Tống Hy Thất tỉnh dậy khi đồng hồ đã chỉ sang bảy giờ mười lăm phút. Trong một thoáng, cô nhìn trân trân lên trần nhà, hoàn toàn không có ý định bật dậy vội vàng như những học sinh sợ muộn giờ.

Mặt trời bên ngoài đã lên cao, ánh nắng rọi qua lớp rèm mỏng, rơi xuống gương mặt cô những vệt sáng loang lổ, vừa mềm mại vừa lười nhác như chính chủ nhân của căn phòng.

Cô từ từ rời khỏi giường, vươn vai một cái rồi đi vào nhà tắm. Nước lạnh tạt vào mặt khiến thần trí cô tỉnh táo hơn đôi chút.

Tống Hy Thất đứng trước gương, lấy khăn chậm rãi lau mặt, rồi bắt đầu quá trình trang điểm như một nghi thức quen thuộc mỗi sáng.

Làn da trắng trẻo được bao phủ bởi lớp nền dày cộp, hàng mi chuốt cong, đôi môi tô sắc đỏ rượu vang, cô gái trong gương dần hiện rõ vẻ quyến rũ bất cần đặc trưng.

Cô thay áo đồng phục của nhà trường rồi lại đứng trước gương ngắm mình một lúc. Nghĩ lại mấy quy tắc ở trường, cô bắt đầu cầm vạt áo sơ mi rồi cẩn thận sơ vin lại.

Nhìn lần nữa. Từ cổ trở xuống trông cũng giống học sinh ngoan phết đấy chứ. Nhưng... để thế này khó chịu quá, cô lại bỏ ra ngay.

Thấy có vẻ sắp hết tiết một, cô đeo tai nghe rồi rời khỏi căn hộ, không quên khoá cửa cẩn thận.

Con đường đến trường vẫn đông đúc như mọi ngày, người xe chen chúc, tiếng còi inh ỏi và những gương mặt bận rộn.

Nhưng Tống Hy Thất lại thong thả bước đi, hoàn toàn không có vẻ gì là đang đi học muộn. Trong tai cô là tiếng nhạc Jazz nhẹ nhàng, còn trong tay là chiếc điện thoại sáng màn hình với hàng loạt trang web tuyển dụng đang hiện ra.

Cô lướt từng dòng tin đăng:

“Nhân viên hành chính, giờ hành chính, yêu cầu kinh nghiệm.”

“Nhân viên bán hàng ca sáng, việc nhẹ lương cao.”

“Lễ tân khách sạn, làm ca đêm, ưu tiên ngoại hình...”

Tống Hy Thất khẽ nhếch môi. Những công việc có vẻ tươm tất thì toàn chiếm trọn thời gian ban ngày, mà thời gian này cô phải đến lớp.

Còn những việc vào buổi tối thì chẳng khác gì mạo hiểm thân thể. Cô đã từng thử làm ở một quán ăn nhỏ. Tưởng chỉ cần bưng bê vài đĩa cơm, lau vài cái bàn, nhưng hóa ra lại phải cười xã giao với khách, chịu đựng sự ve vãn của gã biến thái lần trước và cuối cùng là bị đuổi việc chỉ vì không chịu nhún nhường.

Lần đó khiến cô mất sạch cảm tình với mấy công việc lao động chân tay kiểu vậy. Mất sức, mất mặt, mà tiền thì chẳng bao nhiêu.

Cô thở dài, đá nhẹ một viên đá trên vỉa hè khiến nó lăn lóc vài vòng trước khi dừng lại cạnh gốc cây. Đôi giày thể thao nện lên mặt đường phát ra âm thanh đều đặn, như đang nhấn nhá từng bước trong nỗi lo lắng ngầm giấu.

Tống Hy Thất biết rõ, cô không thể cứ vay tiền Lục Triêu Diễn mãi được. Dù anh ta chưa từng từ chối mỗi khi cô mở miệng, dù ánh mắt anh luôn đầy vẻ bao dung và kiên nhẫn, nhưng cô không ngốc đến mức nghĩ rằng cuộc sống có thể trông chờ vào một người đàn ông mãi mãi.

Vả lại cô cũng nghi ngờ anh ta lắm.

Thôi tốt nhất cái gì mình tự làm tự ăn vẫn bền hơn.

“Phải nhanh chóng tìm được việc gì đó...”

Cô thì thầm với chính mình, giọng nói nhỏ đến mức gần như tan vào gió.

Phía xa, cổng trường đã hiện ra, chen giữa dòng xe tấp nập. Cô bước chậm lại, nhét điện thoại vào túi rồi chỉnh lại tóc. Một ngày mới lại bắt đầu, còn cô vẫn đang vật lộn để sống sót.

Tống Hy Thất nhìn cổng trường đã khóa, lười biếng thở dài một tiếng. Cô không ngạc nhiên, cũng không sốt ruột.

Quay đầu nhìn sang bức tường bên cạnh cổng, cô đo lường độ cao bằng mắt rồi khẽ nhếch môi, vẫn đủ để trèo qua. Mấy chuyện kiểu này, cô làm quen rồi.

Tay vịn vào bờ tường thô ráp, chân đạp lên mấy khe lõm sẵn, Tống Hy Thất bắt đầu trèo lên, động tác linh hoạt không chút do dự.

Trong đầu cô lại chợt nhớ đến cuộc trò chuyện trong nhóm lớp hôm trước có đứa than bị bắt trèo tường đi học muộn, cuối cùng bị hội học sinh phạt chạy quanh sân thể dục rồi còn phải lau dọn nhà vệ sinh. Nghĩ đến cảnh đó, cô nhíu mày:

“Thật phiền.”

Nhưng rồi lại tự trấn an bản thân mình:

“Giờ vẫn đang trong tiết học, đám hội học sinh cũng phải học, ai rảnh mà ra đây rình mình chứ.”

Vừa trèo được lên đến đỉnh tường, còn chưa kịp nhảy xuống bên kia, một giọng nói quen thuộc đã vang lên phía dưới:

“Bạn học Tống, cổng chính không đi sao lại trèo tường thế này?”

Cô giật mình cúi xuống nhìn. Quả nhiên là Lê Thời Nghiên, mái tóc gọn gàng, ánh mắt bình tĩnh như mọi khi, đứng thẳng dưới chân tường như thể đã chờ sẵn từ lâu.

Cậu nhìn cô, không giận, cũng chẳng mỉa mai, giọng nói thậm chí còn nhẹ nhàng.

Tống Hy Thất xị mặt, biết mình bị bắt quả tang thì chẳng thèm quanh co, đáp luôn:

“Đi học muộn.”

“Không sợ bị hội học sinh bắt à?”

Lê Thời Nghiên hỏi lại, mắt vẫn không rời cô.

Cô bật cười, tỏ vẻ không biết sợ là gì:

“Bắt tôi? Xem ai dám.”

Lê Thời Nghiên nghe vậy thì khẽ bật cười, không nói thêm một lời thừa. Cậu thản nhiên rút từ trong túi áo ra một quyển sổ nhỏ, lật nhanh vài trang rồi cúi đầu ghi gì đó.

“Tống Hy Thất. 11A7 phải không?”

“Ghi tên tôi đấy à?”

Cô nheo mắt, giọng pha chế giễu.

“Tôi ghi lại rồi. Sau tiết tự học đến văn phòng gặp thầy tổng phụ trách nhận lỗi và chịu phạt. Chịu phạt xong đến sân thể dục báo cáo rồi chạy bền quanh sân năm vòng để rèn luyện sức khỏe để ngày mai có sức đi học đúng giờ.”

Cậu ta nói một tràng không ngắt nghỉ khiến cô có chút ngỡ ngàng.

“Cậu lấy quyền gì mà ghi tên tôi? Ai cho cậu ra lệnh cho tôi chứ?”

Lê Thời Nghiên ngẩng đầu, ánh mắt chậm rãi chạm vào cô như thể rất bình tĩnh mà cũng rất rõ ràng.

“Tôi là Chủ tịch hội học sinh.”

Bốn chữ đơn giản, đủ để Tống Hy Thất á khẩu.

Đứng trên tường cao, cô trợn mắt nhìn xuống, gió thổi làm tóc cô khẽ bay, lòng thì muốn gào lên:

“Tại sao lại là cậu?”

