn rương tủ, nghe vậy liền quay đầu lại cười nói:
“Nô tỳ mới vào cung, sau này còn nhiều chuyện phải nhờ Tụng Hạ tỷ tỷ chỉ dạy, Tụng Hạ tỷ tỷ đừng chê nô tỳ phiền.”
Trên mặt Tụng Hạ lộ ra chút vui mừng, nàng ấy quỳ gối hành lễ: “Nô tỳ tạ ơn chủ tử, sau này nhất định tận trung tận lực phụng sự chủ tử.”
Sau khi đứng dậy, nàng ấy hơi ngượng ngùng nói với Trì Xuân:
“Không dám nhận hai chữ chỉ dạy.”
Tụng Hạ hiểu rõ trong lòng, Trì Xuân và Lộng Thu theo chủ tử nhập cung, tất nhiên là tâm phúc của chủ tử, nàng ấy muốn được trọng dụng thì việc xây dựng quan hệ tốt với Trì Xuân và Lộng Thu là điều không thể tránh khỏi.
Trong lòng Tụng Hạ cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng ấy đã tốn không ít công sức mới được vào Ngọc Quỳnh Uyển, biết được chủ tử sẽ mang theo hai tỳ nữ thân cận vào cung. Nàng ấy đã chuẩn bị tốt tâm lý từ đầu rằng sẽ không được chủ tử coi trọng, ai có thể ngờ mới ngày đầu đã được chủ tử để mắt.
Đợt tuyển tú lần này có tổng cộng tám vị tân phi nhập cung, người có phân vị cao nhất chỉ có duy nhất một vị Mỹ nhân, khi mới phân cung điện, các cung nhân dưới trướng tranh giành nhau để được đến hầu hạ ở Bảo Tương Lâu, ai cũng biết chỉ cần vị chủ tử ấy không tự chuốc lấy rắc rối thì địa vị chắc chắn sẽ vững vàng, bởi vì nàng là đích nữ dưới gối trưởng công chúa đương triều.
Trưởng công chúa và tiên đế là huynh muội cùng mẹ sinh ra, mà vị Cố mỹ nhân kia lại là biểu muội ruột của đương kim Thánh Thượng.
Ngoài Cố mỹ nhân, người có phân vị cao nhất chính là Chử tài nhân của nàng ấy và một vị Đỗ tài nhân khác, Tụng Hạ không cho rằng Bảo Tương Lâu của Cố mỹ nhân là chốn tốt đẹp gì, cuối cùng nàng ấy lựa chọn Ngọc Quỳnh Uyển, trong lòng cũng không tránh khỏi bất an, mãi đến lúc gặp được chủ tử, nàng ấy mới cảm thấy yên tâm.
Chử Thanh Oản không tỏ thái độ gì với độ tin cậy trong lời của Tụng Hạ, nàng nhìn vẻ vui mừng trên mặt Tụng Hạ, bất kể là thật lòng hay cố ý biểu hiện ra để lấy lòng nàng, thì nàng cũng chẳng mấy để tâm.
Điều nàng để ý chính là việc Tụng Hạ đã ở trong cung bảy năm, có thể yên ổn sống trong cung lâu như vậy, lại còn có thể dễ dàng đến cung điện của tân phi, Chử Thanh Oản không tin Tụng Hạ lại không hiểu rõ tình thế trong cung.
Nàng mới vào cung, tất nhiên cần một người giúp mình hiểu rõ tình hình nơi này.
Chử Thanh Oản khẽ vén những sợi tóc lòa xòa bên má, hàm ý sâu xa nói: “Ta nghe nói trong Chiêu Dương cung còn có một vị Tần vị họ Tô, ngươi ở trong cung lâu rồi, có biết gì về vị Tô Tần này không?”
Tuy Tiểu Lộ Tử không nói rõ, nhưng cố ý nhấn mạnh rằng nàng phải đến thỉnh an Tô Tần, kỳ thực đã ngầm ám chỉ rằng Tô Tần rất được sủng ái, nhưng sau này nàng sẽ cùng ở một cung với Tô Tần, chỉ biết nhiêu đó vẫn chưa đủ.
Trong lòng Tụng Hạ khẽ chấn động, biết rõ đây là chủ tử đang thử mình.
Sau khi xác định sẽ đến Ngọc Quỳnh Uyển, tất nhiên nàng ấy đã tìm hiểu về vị Tô Tần kia, Tụng Hạ hơi ngập ngừng rồi cung kính nói:
“Nô tỳ cũng không biết nhiều về vị Tô Tần này, chỉ nhớ rằng nàng nhập cung năm Dư Hàm thứ tư trong đợt tuyển tú, khi đó lấy vị phân là Bảo Lâm mà vào cung, nghe nói nàng ấy bình thường có tính cách ôn hòa, ba năm qua ở trong cung chưa từng nghe nói có mâu thuẫn với ai, rất được các cung nhân ca ngợi.”
Tụng Hạ dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn chủ tử, rồi mới tiếp tục nói:
“Nhưng nghe nói, Tô Tần khá thân thiết với Triêu Hòa cung.”
Tựa hồ sợ Chử Thanh Oản không biết Triêu Hòa cung là nơi nào, Tụng Hạ cúi đầu nói nhỏ: “Hiện nay Quý phi nương nương đang sống ở Triêu Hòa cung.”
Nghe vậy, Chử Thanh Oản không khỏi liếc mắt nhìn Tụng Hạ, Quý phi là chủ của cả hậu cung, khi nhắc đến nơi ở là Triêu Hòa cung, vốn dĩ không cần thêm chữ 'hiện nay'.
Ấy vậy mà Tụng Hạ lại cố tình thêm vào hai chữ ấy.
Chử Thanh Oản không khỏi nhớ đến cuộc trò chuyện giữa nàng và phụ thân trước khi nhập cung.
Vốn dĩ nàng không nên vào cung.
Tuyển tú ba năm một lần, nữ nhi nhà quan đến tuổi đều phải tham gia, năm nàng cập kê thì nội tổ mẫu qua đời, trong lúc để tang tổ mẫu đã lỡ kỳ tuyển tú hai năm trước, theo tuổi tác của nàng thì vốn không chờ được đến lần tuyển tú tiếp theo, trong nhà cũng đã ngầm đồng ý định hôn sự cho nàng.
Nghĩ đến đây, ngón tay trong tay áo của Chử Thanh Oản khẽ động.
Ấy vậy mà lần này Thái hậu lấy danh nghĩa tuyển chọn phi tần cho Thánh Thượng, cố ý dời tuyển tú sớm hơn một năm.
Ngày chiếu chỉ ban ra, nàng bị phụ thân gọi vào thư phòng, ở đó suốt hai canh giờ, người ngoài nghĩ phụ thân sẽ nói với nàng rất nhiều điều, thậm chí là về tiền đồ gia tộc và đủ mọi lợi hại.
Thực ra hoàn toàn không có.
Phụ thân chỉ nhìn nàng rất lâu, cuối cùng chỉ nói một câu——Hiện nay vị trí Trung cung vẫn còn trống.
Lời ấy khiến nàng ngay lập tức có lựa chọn.
Nàng nghĩ, có lẽ mình đúng là hư vinh, cũng có thể là tự cao, nhưng nếu đã phải lấy chồng, cuối cùng vẫn là phải làm vợ, phải quản lý hậu viện, thì tại sao nàng không thể ngồi lên vị trí tôn quý nhất của nữ nhân?
Chử Thanh Oản sớm đã biết con đường này gian nan, cũng hiểu đây là con đường không thể quay đầu.
Lời của Tụng Hạ, chẳng qua khiến nàng càng rõ ràng rằng, người dòm ngó đến vị trí ấy, không chỉ có một mình nàng.
Chử Thanh Oản ngẩng mắt, nàng nhìn xuyên qua khung cửa về phía Trường Xuân Hiên.
Nàng không bỏ qua một thông tin khác trong lời Tụng Hạ, Tô Tần là người của Chu Quý phi ư?
Tác giả có lời muốn nói:
【Cuối cùng cũng khai văn rồi! Dẫn theo Oản Oản cô nương đến gặp mọi người rồi đây!】
【Phong cách cung đấu vẫn như xưa, nữ chủ không phải người lương thiện, ích kỷ vị kỷ, tranh đấu trong cung, không phải tiểu ngọt văn ngôn tình, ai chịu được thì hãy vào đọc!】
【Sau đây sẽ để bảng cấp bậc trong truyện, có nhiều thiết lập riêng, nhưng giống với hệ thống cấp bậc trong các truyện đấu tranh hậu cung trước kia, các huynh muội cũng đã quen rồi】
Hoàng hậu
Nhất phẩm Hoàng Quý Phi
Chính nhất phẩm Quý phi, Thục phi, Đức phi, Hiền phi (Quý phi đứng đầu tứ phi)
Tòng nhị phẩm Phi
Chính tam phẩm Chiêu nghi, Chiêu dung
Tòng tam phẩm Tu nghi, Tu dung
Chính tứ phẩm Tiệp dư
Tòng tứ phẩm Quý tần
Chính ngũ phẩm Tần
Tòng ngũ phẩm Mỹ nhân
Chính lục phẩm Tài nhân
Tòng lục phẩm Bảo Lâm
Chính thất phẩm Ngự nữ
Tòng thất phẩm Quan nữ tử
Chú ý: Từ tam phẩm trở lên là chủ vị trong một cung, mới có thể nuôi dưỡng hoàng tử \[trừ phi có ân điển].