Nhìn bên ngoài cô không giống ai ở Đường gia hay Quý gia, nhưng đôi mắt của cô được thừa hưởng hoàn toàn của bà ngoại. Văn Ngưng nâng niu cô như bảo bối trong lòng bàn tay, từ bé tới giờ cô lớn lên trong sự yêu thương của ông ngoại và cậu út, nên cô không quá thân thiết với Quý Thanh Sơn.
Đời trước, sau khi toàn bộ Đường gia bị Quý Thanh Sơn cùng Ôn Vũ Hà hãm hại. Dinh thự của Đường gia cũng bị một nhà bốn người họ chiếm mất, họ sống với nhau vui vẻ. Còn Quý Tư Hàm bị giam giữ ở dưới tầng hầm không nhìn thấy mặt trời, bị biến thành ngân hàng nội tạng của Quý Tư Ngữ. Tới lúc chêt cũng không có cơ hội quay lại nhìn Đường gia lần cuối, nơi cô đã sống bao nhiêu năm.
Bây giờ trở về phòng ngủ của mình, nhìn thấy hết thảy mọi thứ quen thuộc đối với cô. Cô cảm giác mọi thứ như vừa trải qua một đời, lúc trước cô rất căm ghét nơi này nhưng nó cũng là nơi cô nhớ nhất trong những năm tháng cuối cùng ở đời trước.
Một cơn gió thổi qua, lá cây bên ngoài chạm vào cửa sổ vang lên tiếng xào xạc rất nhỏ.
Văn Ngưng ôm khung ảnh nhỏ đứng ở cửa phòng, bà nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô đơn của Quý Tư Hàm. Bà có thể nhìn ra ở đời trước cháu gái của bà đã khó khăn như thế nào, khi mọi người trong gia đình đều gặp chuyện bỏ lại con bé một mình.
Văn Ngưng lau nước mắt, gõ cửa phòng: “Hàm Hàm.”
Quý Tư Hàm thu hồi tâm trạng, quay xe lăn lại chỗ bà ngoại: “Bà ngoại.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play