“Tại sao không thể là tôi.”

Tống Hy Thất thấy tình hình không ổn liền nhanh chóng xoay người, định quay đầu nhảy xuống bên kia tường luôn cho tiện, trốn học một buổi cũng chẳng sao.

Nhưng chưa kịp hành động, giọng nói trầm tĩnh của Lê Thời Nghiên đã vang lên ngay sau lưng:

“Nếu trốn học, hình phạt sẽ nặng hơn. Tôi đã ghi lại cả rồi. Nếu giờ cậu trốn thì mai đến chịu phạt. Mai không đến thì để ngày kia. Dẫu sao cậu cũng không bỏ học giữa chừng được, Tống Tiểu Điềm à.”

Nghe thấy cậu gọi cái tên này, cô bắt đầu lo lắng. Cậu ta quá hiểu mình rồi, không thể thoát được nữa.

Bàn chân cô lập tức khựng lại giữa không trung. Mắt cô khẽ giật, quay đầu trừng cậu một cái rồi miễn cưỡng nhảy xuống bên phía trong trường, rơi bịch một cái xuống đất.

Cô phủi bụi trên váy, bước lại gần, tay chống hông:

“Cậu đừng hù tôi. Không có chứng cứ còn lâu tôi mới tin. Chẳng lẽ bây giờ cậu chạy ra đường bảo mình là Chủ tịch nước người ta cũng phải tin à?”

Lê Thời Nghiên không đáp, chỉ lặng lẽ rút trong túi áo ra một chiếc thẻ học sinh màu lam đậm, giơ ra trước mặt cô. Trên đó, rõ ràng từng dòng chữ:

“Quốc tế Thượng Nguyên. Học sinh. Lê Thời Nghiên. Chức vụ: Chủ tịch hội học sinh.”

Tống Hy Thất đứng sững tại chỗ như thể bị sét đánh. Mắt mở to nhìn chằm chằm tấm thẻ, không nói được câu nào. Cô thầm hét trong lòng:

“Cái gì chứ? Là cậu ta thật sao?! Mình đen đủi đến thế là cùng!”

Cô lại ngước lên nhìn cậu chằm chằm.

“Đồ giả.”

“Chúng ta có thể đến văn phòng xác nhận xem có phải đồ giả không? Bạn học Tống có thể đi cùng tôi chứ?”

Một lúc sau, cô nuốt nước bọt, lặng lẽ nghĩ cách cứu vãn tình hình. Bỗng nhiên, ánh mắt cô chớp lên tia sáng như vừa nghĩ ra một ý tưởng hay ho.

Cô xoay người, quay mặt lại đối diện với cậu, hai mắt sáng long lanh như thể phủ một lớp sương trong trẻo. Môi khẽ cong lên một nụ cười nhẹ, giọng nói mềm như bông:

“Bạn học Lê, chúng ta là người quen, hơn nữa đây cũng là lần đầu, coi như chiếu cố bỏ qua cho tôi được không?”

Lê Thời Nghiên nhìn cô, ánh mắt như đang cố kìm nén điều gì đó, rồi khẽ bật cười thành tiếng.

"Người quen?" Cậu nhướn mày.

“Chẳng phải lần trước còn nói không quen tôi sao?”

Tống Hy Thất nghẹn lời, như bị bóp chặt cổ họng, không phát ra nổi âm thanh. Cô biết mình lỡ miệng, mặt cũng dần đỏ lên, ánh mắt nhìn đông nhìn tây tìm lối thoát.

Nhưng Lê Thời Nghiên đã không cho cô cơ hội. Cậu chậm rãi tiến lại gần một bước, khiến khoảng cách giữa hai người ngày càng rút ngắn.

Tống Hy Thất hoảng hốt, chân không tự chủ được mà lùi về sau, cho đến khi lưng cô đụng vào bức tường gạch sau lưng.

Không còn đường lùi nữa, cô chỉ còn biết ngẩng đầu, ánh mắt long lanh vô tội nhìn cậu như chú mèo nhỏ bị dồn vào góc.

Lê Thời Nghiên nhìn gương mặt trắng trẻo của cô, ánh mắt dừng lại trên đôi mắt ngập nước của cô một giây lâu hơn thường lệ. Cậu chậm rãi nói, giọng như đang cân nhắc:

“Thực sự là... lần đầu tiên?”

