Ánh đèn bảy màu.
Âm nhạc rung chuyển và không khí sôi sục.
Giữa sàn nhảy, đủ loại gương mặt đang bản năng lắc lư theo điệu nhạc điên cuồng, đinh tai nhức óc, say sưa và chìm đắm trong thế giới riêng.
Nhìn lướt qua, thực sự có cảm giác như một vũ hội của yêu ma.
Lạc Tiểu Bạch mặc một chiếc áo hoodie trắng có mũ liền, phối cùng quần jean, ống quần xắn nhẹ, chân đi một đôi giày vải trắng. Thêm vào đó là khuôn mặt búng ra sữa trẻ hơn tuổi thật, mái tóc xoăn nhẹ buông xõa và cặp kính gọng tròn, trông cậu hệt như một học sinh ngoan vô tình đi lạc, hoàn toàn không ăn nhập với khung cảnh.
Nhân viên phục vụ đi ngang qua cũng không nhịn được liếc nhìn cậu, nghi ngờ không biết cậu đã đủ 18 tuổi hay chưa.
Nhưng bản thân cậu thì chẳng hề có chút tự giác nào, đôi mắt sau cặp kính lại long lanh sáng rỡ, ngó đông ngó tây, vẻ mặt đầy tò mò.
Xuyên qua sàn nhảy ồn ào, Lạc Tiểu Bạch tìm một chỗ ngồi xuống trước quầy bar.
Vị trí ở quầy bar có tầm nhìn rất tốt, gần như có thể bao quát toàn bộ khung cảnh. Phía trước sàn nhảy là một sân khấu lớn, lúc này không một bóng người, ban nhạc thường trực vẫn đang chuẩn bị.
Trên bục DJ bên cạnh, một cô gái chân dài, eo thon, mặc váy da ngắn, mái tóc uốn lọn to đang đứng đó. Cô đeo kính râm, cặp kính bản rộng che gần nửa khuôn mặt, tư thế chỉnh nhạc ngầu đến không có đối thủ.
Lạc Tiểu Bạch có chút ngẩn người.
Lạc Tiểu Bạch mừng rỡ ra mặt, cứ nhìn chằm chằm cô gái DJ không rời mắt. Hình tượng nhân vật chính vốn mơ hồ, mông lung như phủ một lớp sương sau nửa tháng trời vắt óc suy nghĩ, giờ đây bỗng trở nên rõ nét trong đầu cậu.
Chính là cảm giác này, nữ chính của cậu đây rồi!
Lạc Tiểu Bạch phấn khích tột độ, móc điện thoại ra lách tách gõ chữ lia lịa. Ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt lên, cậu dùng tốc độ cực nhanh ghi lại hàng loạt ý tưởng vừa lóe lên.
Tính cách, ngoại hình, phong cách ăn mặc… Thiết lập nhân vật càng lúc càng tròn trịa.
Càng viết, Lạc Tiểu Bạch càng thấy trôi chảy, hoàn toàn quên mất mình đang ở đâu – cậu thậm chí quên bẵng mình đang ở trong quán bar.
Mãi cho đến khi người pha chế dùng ngón tay gõ gõ lên quầy bar, gọi cậu hai tiếng, cậu mới ngơ ngác ngẩng đầu lên khỏi màn hình điện thoại, đôi mắt to sau cặp kính chớp chớp.
Vài giây sau, cậu mới hoàn hồn, nhìn người pha chế: “Xin lỗi, anh vừa nói gì vậy?”
Người pha chế lặp lại: “Anh muốn uống gì ạ?”
Đầu óc Lạc Tiểu Bạch quay một vòng, không thấy có menu hay gì cả, vậy thì uống gì bây giờ?
Lạc Tiểu Bạch chìm vào suy tư.
Đây là lần đầu tiên cậu đến quán bar. Về rượu, cậu chỉ biết bia, vang đỏ, rượu trắng và sâm panh.
Nhưng nếu uống những thứ đó thì chuyến đi bar trải nghiệm này coi như uổng phí. Mục đích chính cậu đến đây là để tìm cảm hứng sáng tác, thu thập tư liệu thực tế.
Với ý nghĩ quyết không thể lãng phí trải nghiệm này, Lạc Tiểu Bạch nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiên ánh mắt cậu liếc thấy trên bàn của người phụ nữ ngồi cạnh có một ly đồ uống rất đẹp mắt.
Thế là cậu nói: “Cho tôi một ly giống cô này.”
Người pha chế nghe vậy, không khỏi liếc nhìn Lạc Tiểu Bạch thêm vài lần: “Anh chắc chắn muốn Long Island Iced Tea chứ?”
Lạc Tiểu Bạch đang vội vàng ghi lại ý tưởng, lại cúi đầu lách tách gõ chữ, gật đầu bừa: “Ừm.”
Người pha chế thu hồi tầm mắt, khẽ lẩm bẩm "Trẻ con mà uống được loại rượu mạnh thế này sao?", rồi vẫn tận tụy bắt đầu pha chế, chỉ mong tửu lượng của cậu nhóc này không quá tệ.
Bằng không mà bị "hốt xác" thì…
Lạc Tiểu Bạch một lòng một dạ tập trung vào việc xây dựng hình tượng nhân vật, hoàn toàn không hiểu nỗi lo của người pha chế.
Người pha chế rất nhanh đã mang ly Long Island Iced Tea đến trước mặt Lạc Tiểu Bạch. Cậu tranh thủ ngẩng đầu nói một tiếng "Cảm ơn", rồi lại cúi đầu tiếp tục gõ chữ.
Vẻ mặt chăm chú cắm cúi vào điện thoại của cậu đến nỗi người phụ nữ ngồi cạnh cũng phải liếc nhìn vài lần.
Lạc Tiểu Bạch đắm chìm trong việc gõ chữ, đến cả tiếng nhạc bên tai từ nhạc điện tử cực mạnh chuyển sang dân ca nhẹ nhàng cũng không hề hay biết. Ban nhạc trên sân khấu cuối cùng cũng đã lên, âm nhạc dịu xuống, cảnh tượng hỗn loạn ban nãy trên sàn nhảy cũng biến thành những điệu nhảy nhẹ nhàng.
Mải mê viết một lúc, Lạc Tiểu Bạch lại hơi bí ý tưởng. Cậu ngẩng đầu, định nhìn lại cô nàng DJ siêu ngầu kia một cái, nhưng trên bục DJ đã không còn ai, cô ấy không biết đã đi đâu mất.
“…”
Lạc Tiểu Bạch ôm điện thoại thở dài.
Cậu còn muốn hỏi cô gái ấy xem cảm giác đứng trên bục DJ chỉnh nhạc là như thế nào.
Cầm ly đồ uống đẹp mắt trước mặt lên uống một ngụm, Lạc Tiểu Bạch khẽ nhấp môi, như vừa nếm được món gì ngon lắm, đôi mắt bất giác cong lên.
Ngon thật đấy.
Cậu uống một hơi cạn sạch ly Long Island Iced Tea.
Men rượu đã bắt đầu ngấm, Lạc Tiểu Bạch choáng váng gục xuống quầy bar, gương mặt ửng hồng, đôi mắt sau cặp kính cũng phủ một lớp hơi nước, ánh lên vẻ mơ màng, hệt như một con thú nhỏ lạc đường.
Cậu định gọi điện thoại cho bạn thân, thì bất chợt, một giọng nói cố ý đè thấp, pha chút phóng đãng, thì thầm bên tai cậu.
“Em trai, có muốn anh đưa về không?”
Gã đàn ông vừa nói, tay đã chạm vào lưng Lạc Tiểu Bạch.
Người pha chế nhìn thấy cảnh này, tiếng thở dài càng nặng nề. Tuy thấy nhiều nên không lạ, nhưng anh vẫn định ngăn cản, có điều Lạc Tiểu Bạch đã nhanh hơn một bước, ngồi thẳng dậy.
Lạc Tiểu Bạch vẫn chưa say đến hồ đồ, thừa biết gã đàn ông đang sàm sỡ mình. Cậu tóm lấy tay gã. Gã vừa nở một nụ cười, giây sau, nụ cười của gã liền méo xệch – Lạc Tiểu Bạch dùng sức bẻ ngược tay gã, kèm theo một tiếng "rắc" giòn tan – ngón tay gã đã gãy.
Người pha chế: “…”
Gã đàn ông: “Á á á á á á —”
Lạc Tiểu Bạch vịn quầy bar đứng dậy, đầu óc càng thêm quay cuồng. Cậu cảm thấy trời đất chao đảo, mọi thứ trước mắt đều lắc lư.
Cậu lắc lắc đầu, ánh mắt bỗng dừng lại ở một hướng.
Là cô DJ siêu ngầu đó.
