Lạc Tiểu Bạch mơ một giấc mơ.

Nội dung trong mơ cực kỳ không phù hợp với trẻ em, cậu thậm chí còn phảng phất nghe thấy tiếng thở dốc của chính mình và một người khác.

Da thịt kề sát, da đầu tê dại, mọi giác quan như muốn nổ tung.

Lạc Tiểu Bạch không phải chưa từng viết những cảnh thân mật, nhưng với một kẻ độc thân từ trong trứng nước như cậu, những cảnh đó hoàn toàn dựa vào trí tưởng tượng. Đến cả việc mơ thấy cũng là lần đầu tiên.

Giấc mơ quá chân thật, cảm giác cũng quá rõ ràng.

Thì ra… cảm giác đó thật sự rất tuyệt!

Lạc Tiểu Bạch cố gắng mở to mắt, cuối cùng cũng xuyên qua lớp sương mù mông lung, nhìn rõ khuôn mặt của người kia.

Là cô nàng DJ siêu ngầu đó?!

Nhưng mà tư thế… hình như có gì đó không đúng lắm…

Chưa kịp để Lạc Tiểu Bạch hiểu ra, cảnh trong mơ đã hoàn toàn tan biến.

Lạc Tiểu Bạch đột ngột mở mắt, thở hổn hển vài tiếng, đầu óc vẫn còn mơ màng. Cậu ngơ ngẩn nằm một lúc, mới dần dần thực sự tỉnh táo.

Đập vào mắt là một căn phòng xa lạ, cách bài trí cũng xa lạ. Lạc Tiểu Bạch chớp chớp mắt, vừa định ngồi dậy, bên cạnh bỗng có người trở mình, rồi một cánh tay vắt ngang qua, đặt lên eo cậu. Hơi thở ấm áp phả vào cổ cậu.

Da gà lập tức nổi hết cả lên. Lạc Tiểu Bạch cứng đờ, máy móc quay đầu, liền thấy bên cạnh mình, một gương mặt xa lạ đang yên giấc.

Người kia mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn, rõ ràng vẫn đang ngủ say.

Đó là một gương mặt rất điển trai, hoặc phải nói là xinh đẹp của một người đàn ông.

Trông còn có chút quen mắt.

Lạc Tiểu Bạch nhìn chằm chằm hồi lâu, mới muộn màng nhận ra cả người mình không được thoải mái cho lắm, đặc biệt là phần eo và phía dưới.

Lạc Tiểu Bạch là một cây bút mạng chuyên viết cả ngôn tình lẫn đam mỹ.

Tình huống này… Hôm qua, cậu bị "làm" rồi?

Đưa ra kết luận, đầu óc Lạc Tiểu Bạch treo cứng một giây. Chờ khi nó hoạt động trở lại, mặt cậu hết trắng lại đỏ bừng, vội vàng xoay người ngồi dậy. Một cơn đau nhói từ đâu đó truyền đến khiến cậu suýt nữa hét lên.

Động tĩnh của Lạc Tiểu Bạch làm Cố Thích giật mình. Anh khẽ động, trở mình, phát ra tiếng sột soạt.

Khi Cố Thích cử động, Lạc Tiểu Bạch trợn tròn mắt, cả người cứng đờ, nín thở, như một con thú nhỏ nhìn chằm chằm vào người đàn ông, sợ anh đột nhiên tỉnh lại.

Cậu vẫn chưa chuẩn bị xong để đối mặt với anh ta!

May mà Cố Thích chỉ "ừm" một tiếng, đổi tư thế rồi ngủ tiếp, chứ không hề tỉnh dậy.

Lạc Tiểu Bạch khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cậu ngồi ngẩn người trên giường, ký ức đêm qua từ từ ùa về.

Sau đó cậu phát hiện, hình như… là cậu chủ động cởi sạch đồ rồi chạy vào bồn tắm.

Mặc dù những chuyện cụ thể hơn sau đó cậu không nhớ rõ, nhưng như vậy thì cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho đối phương được…

Lo lắng đánh thức đối phương rồi phải đối mặt với tình huống xấu hổ, Lạc Tiểu Bạch nhẹ nhàng vịn eo, khom người bò xuống giường, tìm kính đeo lên. Ánh mắt lướt qua chiếc giường còn lại bừa bộn và quần áo vứt lung tung trên sàn, mặt cậu càng đỏ hơn.

Đột nhiên, bước chân cậu dừng lại.

