Hai ngày này đúng dịp Tạ hầu gia được nghỉ ngơi, Tạ Thanh Lâm cũng đã thăm hết tất cả bằng hữu, trừ cái tên Giang Thiếu An kia ra.
Mấy ngày gần đây, cứ có đủ loại lý do để đến tìm hắn trò chuyện, không nói được vài câu đã lại chuyển sang chuyện của Thẩm Minh Châu, thật sự khiến người ta khó chịu. Hơn nữa, mặc dù hắn và Tạ Thanh Lâm xuất thân từ hai thế gia khác nhau, nhưng quan hệ thông gia giữa hai nhà vẫn rất mật thiết, nên hắn căn bản không thể từ chối được việc người này dò hỏi.
Thời tiết hôm nay thật đẹp. Thẩm Minh Châu vừa dùng xong bữa sáng, đã thấy biểu dì, nay là nghĩa mẫu, dẫn nha hoàn mang một đống vật phẩm đến viện nàng.
Tạ phu nhân mặc y phục khác ngày thường, quý khí ngời ngời, khiến Thẩm Minh Châu chẳng thể rời mắt, khen ngợi không ngớt.
“Biểu dì hôm nay mặc y phục này, quý khí khiến viện ta sáng bừng lên.”
“Minh Châu, miệng ngươi thật là ngọt,” Tạ phu nhân trìu mến kéo tay cháu gái vào phòng. “Chẳng trách điểm tâm hôm qua chẳng ngọt chút nào, hóa ra là đường tan hết trong miệng ngươi rồi.”
Cả hai cười nói ngồi xuống. Thẩm Minh Châu tò mò liếc những rương gỗ kia, “Biểu dì, đây là?”
Tạ phu nhân nghiêm túc nhìn cháu gái, “Minh Châu, ta và Tạ hầu gia chỉ có một mình Thanh Lâm, nhưng nhi tử hỗn trướng kia. Ta vốn nghĩ…”
Bà dừng lại, sắc mặt thoáng giận, “Hắn chẳng biết điều, nhưng biểu dì thật lòng yêu thương ngươi.”
Thẩm Minh Châu mỉm cười, đôi mắt tuyệt mỹ chân thành nhìn Tạ phu nhân, “Biểu dì đối ta rất tốt, Minh Châu hiểu rõ.”
“Haiz, nên ta và Tạ hầu gia đã thương nghị, nếu ngươi đồng ý, hãy nhận ta - Chu Thướt làm nghĩa mẫu,” Tạ phu nhân hào khí như thuở thiếu nữ. “Từ nay, ngươi là nữ nhi Tạ gia, ai dám khi dễ ngươi, tức là đối địch Tạ gia!”
Thẩm Minh Châu ngây ngẩn chớp mắt, như chưa kịp phản ứng. Rất lâu sau, nước mắt từ đôi đồng tử tuyệt mỹ lăn xuống.
“Biểu dì, ta…”
Nàng run môi, như bị tin tức này làm kinh ngạc.
“Còn gọi biểu dì? Là không muốn sao?” Tạ phu nhân thấy sắc mặt nàng, lòng mềm nhũn.
Không ngờ, Thẩm Minh Châu đứng dậy, quỳ xuống.
“Nghĩa mẫu,” nàng rưng rưng, thần sắc nghiêm túc, “Trước kia, mẫu thân qua đời, phụ thân chê ta trói buộc, sợ ta mang của hồi môn đi, bỏ ta đến nhà ngoại tổ mẫu, chẳng cho một đồng.”
“Nếu không có ngài mang ta về, Minh Châu tuyệt chẳng thể thuận lợi lớn lên.”
“Chỉ cần ngài không chê, ngày sau, Minh Châu sẽ xem ngài như mẫu thân ruột mà phụng dưỡng.”
Tạ phu nhân thấy nàng quỳ, liền đau lòng vội vàng nắm lấy tay nàng, giọng nói tràn đầy tình cảm bao năm, “Nếu ngươi gọi ta một tiếng này, sau này đừng gọi ta là nghĩa mẫu, cứ gọi ta, Chu Thướt, một tiếng mẫu thân là đủ.”
“Đợi ngươi cập kê, ta sẽ tìm trong kinh thành một mối hôn sự tốt. Phụ thân ngươi là Tạ hầu gia cũng có vài phần bản lĩnh, chẳng ai dám khi dễ ngươi.”
“Dù sau này ta và phụ thân ngươi quy thiên, nhi tử hỗn trướng kia, huynh trưởng ngươi Tạ Thanh Lâm, cũng tuyệt chẳng bỏ mặc ngươi.”
Thẩm Minh Châu nghe xong, lệ rơi đầy mặt, chui vào lòng Tạ phu nhân, khẽ nức nở, “Mẫu thân.”
“Ai, nữ nhi ngoan,” Tạ phu nhân lau nước mắt, vung tay, nha hoàn liền mở rương. “Lại đây, Minh Châu, mẫu thân hôm nay trang điểm cho ngươi. Sau này ra ngoài, chẳng cần khăn che mặt, cứ để người đời thấy nữ nhi Tạ phủ có nhan sắc thế nào.”
Lời này Tạ phu nhân từ lâu đã muốn nói, nhưng hiểu nỗi lo của cháu gái. Nàng hiếm ra ngoài, nếu đi, nàng cũng che khăn vì sợ bị nhận ra, nếu làm sai sẽ liên lụy đến Tạ phu nhân.
Trong thư phòng Tạ hầu gia, Tạ Thanh Lâm được gọi đến, thấy phụ thân không mặc khoan bào thường ngày, ngạc nhiên hỏi, “Phụ thân gọi ta, có việc gì?”
“Chẳng có đại sự, chỉ muốn hỏi ngươi nghĩ gì về biểu muội Thẩm Minh Châu?”
Ánh nắng xuân xuyên qua rèm sa, chiếu lên người Tạ Thanh Lâm. Hắn thoáng do dự, không đoán được ý phụ thân. Dù phụ thân ít quản giáo, nhưng cũng chẳng hề tùy tiện như người ngoài thấy.
“Biểu muội tính tình hòa thuận,” Tạ Thanh Lâm trầm ngâm, lời vừa thốt ra, nhớ đến đôi mắt nàng, lời nói bỗng nhiên ngừng lại.
Trước kia, mỗi lần nhìn hắn, ánh mắt luôn tràn đầy ý cười. Nhưng hôm qua, trong đôi mắt ấy lại có chút bình tĩnh pha lẫn u sầu, thậm chí còn có một tia lo lắng vội vàng tránh đi, điều này làm Tạ Thanh Lâm luôn nghĩ nàng dịu ngoan, bỗng nhiên cảm thấy một nỗi chua xót mơ hồ trong lòng.
“Ừm?” Tạ hầu gia mang vẻ nghiền ngẫm, nhìn nhi tử, “Đây là lý do ngươi trách cứ nàng ngoài phố?”
“Nàng đã nhận sai,” Tạ Thanh Lâm, tài tử kinh thành, lần đầu chẳng biết nói gì, “Chuyện này đã qua.”
“Nhớ gia huấn Tạ gia không?” Tạ hầu gia đứng sau nhi tử, tay chắp sau lưng, giọng nghiêm khắc, “Nếu để ta thấy mẫu thân ngươi vì lời hỗn trướng của ngươi mà tức giận,” vỗ lưng nhi tử cao hơn mình, ông bước chậm rời đi, “Đừng trách ta không nhận ngươi là nhi tử.”
“Ừm,” như quên gì, Tạ hầu gia dừng lại, “Còn nữa, Thẩm Minh Châu từ nay là muội muội của ngươi.”
“Muội muội?” Tạ Thanh Lâm kinh ngạc, chẳng biết diễn tả tâm tình thế nào. Hắn thấp giọng lẩm bẩm.
Hắn dường như nghe thấy tiếng cười nhạo từ phụ thân, Tạ hầu gia, nhưng lại như thể không hề nghe thấy gì.
“Đúng vậy, mẫu thân ngươi và ta nhận nàng làm nghĩa nữ. Sau này, nàng từ Tạ Hầu Phủ mà xuất giá,” Tạ hầu gia chậm rãi đi ra, trêu chọc con họa mi treo cửa, “Ngươi là huynh trưởng, phải lưu tâm tìm lang quân tốt vừa tuổi cho muội muội.”