Lạc Tiểu Bạch dù say vẫn không quên thiết lập nhân vật cho truyện mới của mình, loạng choạng bước về phía cô gái DJ ngầu lòi đó.
—
Tâm trạng Cố Thích cực kỳ tệ.
Toàn thân tỏa ra khí lạnh, mặt mày cũng cau có đáng sợ. Anh vốn đã đẹp trai, giờ lại giả gái, trang điểm lên càng thêm kinh diễm. Vắt chéo chân, cặp chân dài miên man đủ để ngắm cả năm.
Mặc dù toàn thân đều tỏa ra khí chất "ông đây đang bực, đừng có làm phiền", vẫn có kẻ không biết điều mò đến bắt chuyện.
Tần Dược ngồi bên cạnh bạn thân, cúi đầu, bờ vai khẽ run run – anh ta cố nhịn cười đến khổ sở.
Cố Thích khoanh tay, một ánh mắt sắc như dao liếc qua: “Đừng cười, còn cười nữa tôi nhất định sẽ đập cậu.”
"Phụt… Xin lỗi…" Tần Dược ngẩng đầu, gương mặt có nhan sắc không hề thua kém Cố Thích tràn đầy ý cười. Anh ta nắm tay đặt bên miệng, giả vờ ho hai tiếng, rồi lại bồi thêm một nhát: “Ai bảo cậu cá cược thua tôi. Nhưng mà công nhận là đẹp thật, hợp với cậu lắm.”
“Hừ.”
Các khớp ngón tay Cố Thích kêu răng rắc, lạnh lùng nhìn Tần Dược.
Tần Dược thấy bạn thân thật sự nổi giận, một tay làm động tác kéo khóa miệng: “Rồi rồi, tôi im.”
Lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng hét thảm. Với tư cách là chủ quán bar, Tần Dược đột nhiên đứng dậy, vừa lúc nhìn thấy Lạc Tiểu Bạch vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ mà hất tay gã đàn ông kia ra, sau đó loạng choạng bước đi.
"Chuyện gì vậy?" Cố Thích cũng đứng lên.
"Không có gì, hình như có vị khách nào đó say rồi." Tần Dược nhún vai, vừa định ngồi xuống, khóe mắt liếc thấy cậu nhóc ban nãy đang nhìn về phía này, cứ nhìn chằm chằm vào người bên cạnh mình.
Hử?
Nhướng mày, anh ta quay đầu: “Cái đuôi của cậu lại tới rồi kìa.”
Sắc mặt Cố Thích càng lúc càng sa sầm thấy rõ.
Anh đương nhiên cũng thấy cậu thiếu niên đang nhìn chằm chằm mình, loạng choạng bước về phía mình.
Muốn lập tức lột phăng bộ đồ nữ này ra, nhưng nghĩ đến vụ cá cược, mà anh lại thua, nên đành nhịn xuống. Cố Thích tức đến đau đầu, bèn cầm ly rượu trước mặt lên uống một ngụm.
Rượu vừa vào miệng, anh phát hiện vị có gì đó không đúng.
Đây không phải rượu anh gọi. Anh uống nhầm rượu của ai đưa cho mình rồi?
Chưa kịp để Cố Thích nghĩ ra là ai đã đưa ly rượu đó, Lạc Tiểu Bạch đã chạy tới trước mặt anh. Tâm trạng Cố Thích càng tệ hơn, đối mặt với Lạc Tiểu Bạch càng chẳng có sắc mặt tốt đẹp gì.
Anh trừng mắt nhìn Lạc Tiểu Bạch.
Lạc Tiểu Bạch đứng thẳng tắp, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống, gương mặt cậu phơn phớt hồng, làn da đẹp không chê vào đâu được, như cục bột nếp trắng nõn.
Cậu đã say, không nhận ra vẻ mặt đen như nhọ nồi của Cố Thích, nghiêng đầu, ngọt ngào cất tiếng gọi: “Chị ơi.”
Một lát sau, cậu lại nói: “Chị siêu ngầu luôn.”
Tần Dược: “… Phụt.”
Ánh mắt cảnh cáo của Cố Thích quét về phía Tần Dược.
Lạc Tiểu Bạch tiếp tục nói, đầu cậu hơi choáng, tay đưa lên day day thái dương, nói không quá rõ chữ: “Chị ơi, em muốn hỏi chị một câu.”
