“Ôi trời ơi, Vân Tô rơi xuống biển rồi!”
“Nhìn cái gì mà nhìn? Chẳng phải là rơi xuống biển sao? Vân Phượng, cô đúng là lo lắng hão. Đừng động đậy, cô ấy tự bơi lên được.”
“Ai da, Xuân Hoa! Sao cô lại thế hả? Cô không biết Vân Tô vẫn còn chưa khỏi bệnh sao?”
Người vừa nói là một cô gái trẻ trung xinh đẹp.
Chỉ thấy cô vừa nói chuyện với một cô gái da ngăm đen bên cạnh, vừa sốt ruột nhìn về phía biển rộng.
Lúc này mặt biển không thể gọi là yên ả. Sóng lớn thỉnh thoảng đánh vào bờ, tạo nên từng đợt âm thanh ào ào. Trên trời mây đen kéo đến, có vẻ như sắp mưa.
Tháng Sáu, thời tiết ven biển thường hay có mưa giông bất chợt, những người sống lâu năm ở đây đều đã quen thuộc. Trời vừa âm u một chút là phải nhanh chóng rút vào bờ. Thế mà hôm nay, Vân Tô lại bị các cô gọi ra biển cùng đi bắt hải sản. Cuối cùng chẳng bắt được bao nhiêu, Xuân Hoa lại còn trêu đùa khiến Vân Tô ngã xuống biển.
Đúng lúc ấy, một con sóng lớn ập tới, cuốn Vân Tô theo.
Sự việc xảy ra trước sau không quá vài phút, người đã chìm nổi trong biển.
Trong lúc hai người nói chuyện, mấy cô gái trẻ khác cũng từ xa chạy lại. Họ là những người cùng đi ra biển bắt hải sản ban nãy.
“Ơ kìa, Vân Tô đâu?”
Mấy người họ vừa ngồi xổm trên bờ cát đào cua, sao chớp mắt ba người đã biến thành hai người?
Vân Phượng dậm chân, liền kể lại sự tình.
Mọi người vừa nghe Xuân Hoa bất cẩn đẩy Vân Tô xuống biển, vội vàng nói đi cứu người.
Họ đều biết Vân Tô bị bệnh mấy hôm nay mới đỡ. Hôm nay có thể ra ngoài, vẫn là do họ kiên quyết lôi người ra. Nếu thật xảy ra chuyện gì, họ không gánh nổi trách nhiệm này.
Vân Phượng: “Tôi xuống xem sao. Trong số chúng ta, tôi bơi giỏi nhất. Mọi người ở đây trông chừng, nếu tôi gặp chuyện không ổn, thì nhanh chóng chạy về thôn gọi người…”
Mọi người thấy Vân Phượng động tác nhanh nhẹn nhảy xuống biển, ai nấy đều không khỏi lo lắng.
Dù sao Vân Phượng là cô gái nổi tiếng đảm đang của đội sản xuất Vân gia ao. Lên núi xuống biển, còn lợi hại hơn cả đàn ông. Nếu không phải là con gái, đã sớm vào đội tàu của xã, ra khơi đánh cá rồi.
Bên bờ náo nhiệt, người gặp nạn là Vân Tô tạm thời không nhìn thấy.
Lúc này Vân Tô chỉ cảm thấy bên tai vang lên từng đợt, từng đợt tiếng nước chảy lộc cộc. Mũi ngửi thấy mùi tanh mặn đặc trưng. Thân thể chìm nổi, hô hấp như bị tước đoạt.
Chưa kịp để Vân Tô phản ứng lại, nước biển mặn chát đã tràn vào miệng mũi, cảm giác thiếu oxy càng thêm dữ dội.
Vân Tô cảm thấy mình sắp xong đời rồi.
Nhưng cũng chính cái cảm giác cận kề cái chết này, khiến cô cuối cùng cũng phản ứng lại được.
Đó là cô biết bơi.
Tuy chẳng hiểu sao mới phút trước còn đang đi làm, nhắm mắt cái đã thấy mình chìm dưới nước. Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến động tác của Vân Tô.
Vừa lấy lại bình tĩnh, tay chân cô liền hoạt động theo bản năng. Hai tay quạt nước, hai chân đạp mạnh. Chẳng mấy chốc, cô đã ổn định được cơ thể giữa làn nước.
Và rồi, cô bắt đầu nhìn rõ xung quanh.
Trước mắt là một vùng biển rộng mênh mông. Mà cô thì đang trôi nổi giữa biển. Nước biển đục ngầu liên tục tạt vào mặt, khiến người đau rát.
Cũng chính cái đau rát này, khiến Vân Tô bỗng nhiên tỉnh táo lại. Ngay sau đó, một đống lớn ký ức không thuộc về mình thoáng hiện trong đầu.
Cô cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao mình êm đẹp lại suýt chết đuối.
Hóa ra, cô xuyên không rồi!