Lạc Tiểu Bạch cầm điện thoại, bấm sẵn số 110, sau đó mới đi mở cửa.

Người gõ cửa là ai, cậu dùng ngón chân cũng đoán ra được.

Không ai khác ngoài ông chú ăn không ngồi rồi, ba mươi sáu tuổi đầu vẫn như một đứa trẻ to xác ở nhà chờ tốt nghiệp đại học của cậu.

Tám phần, à không, mười phần là đến tìm cậu tính sổ.

Mở cửa, bên ngoài đứng đúng là ông chú Lạc Thừa của cậu.

Eo và mông vẫn còn khó chịu, đầu cũng hơi choáng, Lạc Tiểu Bạch dựa vào cửa, nhìn người đàn ông trung niên lôi thôi lếch thếch trước mặt: “Chú ra rồi à?”

Nửa tháng trước, Lạc Thừa cờ bạc với người ta, thua hơn ba ngàn, hí hửng định để Lạc Tiểu Bạch trả nợ thay, kết quả bị Lạc Tiểu Bạch một cuộc điện thoại báo án tống thẳng vào đồn công an.

Có điều số tiền không lớn, chỉ bị xử phạt hành chính, nộp tiền phạt và tạm giữ mười lăm ngày.

Lạc Thừa nghiến răng ken két: “Lạc Tiểu Bạch!”

Lạc Tiểu Bạch bịt tai: “Chú ơi, cháu không điếc.”

"Mày còn nhớ tao là chú mày à?" Lạc Thừa cao một mét tám ba, cao hơn Lạc Tiểu Bạch, cũng nhiều thịt hơn Lạc Tiểu Bạch, người chắc nịch. Ông ta trợn mắt giận dữ, vẻ mặt hung tợn, siết chặt nắm đấm tiến về phía Lạc Tiểu Bạch.

“Hôm nay, tao làm chú đây phải dạy dỗ mày một bài học, cho mày biết thế nào là tôn kính trưởng bối!”

Đối mặt với cú đấm bay tới, Lạc Tiểu Bạch không hề sợ hãi, tay vừa giơ lên đã nhẹ nhàng đỡ được. Lạc Thừa kinh ngạc, đang định rút tay lại, Lạc Tiểu Bạch đã không cho ông ta cơ hội.

Cậu nắm lấy tay Lạc Thừa kéo xuống, rồi dùng đầu gối phải gập lên, hung hăng thúc vào bụng Lạc Thừa.

Một cú thúc này khiến Lạc Thừa lập tức cong người, theo bản năng nôn khan.

Lạc Tiểu Bạch khẽ cụp mắt, thong thả hỏi: “Mười lăm ngày đối với chú mà nói có phải là quá ít không?”

Hơi đứng thẳng người, ánh mắt cậu rất lạnh: “Chú mà chạm vào một đầu ngón tay của tôi, tôi sẽ báo cảnh sát ngay – cố ý gây thương tích có thể cho chú vào tù nghỉ ngơi một thời gian đấy.”

Cậu nói, rồi lắc lắc điện thoại, màn hình hiển thị số 110 đang chờ gọi.

Lạc Thừa ôm eo, mặt mày tái mét, nghe vậy càng tức giận: “Mày—”

Ông ta lại siết chặt nắm đấm định lao tới.

Lạc Tiểu Bạch nhìn chằm chằm ông ta, ngón tay chuyển sang nút gọi: “Dám chạm vào tôi không?”

Nắm đấm của Lạc Thừa dừng ngay trước mặt Lạc Tiểu Bạch, không dám tiếp tục. Ông ta "mày" mãi mà không nói được thêm chữ nào, nghẹn đến thở không ra hơi.

Lạc Tiểu Bạch gạt phắt tay ông ta ra.

"Đi thong thả, không tiễn," cậu kéo dài giọng, “chú ạ.”

Mặt Lạc Thừa đen như đít nồi, cơn tức giận bùng lên. Ông ta trừng mắt nhìn Lạc Tiểu Bạch, nếu ánh mắt có thể giết người, Lạc Tiểu Bạch đã chết cả trăm ngàn lần rồi.