“Suy cho cùng, mẫu thân ngươi đang lo chọn một tế tử xuất sắc.”
“Hy vọng ngươi chủ động phân ưu cho mẫu thân, xem như chuộc lỗi vì lời lẽ khiến bà đau lòng.”
Tạ Thanh Lâm lẽ ra phải đáp lại phụ thân, nhưng trước mặt ông, hắn vẫn có chút lo lắng, sợ rằng phụ thân sẽ giống mẫu thân, ép hắn cưới Thẩm Minh Châu. Tuy nhiên, tin này vốn dĩ đáng để hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng không hiểu sao, Tạ Thanh Lâm lại cảm thấy khó chịu trong lòng.
Có lẽ cuối xuân, ánh nắng chiếu lên mặt mày, Tạ Thanh Lâm bực bội nhắm mắt, lông mi dài rũ xuống, ánh mắt ảm đạm.
Chắc bị Giang Thiếu An nhắc mãi mà phiền.
Khi Tạ hầu gia đi xa, không nghe tiếng theo sau, ông quay đầu, thấy nhi tử bất động, như trầm tư điều gì.
Hừ cười, Tạ hầu gia mang vẻ mặt vui sướng khi người khácgặp họa. Nhi tử thông minh, hiếu học, hiếm gặp khó khăn. Cho hắn chịu chút khổ cũng tốt, hơn là bưng bộ dạng tài tử thanh quý, khiến ông đau đầu.
Từ xa, Tạ hầu gia gọi Tùng Mặc, “Kêu thiếu gia đến sảnh chính, sắp nhận thân, đừng để bị muộn.”
Tùng Mặc vâng lệnh, chạy báo. Thấy thiếu gia thanh huy lạnh lùng ngày thường như gặp nghi hoặc, hắn nhắc lại, mới nhận một tiếng đáp khẽ.
“Ừm.”
“Đi xuống.”
Đêm qua mưa, qua tiền viện, Tạ Thanh Lâm thấy cây hạnh, cánh hoa rơi đầy đất.
Xưa kia, hắn chẳng ưa hoa xuân mong manh. Giờ bị mưa gió làm rơi, lại khiến hắn thương tiếc.
“Đêm qua gió lớn,” hắn dừng chân, một cánh hoa phấn bạch bay đến, chậm rãi, như cố ý đáp lên vai hắn.
Tạ Thanh Lâm định phất đi, nhưng nhìn cánh hoa đắc ý, xoay vài vòng mới dừng, hắn liền thất thần.
Xưa cho rằng hoa kiều diễm, dễ bị mưa gió bẻ gãy, chẳng có khí khái. Giờ hắn chỉ thấy thương tiếc. Hắn gỡ cánh hoa, thở dài, định bỏ vào túi thơm nhưng sờ chẳng thấy.
Hắn đâu còn túi thơm. Cái cũ đứt chỉ, Thẩm Minh Châu đã làm cái mới, nhưng ngại đưa trực tiếp cho hắn, vẫn còn để ở chỗ mẫu thân.
Bỗng nhien Tạ Thanh Lâm bực bội, bỏ cánh hoa vào tay áo, đi tiếp đến sảnh chính.
Vừa ngồi, nghe ngoài sảnh tiếng cười, như mẫu thân bị chọc vui. Tạ Thanh Lâm buông chén trà, nhìn ra.
Ánh nắng xuân chiếu lên đoàn người. Thẩm Minh Châu đỡ mẫu thân, cười nói bước vào.
Nàng mặc váy dài tơ vàng ám hoa, đeo bộ kim sức khảm ngọc lục bảo, chắc là của hồi môn mẫu thân. Hông buộc túi tơ vàng trụy ngọc, vang khẽ theo bước chân.
Bộ sức nặng nề, người thường khó áp. Nhưng trên người Thẩm Minh Châu, lại khiến nhan sắc vũ mị thêm quý khí, như mẫu đơn nở rộ, minh diễm bức người.
Sắp giữa trưa, Tạ Thanh Lâm rũ mắt, ánh nắng làm cho hắn chẳng dám nhìn thẳng.