Sáng sớm, ánh bình minh còn chưa tỏ, sương trắng phủ mờ ngoài sân, Thẩm Lan ôm một bọc vải gói kỹ trâm vàng, trâm bạc cùng thư tín và bạc vụn, đích thân giao tận tay Trần Tùng Mặc.
“Làm phiền Trần đại ca rồi,” nàng khẽ khàng đưa thêm năm lượng bạc, thái độ vừa khách sáo vừa chân thành.
Trần Tùng Mặc vội cúi đầu, không dám nhìn nàng quá lâu, chỉ xua tay từ chối: “Cô nương đừng khách sáo quá lời.”
Những ngày gần đây, trong viện ngày nào cũng có nước mơ, chè đậu xanh phát đều. Giữa cái nắng oi ả của mùa hạ, được một chén ngọt mát nơi cổ họng, thật khiến người ta cảm kích không thôi.
“Hạ nhân chúng tôi đều cảm ơn cô nương, nào dám nhận thêm gì nữa.”
Người khác bận rộn, đa phần chỉ thưởng bạc, ít ai rảnh rỗi nghĩ đến vài nồi nước mát. Loại việc vụn vặt này, tám phần là do Thấm Phương đề xuất.
“Trần đại ca cũng đừng nói vậy.” Thẩm Lan cách y một trượng, nhẹ nhàng đáp lời, rồi không nhiều lời thêm, xoay người rời đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT