Thật kỳ diệu làm sao, vận mệnh đôi khi lại trớ trêu như vậy.

Khi Vân Tô gắng sức bơi về phía bờ, những đám mây đen kịt trên đầu cô càng lúc càng dày đặc hơn. Cô không cần ngước nhìn cũng cảm nhận rõ rệt cơn bão sắp sửa đổ xuống.

Gió biển thổi rát vào mặt, mang theo cái lạnh buốt giá. Làn nước biển ấm áp ban nãy cũng bắt đầu trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ. Gió lớn quật mạnh, khiến tầm nhìn trong nước biển vô cùng hạn chế, cát biển đục ngầu cuộn xoáy, trôi nổi khắp nơi. Tình cảnh này vô cùng bất lợi nếu cô cứ tiếp tục ở lại dưới nước.

Vân Tô lo lắng rằng thể lực của thân xác này không đủ để đưa cô vào bờ an toàn.

Đúng vào lúc này, chân cô khẽ chạm phải một vật gì đó.

Đây là khu vực gần bờ, chắc chắn không có cá mập hay những loài động vật săn mồi nguy hiểm nào khác. Có lẽ chỉ là rác rưởi dưới biển mà thôi, Vân Tô hít sâu một hơi, quyết định lặn cả người xuống nước để xem xét.

Trong làn nước biển đục ngầu, cô nhìn thấy một vật thể có hình dáng của con người.

Đúng vậy, đó chính là một người.

Nếu không biết mình đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết tùy quân hải đảo, Vân Tô suýt chút nữa đã nghĩ mình đang đối diện với hiện trường của một vụ án mạng kinh hoàng.

Tốn không ít sức lực, Vân Tô cuối cùng cũng đưa được người kia lên, đặt ở phía trước người mình. Lúc này chẳng có nơi nào tốt hơn để sơ cứu, xung quanh không có chỗ đặt chân, sóng biển lại càng nổi lên dữ dội hơn bao giờ hết.

Vân Tô chỉ có thể cố gắng giữ vững cơ thể, đồng thời vươn tay kiểm tra hơi thở của người đàn ông.

Cũng may mắn thay, hơi thở vẫn còn, hơn nữa còn rất mạnh mẽ. Có lẽ người này rơi xuống nước cũng chưa lâu.

Vân Tô nhẹ nhàng thở ra một hơi, vừa chuẩn bị tiếp tục đưa người vào bờ thì đột nhiên nghe thấy từng tiếng la hét đầy lo lắng của một người phụ nữ.

Lúc này bầu trời so với vừa nãy lại tối sầm đi không ít, mặt biển cũng trở nên vô cùng bất ổn. Vân Tô không thể nhìn rõ tiếng la hét phát ra từ đâu. Nhưng cô đoán chừng đó là nữ chính Vân Phượng đang gọi mình.

Ánh mắt cô hướng về phía bờ biển cách đó không xa, chỉ thấy lác đác có vài bóng người đang cố gắng tiến về phía bờ. Tầm nhìn quá kém khiến cô không thể nhận ra đó là ai. Nhưng có thể chắc chắn rằng có vài bóng dáng mặc quân phục màu xanh lục đang nhanh chóng di chuyển về phía bờ biển.

"Anh phải cố gắng lên, tôi sẽ đưa anh về ngay."

Vân Tô vừa nói xong, hít sâu một hơi, chuẩn bị tiếp tục đưa người đàn ông đi. Bất ngờ thay, ngay giây tiếp theo, cô nghe thấy người đàn ông đang được cô kéo đi đột nhiên phát ra một giọng nói yếu ớt: "Ừm, cảm ơn!"

Người này thế mà tỉnh lại ngay lúc này! Lại còn khách sáo đến lạ thường!

Vân Tô vô cùng kinh ngạc! Vừa nãy anh ta còn như một người chết đuối. Vậy mà chưa đầy vài phút đã tỉnh lại. Quả nhiên tố chất thân thể của người này không hề tệ chút nào. Hơn nữa, anh ta còn là một người khá bình tĩnh.

Bằng không, một người vừa mới tỉnh lại, đối mặt với tình huống nguy hiểm trước mắt, phần lớn sẽ hoảng loạn tột độ.

"Anh không biết bơi đúng không?"

Người đàn ông nghe được câu hỏi thì khẽ gật đầu. Ngay sau đó ý thức được Vân Tô có lẽ không nhìn thấy, anh ta lại cố gắng nói thêm một câu: "Đúng vậy."

"Vậy... anh đừng khẩn trương, tay chân cố gắng thả lỏng. Chúng ta từ từ bơi về phía bờ. Tôi thấy trên bờ đã có người chuẩn bị đến cứu chúng ta rồi..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play