Cố Thích lạnh lùng ngắt lời cậu: “Không hẹn, không rảnh, không hứng thú.”
Lạc Tiểu Bạch ngẩn ra, một lúc sau mếu máo, thất vọng "À" một tiếng.
Cậu xoay người định đi, nhưng lúc này men say đã hoàn toàn ngấm. Lạc Tiểu Bạch nhắm mắt ngã thẳng về phía sau, vừa vặn rơi vào lòng Cố Thích.
Cố Thích: “…”
Tưởng Lạc Tiểu Bạch giở trò gì, Cố Thích trực tiếp đẩy phắt cậu ra. Nhưng Lạc Tiểu Bạch không hề có chút phản ứng nào, bị đẩy ngã xuống đất vẫn cứ nằm im bất động.
Tần Dược đi tới, ngồi xổm xuống chọc chọc vào má Lạc Tiểu Bạch, sau đó nói: “… Ngủ rồi.”
Cố Thích khoanh tay, cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc váy ngắn của mình, mày cau lại.
Nhanh chóng đứng dậy, Cố Thích nói: “Tôi về trước.”
Tần Dược đỡ Lạc Tiểu Bạch đang ngủ đứng lên: “Khoan đã, cậu tiện tay quẳng thằng nhóc này vào khách sạn gần đây đi. Cái bộ dạng này của cậu ta, lỡ bị 'hốt xác' thì toi đời, tôi không muốn lại bị cảnh sát gọi lên đồn hỏi chuyện đâu.”
Anh ta lại chọc chọc vào mặt Lạc Tiểu Bạch, cảm giác sờ thích thật đấy: “Cậu ta lớn lên khá xinh xắn, rất hợp gu một số người đấy.”
Cố Thích vừa định từ chối, Tần Dược lại nói: “Vụ cá cược của chúng ta là giả gái hai ngày, cậu giúp thì ngày mai coi như xong.”
Dù sao nếu ngày mai bắt Cố Thích tiếp tục giả gái, thể nào cậu ta cũng tức đến mức đập nát quán mình cho xem – Tần Dược thầm nghĩ.
Cố Thích lúc này mới miễn cưỡng đồng ý giúp.
Bên cạnh quán bar liền có khách sạn, Cố Thích chọn một khách sạn hạng sao, mang theo Lạc Tiểu Bạch đi vào.
Quẹt thẻ phòng mở cửa, Cố Thích quẳng Lạc Tiểu Bạch lên giường.
Nhưng trạng thái của chính Cố Thích cũng không được ổn lắm.
Mặt Cố Thích đỏ bừng, da dẻ lộ ra ngoài cũng ửng hồng, nóng không chịu nổi. Những phản ứng này làm anh thừa biết, ly rượu vừa uống nhầm kia đã bị người ta bỏ thuốc.
Cởi áo khoác, Cố Thích biết mình e là không trụ nổi đến lúc về nhà, đành phải đi vào phòng vệ sinh.
Bồn tắm xả đầy nước lạnh, anh ngâm mình trong đó, hy vọng dùng nước lạnh để làm dịu cơn khô nóng, giải bớt dược tính.
Nhưng mà thứ thuốc này không biết là loại gì, càng ngâm, đầu óc anh càng thêm mơ hồ.
"Cạch" một tiếng, là tiếng cửa phòng tắm bị mở ra.
Cố Thích gắng gượng ngẩng đầu, thấy cậu thiếu niên chân nọ đá chân kia, loạng choạng bước vào. Cặp kính không biết đã rơi đi đâu, để lộ hàng mi dài rậm và đôi mắt vô cùng xinh đẹp.
Cậu vừa lẩm bẩm "nóng quá", vừa loạng choạng bước về phía anh.
Mọi thứ trước mắt Cố Thích đã nhòe đi thành một mảng.
Bất chợt, tay anh bị nắm lấy.
Bàn tay kia lành lạnh, vô cùng dễ chịu.
Giây tiếp theo, anh cảm giác có người bước vào bồn tắm.
Anh nghiêng đầu nhìn Lạc Tiểu Bạch, Lạc Tiểu Bạch cũng nhìn anh, say khướt mà vẫn cười, đôi mắt to tròn sáng ngời ngập tràn vẻ trong veo và ngây thơ.
Ý thức Cố Thích hoàn toàn mơ hồ, chút lý trí cuối cùng bay biến, bản năng mách bảo anh giữ lấy gáy người trước mặt, môi áp xuống.