Mấy ngày nay, trừ việc đến học đường, An Cẩm Thư đều vùi mình trong phòng khổ luyện thư pháp. Chỉ vì nụ cười vô tâm của Thịnh Hoài An mà nàng đã mấy đêm không được an giấc.
Sáng sớm hôm ấy, khi nàng nộp bài, có lẽ vì đêm trước vội vàng viết hơi cẩu thả, nên Thịnh Hoài An vừa nhìn thấy liền bật cười. Dù đối phương chỉ cười một tiếng, An Cẩm Thư vẫn khắc ghi trong lòng.
Trở về phòng, nàng chợt cảm thấy bất an. Người đời vẫn nói: "Nhìn chữ như nhìn mặt." Nếu chữ viết còn không ra hồn, ngày sau sao tránh khỏi bị người đời chê cười?
Chữ nàng tuy nghiêm túc viết ra cũng coi được, nhưng so với những người chữ đẹp thì vẫn kém xa.
Trong số các tiểu thư thế gia, cầm kỳ thư họa của nàng đều thuộc hàng hạ đẳng. Nghĩ đến đây, An Cẩm Thư chợt tỉnh ngộ, không thể tiếp tục lãng phí thời gian như vậy nữa. Nàng cần khổ luyện thư pháp, khổ tập cầm kỳ thư họa, để ngày sau đến kinh đô không làm mất mặt người Đô Hộ phủ.
Thế là nàng ngày ngày luyện, giờ nào cũng luyện. Hôm nay đã luyện tròn hai canh giờ, nhưng cúi đầu nhìn trang giấy chi chít chữ, nàng vẫn chẳng thể tìm ra một nét chữ ưng ý nào.
Nàng có chút nhụt chí ngồi xuống, gọi Hồng Lý rót cho mình một chén trà nóng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT