Dâng trà, bái phụ mẫu xong, Tạ hầu gia nhìn phu nhân lặng lẽ lau nước mắt, nghiêm mặt, đưa khăn qua.

“Đây là nghiên mực vi phụ từng dùng khi đọc sách,” đẩy hộp đàn hương, Tạ hầu gia nhìn nữ nhi mới nhận, hòa ái, “Còn chút tiền phòng thân, Minh Châu cầm mua lấy thứ yêu thích.”

Nói xong, ông liếc phu nhân, thấy bà chỉ oán trách nhìn mình, không giận, ông đẩy hộp qua.

“Còn phụ thân ngươi,” dừng lại, nhớ lời phu nhân, Tạ hầu gia nói, “Nhận nghĩa nữ, ngoài mặt nhưng phải chu toàn. Ta sẽ gửi thư, ngươi đừng lo, hắn chẳng dám từ chối đâu.”

Tạ phu nhân hừ khẽ, chẳng nói thêm, kéo Thẩm Minh Châu lại, trìu mến sờ lên má nàng, “Sau này, Minh Châu thích gì, cứ nói với mẫu thân.”

Bà cười nhìn phu quân, “Mẫu thân chẳng giông như phụ thân ngươi, phải vụng trộm tích cóp.”

Ba người hòa thuận, Thẩm Minh Châu rúc vào lòng Tạ phu nhân, khóe mắt lấp lánh nước mắt, ấm áp nàng rất lâu chưa cảm nhận. Dư quang liếc qua, thấy Tạ Thanh Lâm im lặng, mặt mày bực bội.

Nàng vội thu mắt, sợ lại sa vào. Giờ đã tốt, nàng có mẫu thân, phụ thân yêu thương. Còn biểu huynh, nay là huynh trưởng, tình cảm ấy chôn sâu, qua thời gian, có lẽ phai nhạt, nàng sẽ chẳng còn gì khúc mắc nữa.

Tạ Thanh Lâm nhạy bén, cảm nhận được ánh mắt thoáng qua, hàm răng mơ hồ chua chát. Đúng rồi, nàng giờ là muội muội hắn.

Chẳng có gì không tốt, mẫu thân sẽ chẳng nhắc đến chuyện cưới nàng nữa.

Nhưng hắn thấy khó chịu, hỉ nộ không hiện ra sắc cũng khó giữ, thần sắc dần bộc lộ vẻ bực bội.

Tạ hầu gia bưng trà nữ nhi dâng, vuốt nếp áo, nhướng mày nhìn nhi tử, mỉm cười.

“Thanh Lâm, ngươi có lễ vật gì cho Minh Châu muội muội không?”

Tạ Thanh Lâm cau mày. Mấy ngày nay đu  thăm bằng hữu, hội sư, hắn chẳng biết đến chuyện nhận thân, sao chuẩn bị lễ vật. Trước đây, thấy nữ lang thơ hội đeo bộ diêu hình bướm, hắn nhớ đôi mắt ngấn lệ của Thẩm Minh Châu, định mua một chiếc dỗ nàng.

Nhưng bị mẫu thân nhắc đến chuyện cưới nàng, hắn chẳng thèm đưa ra.

Một chiếc bộ diêu tố bạc, sao làm lễ vật dược?

Hắn nói, “Lúc trước, ở thư viện được một thiếp sấu kim thể Triệu thị, nếu Minh Châu thích, xem như lễ gặp mặt.”

Thẩm Minh Châu chẳng thèm nhìn hắn, lắc đầu, “Huynh trưởng không cần tặng ta lễ vật trân quý. Thiếp quý giá ấy nên ở trong tay người văn tài như huynh trưởng, mới chẳng uổng phí.”

Chưa để Tạ Thanh Lâm đáp, nàng nói tiếp, “Huống hồ, ta giờ chẳng thích viết sấu kim thể, học mãi không tốt, chắc là chẳng hợp.”

Lời giả dối này, nàng siết tay, vòng ngọc trên cổ tay như nhắc nhở điều gì.

Lần đầu bị Thẩm Minh Châu phản bác, Tạ Thanh Lâm ngây người, chẳng biết nói gì. Xưa kia, nàng đòi thiếp, hắn liền thiếu kiên nhẫn. Giờ nàng nói không hợp, hắn chẳng biết đáp sao. Bất chợt, hắn thấy ngột ngạt, sắc mặt cứng đờ, “Xác thật là chẳng hợp với ngươi.”

Thẩm Minh Châu siết tay dừng lại, chẳng nhìn hắn, chua xót tròn lòng dâng lên. Nàng trầm mặc, gật đầu, cố nặn ra nụ cười thoải mái, nói “Tốt.”

Tạ phu nhân nháy mắt với phu quân, nhận ánh mắt giữ kín, cả hai hiểu ý, khẽ lắc đầu. Tạ hầu gia đổi đề tài, cười bảo Tạ Thanh Lâm sau này bổ sung.

Dùng bữa trưa xong, Tạ Thanh Lâm về thư phòng, định sao chép bản đơn lẻ, nhưng ma xui quỷ khiến, lấy từ rương ra chiếc bộ diêu bướm.

Thiếp sấu kim thể Triệu thị giá trị ngàn vàng, là báu vật hắn trân ái. Nhưng chiếc bộ diêu bạc vài lượng, lại khiến hắn nảy ý nghĩ kỳ lạ.

