Tần Phong một tay kéo Chu Hạo ra phía sau, rồi tung quyền thẳng về phía Răng Nanh Anh.
Tốc độ của hắn chậm hơn con quái vật kia rất nhiều, thế nhưng như có sự trùng hợp kỳ lạ, đúng lúc hắn vung quyền, đầu con Răng Nanh Anh lại tự đưa tới.
“Phanh!”
Âm thanh như quả dưa hấu bị đập nát vang lên. Máu đỏ, óc trắng phun trào như một bức tranh kinh hoàng.
Tần Phong khẽ nhíu mày.
Không phải vì cảnh tượng này quá mức đẫm máu, mà là do vị trí đốt ngón tay của hắn rách toạc, da thịt rướm máu sau lần công kích mảnh liệt này.
“Quá yếu!” – Hắn thầm nghĩ. Thân thể yếu đuối này là chuyện từ thuở nào, bản thân hắn thậm chí không nhớ nổi.
Bất quá hai mắt Tần Phong nhắm lại, sâu bên trong con ngươi trở nên thâm trầm, đen nhánh tựa như bóng tối. Có một luồng năng lượng vô hình từ xác Răng Nanh Anh dần tiến nhập vào cơ thể hắn.
Vết thương trên tay nhanh chóng khép miệng, đóng vảy, rồi bong ra như chưa từng tồn tại.
Đây là thiên phú của Tần Phong: Thôn Phệ!
Khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ sửng sốt và phấn khích.
Trong trí nhớ kiếp trước, khi mới tỉnh thức dị năng, hắn từng ngây thơ nghĩ rằng mình là vô địch thiên hạ, bất khả chiến bại, hưng phấn công khai năng lực. Kết quả lại là bị kẻ khác cướp đoạt thiên phú, khiến nó bị phế đi.
Khi ấy, hắn chỉ còn sót lại một chút năng lực thôn phệ năng lượng khi quái vật chết đi để cường hóa bản thân. Chỉ với chút tàn dư đó mới giúp hắn miễn cưỡng sống sót tại thế giới này.
Nhưng là bây giờ, thiên phú của bản thân chưa bị phế, như vậy thực lực của hắn không phải trở nên càng mạnh hơn sao.
Tần Phong cảm giác được sau khi hắn hấp thu năng lượng bên trong thân thể của hài nhi răng nanh, cường độ nhục thân đã mạnh lên không ít. Đại khái nếu hắn tiếp tục thôn phệ chừng mười con như vậy... hắn có thể trực tiếp đột phá lên G2 đoạn.
Nếu vậy, còn chờ gì nữa?
Tần Phong cảm thấy bản thân đã thật lâu không có hưng phấn như vậy!
Xa xa, nhìn thấy đồng tộc của mình chết đi, toàn bộ Răng Nanh Anh phẫn nộ đồng loạt xông lên.
Hai con Răng Nanh Anh một trái một phải tạo thế vòng vây, định xé xác kẻ vừa giết bạn mình.
Tần Phong lùi một bước, tránh khỏi thế gọng kìm. Tay phải sờ bên hông, rút ra con dao găm nhỏ dài chỉ khoảng 10 cm – vũ khí phòng thân tạm bợ.
Theo một con Răng Nanh Anh lao đến, hắn vung tay, hàn quang lóe lên.
“Phốc!”
Trong nháy mắt, cổ con quái vật bị Tần Phòng cắt đứt, đầu nó gần như rơi rụng, chỉ còn một lớp da dính lại.
Máu tuôn ra như suối.
Tần Phong một chân dơ lên, lập tức tung cước đá văng con thứ hai, khiến nó loạng choạng lùi lại ba thước. Không bỏ lỡ thời cơ, hắn lao lên trong nháy mắt, dao găm hung hăng chém xuống.
Một kích chí mạng, xuyên thủng ngực nó. Tần Phong thậm chí cảm nhận rõ lưỡi dao chạm mặt đất cứng rắn.
“Ngang!”
Tựa hồ chú ý tới tình huống bên này, một tiếng kêu thê lương vang lên. Có điểm giống tiếng mèo kêu, lại có điểm như tiếng trẻ con khóc lóc.
Mấy con Răng Nanh Anh khác chạy như điên đến.
Tần Phong vẫn rất bình tĩnh. Trong đầu hắn nhanh chóng tính toán ra trình tự chiến đấu, từng cái đánh bại.
Kinh nghiệm chiến đấu của hắn vô cùng phong phú. Đối phó với đám quái vật nhỏ này, dư dả
Chỉ là, thân thể hắn hiện tại không theo kịp tiết tấu! Bốn phương tám hướng quái vật đồng loạt lao tới, hận không thể xé Tần Phong thành trăm mảnh.
“Rắc!”
Một con hung hăng hắn trúng chân Tần Phong. Hắn cảm nhận được cơn đau nhức sắc bén lan khắp người, chân đã bị cắn thủng.
Nhưng mà cái này còn chưa phải kinh khủng nhất, một con Răng Nanh Anh khác đã lao thẳng về phía cổ họng hắn.
Chỉ mành treo chuông!
Tần Phong rốt cục sắc mặt đại biến, vội vung tay, lấy cánh tay ngăn trở.
Răng nhọn nhất thời cắm phập vào cánh tay, thế nhưng ít nhất... cổ họng hắn vẫn còn nguyên!
“CHẾT ĐI!” – Tần Phong nổi giận gầm lên một tiếng. Hắn vung mạnh cánh tay, đập con quái vật đang treo trên đó xuống đất. Nó hét thảm một tiếng, sau đó tiếng răng rắc gãy xương vang lên. Con quái cơ hồ bị đập bẹp dí.
Nhưng đúng lúc này…
Một con khác bất ngờ nắm lấy cơ hội nhảy lên, vị trí nó công kích quá chuẩn xác, miệng rộng há to như muốn nuốt trọn đầu Tần Phong!
Con ngươi hắn mãnh liệt co rút lại!
Vừa lúc đó, một cây gậy bóng chày trắng muốt bay đến, thoáng cái đẩy lùi Răng Nanh Anh.
Thân ảnh Chu Hạo xuất hiện trước mặt Tần Phong.
Thân thể hắn run lên nhưng vẫn không dừng lại, ngược lại xoay người, dùng gậy bóng chày trong tay hung hăng giáng xuống quái vật bên chân Tần Phong không ngừng.
“Buông ra! Súc sinh! Quái vật, buông ra cho tao!”
Bất quá, lúc này hắn đã không còn mãnh liệt như trước, dù sao hắn sợ làm Tần Phong bị thương.
Cuối cùng, sau vài cú đập, đầu con Răng Nanh Anh cũng bị Chu Hạo đập vỡ. Tần Phong đá mạnh một cước, đem xác quái đạp bay ra ngoài.
Thương thế trên người hắn khôi phục nhanh chóng, bất quá nhìn từ ngoài vết thương vẫn trông rất nặng.
Chu Hạo cả người run rẩy, adrenalin tăng cao, mồ hôi nhễ nhại, mặt đỏ bừng, há miệng thở dốc từng ngụm, vẫn chưa hoàn hồn.
Quá kích thích!
Chỉ trong chớp mắt, hắn nhìn thương thế trên người Tần Phong, tràn đầy khiếp sợ.
“Tần Phong! Ngươi không sao chứ?”
“Không có việc gì!” – Tần Phong lắc đầu.
Mà lúc này, đội tuần tra cuối cùng cũng tới, giải tán đám đông, nắm giữ khu phố.
“Chúng ta còn đi tiếp không?" Đối mặt tình huống như vậy, Chu Hạo cũng bối rối không biết làm sao.
“Không cần.” – Tần Phong lắc đầu. “Chỉ có một vết nứt này, có đội tuần tra ở đây, không còn nguy hiểm nữa.”
Quả thật, nơi này chỉ có một vết nứt.
Nhưng kiếp trước nơi này, cũng không có Tần Phong xuất hiện. Này dẫn đến, đám Răng Nanh Anh tỏa ra khắp nơi, giết chết rất nhiều người, trong đó có cả Chu Hạo.
Cũng may bây giờ mọi chuyện đã khác!
Vừa lúc đó, ánh lửa trên trang bị ổn định không gian đã bị dập tắt. Sau đó bộc phát ra một luồng ánh sáng màu bạc, mà theo ánh sáng này hạ xuống, vết nứt trước mắt hai người dần thu nhỏ rồi biến mất.
Chu Hạo vẫn là lần đầu tiên chứng kiến tràng cảnh như vậy, trên mặt mang thần sắc kinh ngạc cùng tò mò.
Trên thực tế, chờ bọn họ sau khi thức tỉnh, những chuyện như thế này sẽ thành sự tình thường thấy.
“Đô đô, đường số 12 đã thanh lý xong, đang tiến hành thống kê!”
“Xác nhận 13 người tử vong. Người bị thương đang được thống kê!”
“Xác nhận khu vực đã an toàn!”
Đội tuần tra đi qua bên cạnh, đang xác nhận số lượng thương vong. Tần Phong lãnh đạm nghe, không có bất kỳ gì động tác gì.
Ngược lại, Chu Hạo từ trong hưng phấn phục hồi lại tinh thần. Khuôn mặt từ từ tái nhợt.
Cứ như vậy ngắn ngủi trong nháy mắt, 13 người đã chết. Nếu không có Tần Phong... có lẽ số người thiệt mạng sẽ còn nhiều hơn nữa.
Ngay lúc đó, một người mang huy chương tuần tra trước ngực bước tới trước mặt Tần Phong.
Đội tuần tra là đơn vị duy trì trật tự trong căn cứ. Bởi vì người người sở hữu sức phá hoại cường đại, một khi xảy ra tranh chấp, rất có thể tạo thành tình trạng tàn sát nghiêng về một bên.
Bởi thế, đội tuần tra tồn tại để giữ gìn trị an, thậm chí bảo hộ căn cứ được an toàn.
Có đôi khi, bên trong căn cứ không phải lúc nào cũng là an toàn tuyệt đối.
“Hai người các ngươi vừa diệt đám Răng Nanh Anh kia sao? Không tệ, không tệ! Anh hùng xuất thiếu niên nha!” – Người kia cười tươi híp mắt nói.
Ông ta dáng người không cao, chưa đến 1m7, lại hơi tròn trịa, bất quá Tần Phong cũng sẽ không xem thường đối phương.