Ông ta không nghi ngờ việc Lạc Tiểu Bạch sẽ báo cảnh sát. Thằng cháu này của ông ta thật sự rất tàn nhẫn, chẳng giống chút nào ông anh trai đang nằm liệt giường trong viện dưỡng lão, ngày ngày sống bằng ống truyền dinh dưỡng. Ngược lại, nó giống hệt đứa em gái song sinh của ông ta – tính cách không bao giờ chịu thiệt, một khi đã ra tay thì tàn nhẫn vô cùng.

Mười lăm ngày trong trại tạm giam thực sự không dễ chịu chút nào, ông ta không muốn trải qua thêm lần nữa.

Cho nên dù có tức đến nổ phổi, Lạc Thừa cũng không dám động vào Lạc Tiểu Bạch.

Nén giận hồi lâu, Lạc Thừa thu nắm đấm lại, cơ mặt giật giật vì cố nén: “Lần này coi như tao xui xẻo, tao nhận!”

Ông ta rít lên: “Nhưng mày cứ đợi đấy!”

Lạc Tiểu Bạch cười nhạt, rồi làm động tác mời đi: “Đi thong thả.”

Lồng ngực Lạc Thừa phập phồng dữ dội. Ông ta trừng mắt nhìn Lạc Tiểu Bạch một lúc lâu, cuối cùng mới dậm chân bình bịch bỏ đi, tiếng bước chân vang trời.

Lạc Tiểu Bạch chế nhạo cong môi, đang định đóng cửa thì thấy cửa đối diện hé một khe nhỏ, một cái đầu bé xíu ló ra, là một bé gái chừng ba bốn tuổi.

"Anh Lạc, anh có sao không?" Cô bé lo lắng hỏi: “Lúc nãy ở trong nhà em nghe thấy hết. Ông không có nhà, em không dám mở cửa.”

Nhà đối diện Lạc Tiểu Bạch là một ông lão sống một mình, con cái rất ít khi về, thỉnh thoảng mới gửi con gái qua chỗ ông.

Lần đầu Lạc Tiểu Bạch gặp cô bé, nó đang bĩu môi, mặt mày không vui. Cậu thích trẻ con, nên đã tặng cô bé một quyển truyện thiếu nhi mình viết lúc rảnh rỗi.

Từ đó về sau, cậu có thêm một fan nhí cực kỳ nhỏ tuổi.

Và cũng có thêm một người ông.

Ông lão rất quan tâm đến cậu.

"Anh không sao." Lạc Tiểu Bạch đi tới, qua lớp cửa sắt xoa đầu cô bé: “Em làm tốt lắm, ông không có nhà thì không được tùy tiện mở cửa nhé.”

Cô bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nụ cười thật sự có sức chữa lành: “Vâng ạ, em thông minh lắm!”

Cô bé lục lọi trong túi, lấy ra một thỏi sô cô la, ngón tay mũm mĩm, ấm áp chạm nhẹ vào giữa trán Lạc Tiểu Bạch: “Anh Lạc đừng nhíu mày, đừng buồn nữa, em cho anh sô cô la này.”

Lạc Tiểu Bạch ngẩn người, nhận lấy thỏi sô cô la.

Cậu nói: “Cảm ơn em.”

Cô bé lại cười, lắc đầu, bím tóc đuôi ngựa khẽ lay động: “Vậy em về xem hoạt hình đây, tạm biệt anh Lạc.”

Lạc Tiểu Bạch đợi cửa đóng lại, mới xoay người về nhà.

Lưng dựa vào cửa, cậu cúi đầu nhìn thỏi sô cô la đang nằm im lìm trong lòng bàn tay, như được chữa lành, tâm trạng tốt lên không ít.

Cậu lại quay đầu nhìn ánh nắng xuyên qua cửa sổ, đưa tay vỗ vỗ mặt mình.

Ừm, thời tiết thật đẹp.

Buổi chiều phải tiếp tục viết những câu chuyện ngọt ngào, cố gắng kiếm tiền.

Sau đó, ba ơi, ba cũng phải mau tỉnh lại nhé.

Lạc Tiểu Bạch đột ngột cúp máy, Khương Thần không yên tâm, vội vàng chạy từ trường đến.

Gõ cửa mãi không thấy Lạc Tiểu Bạch ra mở, gọi điện thoại cũng không ai nghe, cậu nhíu mày, tìm chìa khóa dự phòng, mở cửa đi vào.

“Tiểu Bạch?”

Đặt cặp sách xuống, Khương Thần đi về phía phòng ngủ.