Áo da, váy ngắn, giày cao gót, bộ tóc giả xoăn lọn to… Đây chẳng phải là đồ của cô nàng DJ siêu ngầu kia sao?!

Sờ sờ mông, cảm giác nhức mỏi và đau đớn không hề giả dối. Vậy thì… Lạc Tiểu Bạch đột ngột xoay người, chạy về mép giường, nhẹ nhàng vén chăn lên, nhìn thấy lồng ngực trần trụi của người đang ngủ trên giường.

Bằng phẳng, không nghi ngờ gì nữa, là đàn ông.

Đừng nói Lạc Tiểu Bạch là một cây bút với trí tưởng tượng phong phú, cho dù là người bình thường cũng có thể hiểu ra mọi chuyện ngay lập tức.

Cô DJ ngầu lòi = người đàn ông trên giường = một đại lão giả gái.

“…”

Lạc Tiểu Bạch day day thái dương, ký ức ở quán bar đêm qua cũng đã quay lại. Chính cậu là người đã loạng choạng chạy đến trước mặt đối phương.

Cho nên, cậu thực sự là tự mình lao vào lòng người ta sao?

Say rượu vào cậu sẽ thành ra như vậy ư?!

Lần đầu tiên Lạc Tiểu Bạch biết sau khi say rượu mình sẽ tùy tiện tìm người tình một đêm. Cú sốc này quá lớn, khiến đầu óc cậu lại một lần nữa đơ ra.

Một lúc lâu sau, Lạc Tiểu Bạch bị lạnh làm cho hoàn hồn. Cậu cúi đầu nhìn mình, phát hiện vẫn đang ở trần, mặt lại đỏ bừng. Cậu vội vàng tìm quần áo của mình mặc chỉnh tề, rồi cầm đồ đạc, rón rén chuẩn bị rời đi.

Đi đến cửa, cậu lưỡng lự một chút, rồi lại quay người trở lại, lấy hết số tiền mặt còn sót lại trong ví ra, đặt lên tủ đầu giường.

Tiền phòng, vẫn là mỗi người một nửa thì tốt hơn.

Tuy nghĩ vậy, nhưng sau khi đặt tiền xuống, Lạc Tiểu Bạch vẫn không lập tức rời đi.

Cậu nhìn không chớp mắt vào đống tiền đó.

Mày nhíu lại, má phồng lên, ánh mắt lộ rõ vẻ không nỡ, tay cũng không nhịn được muốn vươn ra, lấy hết chúng nó về.

Không được, không thể lấy.

Chỉ, chỉ lấy một tờ về thôi được không?

Không được!

Trong đầu, thiên thần và ác quỷ đấu tranh kịch liệt. Cuối cùng, thiên thần chiến thắng ác quỷ – Lạc Tiểu Bạch nuốt nước bọt, tay trái đè tay phải, nhắm mắt xoay người.

Cậu dùng tốc độ nhanh nhất và bước chân nhẹ nhất, cấp tốc chuồn khỏi phòng.

Lạc Tiểu Bạch rời đi không bao lâu, Cố Thích liền tỉnh dậy. Anh vuốt tóc ngồi dậy, ký ức đêm qua dần dần hiện về. Nhớ lại những tiếng thở dốc, sự điên cuồng, những cú va chạm, những lần "giao lưu" sâu sắc, anh trầm mặc.

Anh vốn định xin lỗi Lạc Tiểu Bạch.

Là anh không chống cự nổi dược hiệu, không kiềm chế được dục vọng.

Thế nhưng căn phòng rất yên tĩnh, nửa chiếc giường còn lại đã mất đi hơi ấm, rõ ràng người đã đi từ lâu.

Nếu người đã đi rồi, thì thôi vậy.

Đối phương có lẽ chỉ coi đây là tình một đêm, không hề để trong lòng.

Cố Thích bước xuống giường, bờ vai rộng, hông hẹp, những đường cong cơ bắp trên người hiện rõ, mỗi một múi đều vừa phải, vóc dáng hoàn hảo lộ ra không sót chút nào.

Chẳng hề để ý mình không mặc quần áo, Cố Thích thản nhiên bước những sải chân dài. Đi ngang qua bộ đồ nữ vứt trên sàn, anh tỏ vẻ ghê tởm. Tùy tay vớ lấy chiếc áo choàng tắm khoác lên người, anh tìm điện thoại, vốn định gọi cho trợ lý, nhưng nhớ ra trợ lý lúc nào cũng có thể báo cáo tình hình cho anh trai, mà anh thì không muốn nghe ông anh lải nhải thuyết giáo, anh nhíu mày, lướt màn hình, đổi số gọi cho người khác.

Cố Thích vệ sinh cá nhân xong đi ra, chuông cửa cũng vừa lúc vang lên.

Mở cửa, Tần Dược với đôi mắt thâm quầng to đùng xách một cái túi đứng ngoài cửa.

"Đại thiếu gia, tôi là người đấy." Anh ta nhấn mạnh.

Bất cứ ai mất ngủ cả đêm, vừa chợp mắt đã bị những cuộc gọi dồn dập đánh thức, cũng sẽ chẳng có tâm trạng tốt đẹp gì.

"Tôi có nói cậu không phải người đâu." Cố Thích nghĩ đến ly rượu tối qua, vẫn còn bực, nhận lấy cái túi rồi lại nhìn Tần Dược, “Về hay vào đây?”

"Bên trong không có ai khác chứ?" Tần Dược hỏi.

Cố Thích lạnh lùng liếc anh ta một cái, định đóng cửa luôn.

"Đừng." Tần Dược lách người vào, vừa định nói chuyện, nhưng ánh mắt rơi xuống một trong hai chiếc giường, nhìn thấy những dấu vết hỗn độn trên đó, anh ta ngây người.

Từ từ đã.

Khoan đã!

Tần Dược nhìn chằm chằm chiếc giường đó, rồi lại nhìn sang chiếc giường còn lại, ánh mắt đảo qua đảo lại, vẻ kinh ngạc hiện rõ trên mặt.

Những dấu vết đó, kẻ ngốc cũng biết là gì.

Anh ta quay đầu nhìn về phía cậu bạn thân của mình: "Cậu… cậu… cậu…" Anh ta bị nước miếng của chính mình làm sặc, ho một lúc lâu mới nói tiếp: “Cậu mất trí rồi à? Tôi bảo cậu đưa cậu nhóc đó đến khách sạn, cậu lại làm chuyện đó với cậu ta?!”

Nói xong, anh ta lại cảm thấy không đúng lắm. Bạn thân mình rất kén chọn trong chuyện tình cảm, sẽ không dễ dàng có tình một đêm với ai. Vậy thì đây là…

Vẻ mặt anh ta trở nên nghiêm túc, nhìn thẳng vào Cố Thích: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Cố Thích không giấu giếm, ngắn gọn kể lại chuyện tối qua: “Cậu điều tra giúp tôi, ly rượu đó là ai mang đến.”

Lúc nói, vẻ mặt anh rất lạnh.

Tần Dược gật đầu: “Được.”

Cố Thích cầm quần áo đi thay. Thay xong đi ra, liền thấy cậu bạn đang đứng trước tủ đầu giường, tay cầm một xấp tiền, hai vai run run, lại đang cười.

Chỉnh lại cà vạt, anh hỏi: “Cậu đứng đó làm gì?”

Tần Dược quay lại, trên mặt là nụ cười hả hê, phe phẩy xấp tiền trong tay, trêu chọc nói: “Hình như cậu bị coi thành trai bao rồi.”

Cố Thích liếc qua đống tiền mặt, lập tức hiểu ra, sắc mặt thoắt cái tối sầm lại.

Lạc Tiểu Bạch rất thiếu tiền, nên là một kẻ keo kiệt điển hình, tiền tiêu đều phải đắn đo từng đồng. Vừa rồi một hơi rút ra một ngàn rưỡi tiền mặt, cậu xót hết cả ruột gan. Vốn định đi xe buýt, nhưng nghĩ đến cái mông và cái eo, cuối cùng đành cắn răng bắt một chiếc taxi.

Nhìn đồng hồ tính tiền nhảy số vùn vụt, gương mặt vốn đã tái nhợt của Lạc Tiểu Bạch càng thêm trắng bệch.

Nửa tiếng sau, taxi dừng trước một khu chung cư cũ. Lạc Tiểu Bạch dùng WeChat thanh toán tiền, lúc xuống xe lại thở dài.

Phải leo sáu tầng lầu.

Muốn chết mất!

Nhưng dù muốn chết cũng phải leo. Cậu phải về nhà, chuyển bản thiết lập nhân vật tối qua ghi trong điện thoại vào máy tính, sau đó còn phải gõ chữ nữa.

Viết tiểu thuyết là kế sinh nhai của cậu.

Vừa đi vừa nghỉ, Lạc Tiểu Bạch cuối cùng cũng leo được lên tầng sáu. Cậu ôm cái eo đau nhức, khuôn mặt trắng nõn nhăn lại, vẻ mặt cực kỳ khó chịu.

Tuy cậu là đàn ông, cũng là người trưởng thành, không cẩn thận cùng người khác xảy ra chuyện gì đó, cũng không phải là chuyện gì to tát.

Nhưng mà, về mặt tâm lý vẫn chưa thể chấp nhận nhanh như vậy được!

Về đến nhà, Lạc Tiểu Bạch kiệt sức nằm vật ra giường, mệt đến nỗi mí mắt cứ díu lại.

Nhưng nghĩ đến số tiền mình đã tiêu tối qua và hôm nay, cậu gắng gượng lắc đầu, xua đi cơn buồn ngủ, lấy laptop ra, nằm sấp bắt đầu gõ chữ.

Mười phút sau, Lạc Tiểu Bạch hoàn toàn tỉnh táo.

Gõ chữ giúp người ta tỉnh táo.

Bởi vì có tiền.

Do tư thế, cộng thêm việc không được thoải mái, tốc độ gõ chữ hôm nay của Lạc Tiểu Bạch hơi chậm, hai tiếng mới viết đủ 3000 chữ. Lưu vào thư mục bản thảo, hẹn giờ đăng xong, cậu định nghỉ ngơi một chút.

Lúc này, điện thoại cậu reo.

Lạc Tiểu Bạch bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói đầy sức sống: “Tiểu Bạch, cậu tỉnh chưa? Chuyến đi bar tối qua thế nào, có tìm được cảm hứng, thu thập được tư liệu gì không?”

Đầu dây bên kia là Khương Thần, bạn thân nhất của Lạc Tiểu Bạch. Hai người quen nhau từ hồi lớp năm tiểu học đến giờ, tình bạn đã hơn mười năm. Chuyến đi bar trải nghiệm lần này của Lạc Tiểu Bạch chính là do Khương Thần gợi ý.

Bởi vì Lạc Tiểu Bạch đã bí ý tưởng cho thiết lập nhân vật truyện mới suốt nửa tháng nay, nhìn rõ là ngày càng cáu kỉnh.

Nhắc đến quán bar, Lạc Tiểu Bạch lại nghĩ đến cô DJ "nữ" ngầu lòi mà cậu tưởng, cùng với cuộc giao hoan do men rượu xui khiến đêm qua.

Cậu trả lời có chút uể oải.

“Thiết lập nhân vật có cảm hứng rồi, sắp xong rồi, cũng thu thập được tư liệu…”

Khương Thần là người tinh ý, nghe giọng Lạc Tiểu Bạch liền nhận ra có gì đó không ổn: “Cậu sao vậy? Tối qua xảy ra chuyện gì à?”

Lạc Tiểu Bạch hơi ngượng ngùng khi nói mình đã qua đêm với một người đàn ông xa lạ, chỉ nói là mình say rượu, giờ đau đầu.

"Vậy à, không có gì là tốt rồi." Khương Thần lại nói: “Tớ quên nhắc cậu, đừng có tùy tiện gọi cocktail lung tung, rất nhiều loại cocktail có nồng độ cồn rất cao đấy.”

Cậu ta nghĩ một lúc rồi nói: “Ví dụ như ly Long Island Iced Tea đó, chính là rượu mạnh pha chế, từ hình thức đến mùi vị đều rất dễ đánh lừa người ta.”

Lạc Tiểu Bạch: “…”

Lạc Tiểu Bạch cắn môi, nhớ lại ly đồ uống xinh đẹp đầu sỏ gây tội kia: “Cậu nên nhắc tớ sớm hơn.”

"Không phải chứ, cậu gọi nó à? Xin lỗi xin lỗi." Giọng nói áy náy của Khương Thần truyền qua điện thoại: “Trưa nay tớ mời cậu ăn cơm, coi như xin lỗi nhé.”

Cậu ta nói gì đó với người bên cạnh, rồi tiếp tục: “Tớ tan học rồi, cậu qua đây hay để tớ qua chỗ cậu?”

Lạc Tiểu Bạch vừa định nói, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa "rầm rầm rầm". Cậu nhíu mày: “Có người phiền phức đến, lát nữa nói sau.”

Khó khăn lết mình xuống giường, lại vịn eo, Lạc Tiểu Bạch nghe tiếng đập cửa dồn dập từng hồi, vẻ mặt lộ rõ sự chán ghét.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play