Tống Hy Thất nghe xong thì lập tức chột dạ, lảng tránh ánh mắt cậu. Cô mím môi không đáp, trái tim trong lồng ngực lại đập mạnh một nhịp.

Tống Hy Thất bị cậu dồn đến chân tường, lời nói vừa rồi lại bị phản đòn, giờ chỉ biết đứng đó á khẩu, ánh mắt trốn tránh. Lê Thời Nghiên thấy cô câm nín thì khẽ nghiêng đầu, nhướng mày hỏi:

“Muốn tôi tha cho cậu sao?”

Tống Hy Thất lập tức gật đầu lia lịa, nhanh như gà mổ thóc. Thấy có cơ hội, cô liền bày ra vẻ mặt đáng thương, bắt đầu kể lể đủ thứ:

“Tôi thật sự sức khỏe không tốt, thể chất yếu lắm, nếu bắt lao động công ích hay chạy bộ, e rằng chưa kịp làm đã ngất xỉu giữa sân mất thôi...”

Giọng cô mềm như kẹo, ánh mắt long lanh như sắp khóc. Nhưng Lê Thời Nghiên chỉ cười khẩy, giọng mang theo chút giễu cợt:

“Cậu mà yếu á? Vật ngã cả gã đàn ông to béo lần trước mà còn nói sức khỏe yếu đuối sao?”

Tống Hy Thất lập tức dính chiêu đóng băng, toàn thân cứng đờ. Chết rồi, quên mất chuyện ở quán ăn lần trước cậu cũng có mặt.

Cô lắp bắp, không nói được câu nào, vẻ mặt vô cùng xấu hổ. Lê Thời Nghiên nhìn dáng vẻ đó của cô, khẽ nhếch môi cười, lại hỏi lần nữa:

“Thật sự muốn tôi tha cho cậu?”

Tống Hy Thất không dám gật đầu lần nữa, chỉ khẽ cụp mắt, ánh nhìn ngập ngừng mà đáng thương vô đối. Lê Thời Nghiên đưa tay, nhẹ gõ lên trán cô một cái, giọng nói như ra phán quyết:

“Được. Mời tôi ăn một bữa đi.”

Tống Hy Thất cắn răng, vẻ mặt như thể đang bị cướp trắng trợn. Nhưng vì tự biết không còn đường lui, cô vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười méo xệch:

“Được thôi... nhưng chọn chỗ nào rẻ rẻ một tí, tôi... hết tiền rồi.”

Lê Thời Nghiên giả vờ suy tư, rồi nói: “Xem xét thái độ.”

“Lê đại nhân quả là người tốt.”

Cô tươi cười nhìn cậu.

“Mau về lớp đi.”

Nói xong cậu quay lưng bỏ đi trước, để lại Tống Hy Thất đứng yên tại chỗ, mặt nhăn như muốn khóc.

Đợi bóng cậu đi xa, cô liền dậm chân, nghiến răng nghiến lợi mắng thầm:

“Đồ tham quan! Cậy chức cậy quyền bắt nạt dân thường! Đúng là đồ mặt người dạ thú!”

Lê Thời Nghiên bỗng dừng bước, quay đầu lại, ánh mắt thản nhiên hỏi:

“Cậu đang chửi rủa tôi đúng không?”

Tống Hy Thất giật mình như bị bắt gian tại trận, nhưng phản ứng cực nhanh, lập tức đổi sắc mặt, tươi cười như hoa:

“Không dám! Làm sao tôi dám chứ! Chủ tịch hội học sinh đại nhân đại nghĩa mà!”

Nói xong liền quay người chạy một mạch về lớp như chạy trốn. Lê Thời Nghiên đứng đó nhìn theo bóng dáng cô, khẽ cong môi, cười nhẹ.

_______________________________

Tống Tiểu Điềm: Anh dám bắt em đi cọ rửa nhà vệ sinh sao?

Lê Thời Nghiên: Luật là luật không có ngoại lệ.

Tống Tiểu Điềm: Thật sự đấy?

Lê Thời Nghiên: Sót vợ. Không dám.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play