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, rèm cửa trong phòng kéo kín, che hết ánh nắng, hơi tối, nhưng điều này cũng không cản trở Khương Thần nhìn thấy Lạc Tiểu Bạch đang cuộn tròn trong chăn trên giường.

Rón rén bước vào, Khương Thần khẽ vỗ Lạc Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, tỉnh dậy đi.”

Đầu Lạc Tiểu Bạch rất choáng, cậu "ưm" một tiếng, từ từ mở mắt, nhìn thấy Khương Thần, cậu ngẩn người một lúc lâu mới nói: “Sao cậu lại đến đây?”

"Không yên tâm cậu lắm." Khương Thần kéo rèm cửa ra, ánh nắng lập tức tràn vào, xua tan bóng tối trong phòng. “Vừa rồi ai đến vậy? Cậu không sao chứ?”

Cậu ta quay lại mép giường, cúi đầu nhìn Lạc Tiểu Bạch, chú ý thấy mặt Lạc Tiểu Bạch đỏ bừng, tay đã đưa lên, đặt lên trán Lạc Tiểu Bạch.

"Cậu sốt rồi." Khương Thần lo lắng nói: “Nóng lắm.”

Lạc Tiểu Bạch cuộn chăn ngồi dậy, cơn sốt làm cậu mơ màng, nghe Khương Thần nói, cậu đáp: “Thì ra là bị ốm, thảo nào cứ thấy chóng mặt, còn ngủ thiếp đi nữa.”

Khương Thần: “…”

Chậm rãi chớp mắt, Lạc Tiểu Bạch vén chăn định xuống giường.

Lạc Tiểu Bạch sốt, lại thêm eo và phần dưới không thoải mái, chân vừa chạm đất đã mềm nhũn, suýt nữa ngã.

Khương Thần đưa tay ra, nhưng Lạc Tiểu Bạch hoàn toàn không ý thức được. Sau khi tự mình vịn mép giường đứng vững, cậu bắt đầu chậm chạp đi ra ngoài.

Cậu đi loạng choạng, Khương Thần nhìn theo từ phía sau, thở dài, chủ động chạy nhanh vài bước, đỡ lấy Lạc Tiểu Bạch.

"Tiểu Bạch, tớ ở ngay bên cạnh cậu đây." Khương Thần nói: “Cậu có thể nhờ tớ giúp mà.”

Bị bệnh, đầu óc Lạc Tiểu Bạch có chút trì độn, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, ngoan ngoãn "ừ" một tiếng, được đỡ đến ghế sô pha ngồi xuống, cũng rất ngoan ngoãn.

Khương Thần rót cho cậu một ly nước ấm, rồi tìm nhiệt kế, bảo cậu kẹp vào đo nhiệt độ.

Sau đó cậu tiếp tục đi tìm thuốc.

Lạc Tiểu Bạch hơi lạnh, lúc đo nhiệt độ lại ôm chăn quấn lấy mình, ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm một chỗ, đang ngẩn người.

Khương Thần tìm nửa ngày không thấy một viên thuốc nào. Cậu nhìn đồng hồ, thấy đã đến giờ, liền bảo Lạc Tiểu Bạch lấy nhiệt kế ra.

39.6 độ.

Khương Thần sa sầm mặt, đặt nhiệt kế xuống: “Tiểu Bạch, cậu phải đi bệnh viện.”

"Bệnh viện?" Lạc Tiểu Bạch lắc đầu: “Không cần đâu, tớ thấy vẫn ổn, ngủ một giấc chắc là hạ sốt được.”

Đến bệnh viện vật vã một hồi, lại tốn thêm ba bốn trăm tệ.

Tiền thuê nhà của cậu sắp đến hạn, tiền viện phí của ba cũng phải đóng, còn cả nợ nần, lặt vặt cộng lại cũng phải bảy tám chục ngàn. Mặc dù thu nhập tháng này của cậu cũng không tệ, được mười vạn, nhưng trừ thuế đi chỉ còn hơn tám vạn, cộng thêm tiền làm thêm mới được chín vạn, cậu phải tiêu dè sẻn.

Khương Thần thái độ rất kiên quyết: “Không được, cậu phải đi bệnh viện.”

Lạc Tiểu Bạch còn định thương lượng với Khương Thần, Khương Thần đã đứng dậy: “Nếu cậu không đi, tớ sẽ gọi điện cho cô của cậu.”