Nếu đưa chiếc bộ điều này, có lẽ Thẩm Minh Châu sẽ nhận.

Sáng hôm sau, Tạ Thanh Lâm luyện kiếm ở hậu viện, đáng lẽ đã xong, nhưng nghĩ hôm qua vừa nhận thân, nàng nói “Tốt”. Chắc nàng đã tha thứ cho hắn.

Hôm nay, chắc chắn nàng sẽ mang trà đến, thứ hắn chờ hơn nửa tháng qua. Đợi mãi, mặt trời đã chiếu nóng lên người, nhưng chẳng thấy bóng dáng quen thuộc ấy bưng trà ở đình.

Chẳng lẽ bệnh chưa khỏi?

Thu kiếm, Tạ Thanh Lâm lau mồ hôi, gọi Tùng Mặc.

“Có người đến không?”

Hắn muốn hỏi nàng có đến khônh, nhưng chẳng ngờ khi hỏi lại khác.

“Có, có,” Tùng Mặc thở hổn hển, “Nửa canh giờ trước, Giang Thám Hoa lang quân Giang Thiếu An đệ bái thiếp, nghe nói lão phu nhân cùng hắn từ Giang Nam thế gia, đến bái phỏng.”

Lời này chẳng sai, thế gia liên hôn nhiều, đều từ Giang Nam, sau này cùng Tạ Thanh Lâm làm quan. Bái phỏng là chuyện tốt.

Nhưng Tạ Thanh Lâm thấy không ổn, hắn bỏ khăn cũ rồi lau mồ hôi, hỏi, “Giờ họ ở đâu?”

“Ở sảnh chính,” Tùng Mặc gãi đầu, nhớ Tạ phu nhân cười vui, “Nói là trưa nay sẽ dùng bữa ở đấy.”

“Ừm.” Tạ Thanh Lâm định về viện thay y phục gặp khách, nhưng không ngờ Tùng Mặc lại thêm một câu.

“Biểu tiểu thư, à, tiểu thư cũng ở sảnh chính.” Hắn nghĩ Tạ phu nhân nhìn Giang Thám Hoa như xem hôn phu cho tiểu thư, nhưng chưa nói xong, thấy thiếu gia thay đổi sắc mặt.

“Ngươi nói Thẩm Minh Châu cũng ở sảnh?”

“Sao không nói sớm!”

Tạ Thanh Lâm hiếm khi mất bình tĩnh, vội vàng về viện.

Hắn thấy mình không ổn, nhưng chẳng kịp nghĩ gì. Hắn thay y phục, vấn tóc, phút cuối lấy ra chiếc bộ diêu bướm, bỏ vào trong ngực rồi mới đến sảnh chính.

Ngoài sảnh, tiếng cười vang lên, Giang Thiếu An kể chuyện, chọc cười mẫu thân và nha hoàn.

“Ai da, lão hương thân keo kiệt đến vậy sao?”

“Ha ha, thật buồn cười, đúng như ta nói với Minh Châu, thêu cá chép to trên bàn, để ăn cơm ngon hơn.”

“Bá mẫu thật cícá tính, nói chuyện với ngài, như về cố hương.”

“Minh Châu muội muội cũng thế, trước thấy ngươi thích hoa đào, hóa ra giống ta.”

“Nhà ta có một chỗ núi rừng, trồng khoảng gần trăm cây đào, hạnh, mỗi năm nhiều quả tươi. Giờ biết muội muội thích, ta sẽ gửi đến kinh thành, tất nhiên cho ngươi nhiều chút.”

“Cảm tạ Giang huynh.”

Tạ Thanh Lâm càng nghe sắc mặt càng tối. Giang huynh? Gọi thân thiết vậy sao? Hắn lâu rồi chẳng nghe nàng gọi mình như thế, Giang Thiếu An mới gặp vài lần mà đã?

Tên kia dựa vào đâu?

Tùng Mặc chẳng thấy gì lạ, nói, “Giang Thám Hoa thật được lòng, hiếm thấy lão phu nhân vui như vậy.”

Tạ Thanh Lâm nhớ lời phụ thân.

“Ngươi là huynh trưởng, phải lưu tâm tìm lang quân tốt vừa tuổi cho muội muội.”

“Mẫu thân ngươi đang lo chọn tế tử xuất sắc.”

Lòng hắn chợt chấn động, nghe tiếng cười trong sảnh, có lẽ vì luyện kiếm lâu, chưa ăn sáng, nên hắn cảm thấy choáng váng đầu óc.

Hắn sờ chiếc bộ diêu trong ngực, cố giữ thể diện, nhưng nghe tiếng nàng cười và giọng Thẩm Minh Châu ngọt ngào, thanh thúy, lại gọi “Giang huynh.”

Xưa nay  nàng chỉ gọi hắn như vậy, giờ chẳng những không gọi, còn dễ dàng gọi người khác.

Trời quá nóng, Tạ Thanh Lâm đứng ở ngoài, mồ hôi chảy như thác, y phục dính người khó chịu.

Chưa từng khó chịu thế, hắn cảm thấy ủy khuất kỳ lạ, siết chặt chiếc bộ diêu trong tay, cố gắng giữ bình tĩnh, mở miệng.

“Là ta thất lễ, Giang huynh đến, ta lại quên nghênh đón.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play