Trên diễn đàn nội bộ của trường Quốc tế Thượng Nguyên, bài đăng đầu tiên trong năm học mới vừa được đăng chưa đầy một tiếng đã vượt qua ba trăm lượt bình luận.

Học sinh mới lớp 11A7 là tiểu thư nhà họ Tống???

Tin đồn lan nhanh như lửa gặp gió. Người ta rỉ tai nhau rằng cô gái đó chính là Tống tiểu thư, con gái duy nhất của Tống gia, một tập đoàn vừa phá sản không lâu. Vợ chồng Tống gia gặp tai nạn xe trong chuyến đi công tác cuối cùng, ra đi đột ngột, để lại duy nhất một cô con gái ở tuổi mười sáu.

Từ biệt thự sang trọng chuyển đến căn hộ thuê rẻ tiền, từ siêu xe đưa đón mỗi ngày đến xe buýt chen chúc giờ cao điểm, Tống tiểu thư giờ đây không còn là cành vàng lá ngọc mà người ta từng ngưỡng mộ.

Nghe nói vì hoàn cảnh đặc biệt và nhờ vào mối quan hệ riêng mà cô mới được "miễn cưỡng" nhận vào học tại Thượng Nguyên, ngôi trường nổi tiếng dành cho con nhà danh giá.

Dưới bài đăng là đủ loại bình luận:

“Không ngờ lại là cô ta… nghe nói cha mẹ vừa mất vì tai nạn giao thông, công ty phá sản, bán sạch nhà cửa xe cộ. Từ thiên kim Tống gia giờ thành học sinh nghèo vượt khó, phải nhờ quan hệ mới chen chân vào đây được.”

“Lúc trước mình từng thấy chị ấy trong một buổi dạ tiệc, đẹp thật sự. Nhưng giờ thì…”

“Đẹp cũng chẳng ăn được. Trường này đâu phải chỗ phát từ thiện.”

“Lầu trên đáo để quá, gương mặt này hái ra tiền được đấy.”

“Ha Ha... đợi Tống đại tiểu thư xây dựng lại sự nghiệp Tống gia bằng khuôn mặt này đi.”

“Mong chờ... Mong chờ...”

Học sinh lớp 11A7 sáng nay vừa học bài mới vừa lén lút cập nhật tin tức trên diễn đàn trường. Tống tiểu thư này liên tục xuất hiện trên top tìm kiếm. Có người giả vờ cúi đầu ghi chép nhưng mắt lại dán vào điện thoại dưới hộc bàn, miệng không nhịn được thì thầm:

“Không biết hôm nay có được gặp tận mắt Tống tiểu thư không.”

“Chắc không dám đến đâu. Bị nói nhiều quá, ai mà chịu nổi.”

“Nghe nói cô ta có lòng tự trọng rất cao, thà không đi học còn hơn bị soi mói.”

Tiết một kết thúc. Ghế cuối dãy cạnh cửa sổ vẫn trống. Giáo viên chủ nhiệm không nhắc gì, chỉ lạnh mặt, ai cũng hiểu người mới vẫn chưa xuất hiện.

Tiết hai, tiếng giảng bài đều đều trôi qua trong không khí im ắng. Đúng lúc mọi người dần quên mất cái tên "Tống Hy Thất", cánh cửa lớp học bất ngờ bật mở.

“Thưa thầy.”

Giọng nói của cô gái vừa cất lên khiến cả lớp như tỉnh ngủ. Giọng nói ngọt ngào, mềm mại mà lại có sức quyến rũ kỳ lạ, như làn rượu sóng sánh khiến người nghe vô thức nghiêng đầu lắng nghe.

Mọi ánh nhìn đổ dồn ra cửa lớp. Một cô gái đứng đó, cao khoảng 1m73, thân hình thon dài, khoác lên bộ đồng phục học sinh mà vẫn toát ra khí chất bất cần đời.

Gương mặt trang điểm đậm, đôi mắt kẻ eyeliner sắc sảo càng khiến ánh nhìn như mắt hồ ly, quyến rũ nhưng nguy hiểm. Mái tóc đen dài buông xõa, môi đỏ như son, dáng vẻ thong thả như thể chẳng để ai vào mắt.

Không khí lớp học gần như đóng băng trong vài giây.

Thầy giáo chủ nhiệm đập mạnh cuốn giáo án xuống bàn.

“Em tưởng đây là sàn diễn thời trang à? Ai cho phép em trang điểm lòe loẹt như thế đến lớp?”

Tống Hy Thất vẫn đứng thẳng, môi cong lên một nụ cười như có như không. Cô không thanh minh, chỉ im lặng nghe, đôi mắt nheo lại đầy trêu chọc.

Thầy giáo gằn giọng:

“Lý do đến muộn?”

“Nhà xa trường ạ.”

“Nhà em ở trên mây sao? Đến tận tiết hai mới đến, sao em không để đến giờ ăn cơm mới đến. Thay vì đến trường học em có thể đến đây ăn trưa luôn mà.”

Cô nghiêng đầu, giọng vừa mềm mại vừa cố tình kéo dài:

“Tại em quên mất đường từ tầng mây rơi xuống nhân gian nên phải đi bộ từ từ.”

Cả lớp nín lặng một giây, sau đó bật cười như nổ tung. Có đứa còn đập bàn cười nghiêng ngả.

Phía sau, mấy học sinh nam huýt sáo:

“Quá đã!”

“Bạn học này được nha!”

Thầy giáo tức đến đỏ mặt, suýt không nói được lời nào.

“Tên em là gì?”

“Tống Hy Thất.”

“Về chỗ ngồi.”

Cô chậm rãi đảo mắt quanh lớp. Còn chưa kịp hỏi ngồi đâu thì một đám nam sinh phía cuối lớp đã đồng loạt hét lên:

“Tống gia, chỗ này nè, chỗ này trống nè!”

Tiếng cười lại rộ lên lần nữa. Còn cô, môi nhếch lên, thản nhiên sải bước vào lớp như thể vừa bước lên một sân khấu đã định sẵn là dành cho mình.

Tống Hy Thất không chọn chỗ cuối lớp gần cửa sổ như mọi người tưởng. Trái lại, cô đảo mắt một vòng, rồi dứt khoát tiến thẳng về phía mấy nam sinh vừa nhao nhao gọi mình lúc nãy.

“Ngồi đây nha, chỗ này sát trung tâm lớp, dễ theo dõi thầy cô giảng bài lắm!” Một cậu nhanh nhảu kéo ghế cho cô.

Vừa ngồi xuống, mấy nam sinh bên cạnh lập tức tranh nhau giới thiệu.

“Tôi là Lạc Du, cán sự môn Toán. Có gì khó hiểu cứ nhờ anh đây nha.”

“Chu Từ Ngôn. Bạn cùng bàn. Đừng khách sáo.”

“Hạ Quý Đằng. Tôi chẳng là gì trong ban cán sự cả. Nhưng ít ra tôi cũng rất hút gái. Đi với tôi không thiệt đâu."

“Phó Tử Khâm.”

Tống Hy Thất bật cười. Vốn dĩ tính cô không câu nệ, lại quen giao tiếp từ sớm nên không mất nhiều thời gian để hoà nhập.

“Tống Hy Thất. Học sinh mới.”

Mấy câu qua lại khiến không khí quanh bàn họ rôm rả hẳn lên, bất chấp thầy giáo vẫn đang giảng bài phía trên.

Mấy học sinh nữ ngồi gần đó thì bắt đầu thì thầm:

“Thấy chưa? Vừa vào lớp đã đi thẳng đến ngồi với đám con trai rồi.”

“Cái kiểu trang điểm với ánh mắt ấy… quen lắm. Loại thích gây chú ý.”

“Nghe nói trước kia quen toàn người có máu mặt, chả biết vào lớp mình để làm gì.”

Cô nghe thấy rồi, từ một năm trước đã nghe mòn cả lỗ tại.

Họ nói cô là loại này loại nọ, nhưng với cái tính cách của cô thì…

Tống Hy Thất nghe rõ mồn một nhưng không buồn phản ứng. Cô vừa quay sang trao đổi vài câu với Lạc Du thì bị thầy giáo quay phắt lại, mặt đầy khó chịu.

“Mấy em kia! Yên lặng! Lại nói chuyện nữa là ra ngoài hết cho tôi!”

Cả nhóm gật đầu nghiêm túc. Nhưng chưa đầy năm phút sau, Phó Tử Khâm quay sang thì thầm:

“Tống gia, lúc nãy thầy giảng tới đâu rồi nhỉ?”

Cô cũng ghé sát lại, nhỏ giọng đáp:

“Mấy cái này đừng hỏi tôi. Tôi có nghe giảng đâu."

Phó Tử Khâm:….

Chu Từ Ngôn chen vào:

“Không sao, để tôi viết lại cho.”

Chưa kịp trao đổi thêm, thầy giáo đã quay xuống, trừng mắt như muốn thiêu đốt cả bàn họ.

“Ra ngoài. Năm đứa các em. Ngay lập tức!”

Bốn nam sinh ngơ ngác, còn Tống Hy Thất chỉ đứng dậy không nói một lời, đi thẳng ra ngoài hành lang. Mặc dù bị đuổi như nhau, nhưng khí chất của cô lại khiến người ta có cảm giác như thể cô đang chủ động rời khỏi lớp vậy.

Đến khi cả bọn cùng đứng dựa vào lan can, Phó Tử Khâm nghiêng đầu, huýt sáo một tiếng:

“Tống gia, đúng là khí chất phi phàm.”

Lạc Du thì bật cười:

“Phạt đứng mà còn phong thái thế này, tôi đứng cả buổi cũng được.”

Hạ Quý Đằng thấy cô có vẻ không vui liền huých tay cô mấy cái.

“Đừng trừng mắt với bọn này dữ vậy. Tụi tôi bị oan thật mà, do cô nói chuyện trước!”

Tống Hy Thất khoanh tay, liếc mắt nhìn cả bọn rồi lười biếng đáp:

“Còn lắm lời nữa tôi đứng riêng luôn.”

“Đừng mà, Tống gia!” Cả bọn đồng thanh cười phá lên.

Không ai trong nhóm nhận ra, chỉ trong mười lăm phút ngắn ngủi, cô gái mới chuyển đến, người từng bị đồn là sa cơ thất thế, lạnh lùng khép kín lại hòa nhập với họ một cách tự nhiên như đã quen từ lâu.

Nắng giữa buổi sáng xuyên qua hành lang tầng ba, trải dài xuống chân bọn họ đang bị phạt đứng. Sau một hồi thì thầm trò chuyện, cả nhóm dần trở nên lười nhác. Hạ Quý Đằng lấy vở che nửa mặt, dựa hẳn vào tường thở dài:

“Phạt kiểu này mười phút nữa là tôi tan thành thịt khô một nắng luôn quá.”

Tống Hy Thất cũng không nói gì, chỉ hờ hững dựa đầu vào tường, lấy sách toán che mặt. Đôi mi dài khẽ cụp xuống, chẳng mấy chốc đã mơ màng ngủ gật.

Đúng lúc đó, Lạc Du bỗng nheo mắt nhìn về phía cầu thang. Cậu lập tức dựng thẳng người:

“Ê ê, A Nghiên kìa!”

Cả đám nghe thấy liền đồng loạt quay đầu. Một nam sinh cao ráo đang từ xa bước tới. Áo đồng phục được xắn gọn gàng, cà vạt buộc nghiêm chỉnh, bước đi dứt khoát.

Da trắng, cao tầm 1m88, tóc side part 6-4 gọn gàng, mắt tam bạch sắc sảo, mi dài, môi mỏng trông cứ như bước ra từ một cuốn tạp chí học đường.

Tống Hy Thất bị tiếng xì xào làm tỉnh giấc. Cô hé cuốn sách, để lộ đôi mắt hồ ly sắc lạnh, lặng lẽ dõi theo người vừa đến. Ánh mắt cô lướt một vòng từ đầu đến chân đối phương, dừng lại hơi lâu nơi sống mũi cao và cằm góc cạnh.

“Quả nhiên là kiểu mà mấy con gái mê mẩn,” cô lẩm bẩm trong cổ họng, rồi lại lấy sách che mặt tiếp.

Lê Thời Nghiên bước đến, ánh mắt lướt qua cả nhóm, mày hơi nhíu:

“Sao lại đứng đây?”

“Ơ… tụi này chỉ đang… trao đổi học thuật chút xíu.”

Chu Từ Ngôn đáp, giọng điệu trơn tru y như thể đã luyện qua hàng trăm lần.

“Lớp học có chút nóng nực, thầy cho bọn tôi ra ngoài học cho thoải mái.”

Hạ Quý Đằng thêm vào.

Lê Thời Nghiên nửa tin nửa nghi, ánh mắt khẽ dừng lại ở phía Tống Hy Thất. Dù cô cố che mặt, nhưng sự im lặng khác thường và ánh mắt soi mói lúc trước khiến anh chú ý.

Anh định mở miệng hỏi thì cô đã quay ngoắt đi, che kín nửa gương mặt, không thèm liếc lại lấy một lần.

Thấy vậy, Lạc Du nhanh miệng:

“À, quên mất, giới thiệu chút. Đây là Tống gia, học sinh mới lớp tôi. Còn cậu ấy…”

Cậu quay sang phía cô.

“Lê Thời Nghiên, lớp trưởng lớp 11A1. Học bá điển hình, tính cách thì như sách giáo khoa.”

Tống Hy Thất chẳng buồn phản ứng, chỉ khẽ “ừm” một tiếng rồi tiếp tục đưa sách lên che mặt, đầu nghiêng sang một bên, dáng vẻ nhàn nhã như thể đang đứng giữa phòng ngủ, không phải ngoài hành lang bị phạt.

Chu Từ Ngôn liếc nhìn rồi bật cười:

“Tôi nghi là trường mình có thêm một kẻ máu lạnh hơn cả A Nghiên rồi.”

Phó Tử Khâm gật đầu:

“Hai người này mà ngồi cùng lớp thì đúng là trời đất không yên.”

Không ai biết, sau cuốn sách kia, Tống Hy Thất vẫn lén hé mắt nhìn về phía Lê Thời Nghiên. Nhưng lần này, không còn là ánh mắt đánh giá, mà là một chút gì đó... tò mò.

Không khí dần lặng xuống, ánh nắng ngoài hành lang bắt đầu gay gắt hơn. Cả nhóm đều đã ngán ngẩm đứng phạt đến mức chẳng ai buồn mở miệng.

Hạ Quý Đằng đột nhiên phá tan sự im ắng:

“Ê, mọi người nhớ thứ Bảy có trận bóng rổ giữa 11A1 và 11A7 không? Đừng nói là quên rồi nhá.”

Câu nói khiến vài người ngẩng lên. Lạc Du gật gù:

“Ờ ha, nghe nói thầy thể dục còn treo thưởng cho lớp thắng kìa. Thấy bảo có thưởng là ai cũng máu.”

Lê Thời Nghiên đứng khoanh tay bên cạnh, khóe môi khẽ cong thành một nụ cười nhạt. Cậu liếc mắt về phía Tống Hy Thất đang lười nhác dựa tường:

“Tống tiểu thư có đến cổ vũ không đấy?”

Câu hỏi vừa vang lên, mấy cặp mắt lập tức quay về phía cô. Tống Hy Thất từ tốn hạ cuốn sách khỏi mặt, mắt vẫn lười biếng liếc sang:

“Bận.”

Câu trả lời gọn lỏn, lạnh tanh như thể đang từ chối lời mời đến họp phụ huynh.

Phó Tử Khâm bật cười:

“Cô bận thật hay bận làm giá đấy?”

Tống Hy Thất không đáp, chỉ lười biếng nhướng mày, nhấc nhẹ vai như thể “muốn nghĩ sao thì nghĩ.”

Lạc Du cười ha hả:

“Căng nhỉ, lần đầu tiên thấy A Nghiên bị từ chối thẳng mặt luôn đấy.”

Lê Thời Nghiên cũng không tức giận, chỉ nhún vai, đôi mắt lạnh nhạt đảo qua đám bạn:

“Không sao. Người lười thì thở thôi cũng thấy mệt.”

Tống Hy Thất lại nâng sách lên che mặt, giọng nói từ sau cuốn sách vọng ra:

“Thể thao chỉ dành cho người rảnh rỗi.”

Câu nói vừa dứt, cả nhóm im bặt nửa giây rồi đồng loạt bật cười.

Tiếng chuông hết tiết vừa dứt, Lạc Du lập tức xoay người, ánh mắt sáng lên:

“Này, tan học đi ăn nướng không tụi bây? Mừng Tống gia gia nhập hàng ngũ bị phạt lần đầu!”

Chu Từ Ngôn lập tức hưởng ứng:

“Đi đi. Lâu rồi tôi cũng chưa ăn. Thèm rồi đấy.”

Phó Tử Khâm khoác vai Hạ Quý Đằng:

“Đi nhanh còn kịp suất gấp đôi thịt bò.”

Lạc Du liếc sang Tống Hy Thất, miệng nhoẻn cười ranh mãnh:

“Tống gia, cô đi đi. Không lẽ định bơ cả bọn tôi thế?”

Cả nhóm đồng loạt nhìn sang. Thậm chí Lạc Du còn huých nhẹ Lê Thời Nghiên, ý bảo cậu ta cũng rủ một tiếng.

Lê Thời Nghiên nhìn Tống Hy Thất, ánh mắt bình thản:

“Đi không?”

Tống Hy Thất không trả lời ngay. Ánh mắt hờ hững lướt qua từng người rồi dừng lại một giây nơi Lê Thời Nghiên. Gió chiều thổi bay vài sợi tóc đen rũ trước trán, giọng cô lười biếng cất lên:

“Bận.”

Nói rồi, cô quay người rời đi, bước chân đều đặn trên hành lang, chẳng buồn ngoái đầu. Bóng lưng cô mảnh mai, kiêu ngạo và cô lập, tựa như tách biệt khỏi thế giới xung quanh.

Lạc Du huýt sáo khẽ:

“Chà... vẫn lạnh lùng đến phút cuối.”

Phó Tử Khâm khoanh tay:

“Không sao. Lạnh mấy thì đồ nướng vẫn ấm lòng.”

Hạ Quý Đằng cười cười:

“Cá là tuần sau cô ta lại lẽo đẽo theo đi ăn.”

Chu Từ Ngôn phẩy tay:

“Được rồi, đi nhanh không hết suất giảm giá.”

Cả nhóm tiếp tục kéo nhau rời đi, tiếng cười nói dần khuất. Chỉ còn lại hành lang vắng và tiếng bước chân đều đều xa dần của Tống Hy Thất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play