Dừng một chút, cậu lại bổ sung: “Cũng sẽ nói cho giáo sư Tạ biết.”

Lạc Tiểu Bạch im lặng một lúc lâu, cuối cùng dưới ánh mắt "nói là làm" của Khương Thần, đành phải thỏa hiệp.

Gần khu chung cư cũ không có bệnh viện, hai người lại phải bắt xe đi.

Khương Thần biết tính keo kiệt của Lạc Tiểu Bạch, dùng lý do "tối qua quên nhắc cậu chuyện cocktail, xin lỗi cậu" để trả tiền xe, lúc này mới tránh được màn giằng co tiền nong với Lạc Tiểu Bạch.

Lạc Tiểu Bạch sốt cao, lại bị gió thổi, đầu càng thêm quay cuồng. Khương Thần dìu cậu ngồi xuống ghế, còn mình thì đi xếp hàng đăng ký.

Cố Thích cũng đến bệnh viện.

Lo lắng thứ thuốc bị bỏ vào rượu tối qua sẽ có vấn đề khác hoặc để lại di chứng, anh đến rút máu, rồi làm kiểm tra toàn thân.

Lúc này đã làm xong, anh chuẩn bị rời đi.

Tần Dược đang nói chuyện gì đó với anh ta, hai người đi đến cổng lớn bệnh viện.

Bất chợt, ánh mắt Cố Thích lướt qua Lạc Tiểu Bạch đang ngồi trên ghế nghỉ cách đó không xa. Bước chân anh khựng lại, rồi dừng hẳn.

Thấy bạn mình đứng yên không đi nữa, Tần Dược hỏi: “Sao vậy?”

Theo ánh mắt Cố Thích nhìn qua, nhận ra Lạc Tiểu Bạch, anh ta nhướng mày: “Trùng hợp vậy?”

Anh ta lại vỗ vai bạn mình: “Qua đó không?”

Cố Thích không nói gì, anh nhìn Lạc Tiểu Bạch, rồi lại nghĩ đến số tiền đặt trên tủ đầu giường buổi sáng, tâm trạng phức tạp vô cùng.

Không biết nên tức giận hay nên cười.

Đứng tại chỗ mấy chục giây, Cố Thích đè nén sự bất mãn vì bị coi như trai bao cùng những suy nghĩ phức tạp, vẫn quyết định đi về phía Lạc Tiểu Bạch để nói lời xin lỗi.

Không gặp thì thôi, đã gặp rồi, anh dù sao cũng nên xin lỗi vì chuyện hôm qua.

Huống chi, anh nhớ lại, anh đã luôn đè nặng đối phương, cho đến khi dược hiệu tan hết.

Lúc kết thúc, cậu thiếu niên có hơi chảy máu.

Cố Thích vừa đi được vài bước, liền thấy một chàng trai khá điển trai chạy nhanh đến trước mặt Lạc Tiểu Bạch, cúi người nói chuyện với Lạc Tiểu Bạch. Từ góc độ của anh, hai người họ gần như mặt kề mặt.

Không lâu sau, chàng trai đó liền đỡ Lạc Tiểu Bạch đứng dậy.

Chàng trai ôm eo Lạc Tiểu Bạch, lại nắm tay Lạc Tiểu Bạch, tư thế của hai người rất thân mật.

Vẻ mặt trầm xuống, Cố Thích thu chân đã bước ra lại, quay người sải bước nhanh ra ngoài.

Tần Dược dừng lại một chút mới đuổi kịp anh ta, hỏi: “Cậu không qua đó à?”

Cố Thích sầm mặt: “Không đi.”

Tần Dược hơi nheo mắt, bỗng nhiên thờ ơ nói: “Cậu thiếu niên đó bị bệnh phải không? Tối qua, cậu có giúp cậu ta rửa sạch không?”

Bước chân Cố Thích chậm lại.

Anh quay đầu đi, giọng điệu có chút nghi hoặc: “Rửa sạch?”

Tần Dược trợn mắt, phổ cập cho Cố Thích chút kiến thức cơ bản rồi nói: “Cậu để cậu ta ngủ như vậy cả đêm, không bệnh mới là lạ!”

Cố Thích mím môi, im lặng một giây, đột nhiên quay người đi ngược lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play